Nhưng mà hiện tại nàng cũng không thể đối đầu với bà ta, vừa rồi vì quá lo lắng cho Vân Hạo nàng mới nóng nẩy như vậy.
Nhưng nhìn Vân Kiến Thụ như vậy, cơn tức giận của nàng liền biến mất.
Vốn nàng đang suy nghĩ biện pháp tốt nhất để giải quyết hậu quả này, thì từ bên cạnh liền vang lên một giọng nói trầm lạnh.
“Thái hậu, không muốn cứu cháu mình sao? Còn ở đó quản nhiều chuyện như vậy?”
Ánh mắt Nhiếp chính vương lạnh như băng nhìn về phía Thái hậu.
Thái hậu chấn động toàn thân.
Vân Kiến Thụ lại xụi lơ trên mặt đất.
Vân Tử Lạc không thể tin được quay đầu nhìn lại, khi thấy Nhiếp chính vương đang ở phía sau, đôi môi đỏ mọng hơi run lên: “ Ngài nói cái gì?”
Giọng của nàng đã run rẩy đến cực hạn, dường như không nghe rõ âm thanh nữa.
“Quỷ Hồn, đưa Vân Hạo đến Tẩm cung của bản vương. Ta chữa trị, không cho phép người khác làm phiền”
Nhiếp chính vương lạnh lùng phân phó.
Quỷ Hồn và Quỷ Mị lập tức nhảy ra ngoài, mỗi người nắm một góc của một tấm thảm, nâng Vân Hạo lên, động tác thuần thục không hề ảnh hưởng đến đệ ấy, rồi mang Vân Hạo ra khỏi đại sảnh.
Ngô Đại lập tức đuổi theo.
Vân Khinh Bình thấy bọn họ rời đi, vội vàng nói: “ Nhiếp chính vương, ta là tỷ tỷ của đệ ấy, để ta đi chăm sóc đệ ấy”
Chu thị cũng lên tiếng: “ Ta là mẹ nó, ta cũng đi”
Nhiếp chính vương lạnh lùng cười một tiếng: ' Bản vương ghét nhất là nữ nhân lắm lời”
Sau đó chàng nhìn về phía Vân Tử Lạc, giọng nhẹ nhàng: “ Nhị tiểu thư, cô theo ta”
Khóe miệng Vân Tử Lạc nhẹ rút, chẳng lẽ nàng không phải nữ nhân sao?
Nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, liền vội vàng đuổi theo, Vân Kiến Thụ cũng không cản nàng.
Vừa mới đi đến chỗ không có người, thân ảnh cao lớn phía trước đột ngột dừn bước quay đầu lại, nhân lúc nàng không để ý liền bế nàng lên.
“Như vậy sẽ nhanh hơn”
Nhiếp chính vương thì thầm bên tai nàng, giọng nói vô cùng thỏa mãn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tử Lạc lập tức đỏ lên, thực ra chuyện nàng biết khinh công, Nhiếp chính vương chắc chắn sẽ biết, nhưng nàng cũng sẽ không bài xịch chuyện này, dù sao nàng cũng không cần hao hốn công sức.
Nàm cầm lấy vạt áo của chàng, hỏi: “Hạo nhi trúng phải loại độc gì?”
Nhiếp chính vương thấp giọng nói: “Loại độc đó rất độc, nhưng thế chất đệ ấy rất tốt, lại kháng độc tốt nên không có gì đáng lo ngại”
Vân Tử Lạc chậm rãi thở ra một hơi, oán giận lên tiếng:“ Ngươi làm ta sợ mốn chết”
Nhiếp chính vương cười nhạt một tiếng: “Nếu ta không làm vậy, có phải nàng sẽ quỳ xuống trước mặt Thái hậu không?”
Vân Tử Lạc liếc mắt: ' Cái lão yêu bà kia, ai sẽ quỳ chứ?”
Đột nhiên nhớ tới điều gì, nàng lại hỏi: “ Ta không phải nữ nhân sao?”
Nhiếp chính vương sững sờ, không biết nàng hỏi gì, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện gì, hơi mỉm cười nói: “ Tất nhiên là phải”
“Ta không lắm lời sao?”
“Giọng nàng rất hay”
Nhiếp chính vương nhẹ giọng đáp
Lúc này,chàng đã mang nàng đến cửa Bảo Đức cung.
Vân Hạo cũng vừa mới tới, đang được sắp xếp nằm ở bên trong, ngự lâm quân rất nhanh liền canh gác phía ngoài.
Vân tử Lạc chậm rãi bước đến bên cạnh giường đệ ấy, mới phát hiện Vân Hạo đã hôn mê.
“Lúc ở đại sảnh ta đã điểm huyệt nó”
Nhiếp chính vương ở phía sau lên tiếng.
Ngô Đại đang đứng ở đầu giường, vẻ mặt lo lắng.
Có người gõ cửa, Nhiếp chính vương xoay người: “ Vào đi”
Sau tiếng két, cửa được mở ra, là Quỷ Hình.
Hắn lên tiếng: “ Vương gia, đã hỏi rõ, vừa rồi sau khi chúng ta rời đi, được một lúc thì Thái hậu liền cho các vị đại thần lui về hậu viện uống trà nghỉ ngơi. Kết quả là Vân công tử xảy ra chuyện, sau khi uống trà xong thì bị trúng độc, tất cả cung nữ dâng trà đều đã được bắt lại, nhưng bọn họ đều cứng miệng, sợ là không trả khảo được gì”
“Nhất địn là Chu thị”
Ngô Đại đột nhiên kích động quay đầu, nói với Vân tử lạc.
Nhiếp chính vương nheo mắt phượng nghi ngờ nhìn về phía hắn.
Ngô Đại nhanh chóng nói tiếp: “Lúc ta rời khỏi đại sảnh đã có cảm giác có người theo dõi ở phía sau, ta đã cố ý đi chậm lại, chờ người đó bước lên, lúc đến chỗ hòn non bộ, liền có bốn người mặc áo đen tiến đến ám sát ta, ta vẫn nghĩ là do sư phụ phái tới, nên đã giết bọn chúng rồi ném xác xuống hồ”
“Nhưng bây giờ nghĩ lại, đám người đó, có thể là do Chu thị phát tới! Bà ta cũng ra tay với Vân Hạo, chỉ cần hai người chúng ta chết, bí mật của bà ta sẽ không có ai biết được”
Dù sao, thì lúc này vợ Ngô Đại cũng không có ở Vân phủ.
“Chẳng lẽ Vân Hạo không phải là con ruột của bà ta”
Nhiếp chính vương nhạy bén nghe ra được chân tướng.
Vân Tử Lạc gật đầu, đem thân thế của Vân Hạo nói với chàng
Nhiếp chính vương “ừm” một tiếng, nói:“ Quỷ Hình, ngươi vớt những thi thể kia lên, điều tra một chút xem họ là người ở đâu?”
“Dạ”
Quỷ Hình nhận lệnh đi ngay.
Trong nội viện liền trầm mặc, Ngô Đại đứng đố, vẻ lo lắng trên mặt vẫn không giảm đi.
Nhiếp chính vương bắt mạch cho Vân Hạo lần nữa, quay đầu lại hỏi hắn: “ Có phải lúc trước ngươi từng luyện qua huyền băng chưởng?”
Mặt Ngô Đại hơi đỏ lên, gật gật đầu.
“Chẳng trách”
Nhiếp chính vương bừng tỉnh: “ Con trai ngươi có thể chất hàn băng, cho nên mới có thể kháng độc lợi hại như vậy”
“Huyền băng chưởng?”
Vân Tử Lạc kinh ngạc nhìn về phía Ngô Đại:“ Huyền băng chưởng là võ công khắc chế độc, lấy độc trị độc, những thứ độc khác gặp nó tự khắc sẽ giảm ba phần độc tính.Ngô Đại,ngươi luyện huyền băng chưởng?Môn công phu này rất khó luyện, phải ở hàn băng chịu khổ tám chín năm, người giỏi cũng phải mất đến bảy năm”
“Tiểu thư sao người biết?”
Ngô Đại kinh ngạc vô cùng.
Huyền băng chưởng mặc dù lợi hại, nhưng trên giang hồ người biết về nó không nhiều, huống chi đó lại là một tiểu thư khuê các như Vân Tử Lạc.
Hắn đột nhiên phát hiện ra,mình đã coi thường vị tiểu thư này rồi!
Vân Tử Lạc cười nói:“ Ta đọc trên sách”
Nửa năm nay nhiều đến vậy, nàng đã đọc được rất nhiều sách, hễ là thứ đã đọc qua nàng sẽ nhớ rất rõ.
“Tiểu thư thật lợi hại”
Ngô Đại thở dài nói.
Nhiếp chính vương nhìn Vân Tử Lạc, ánh mắt tán thưởng đôi môi mỏng nhếch lên.
Giống như lời khen của Ngô Đại dành cho Vân Tử LẠc là dàng cho mình vậy.
Sau đó,chàng thu lại ý cười nói: “ Chất kịch độc này mặc dù độc tính lớn, nhưng may mắn vẫn phổ biến, hơn nữa thể chất Vân Hạo đặc thù như vậy, không quá vài ngày nữa là sẽ khỏi”
“Thì ra Hạo nhi trúng thạch tín” Tim Vân Tử Lạc căng thẳng, nghĩ đến đám người dám dùng chất kịch độc như vậy hạ độc Hạo nhi, nàng liền tức giận.
Có phỉa là Chu thị hay không, nàng đã nghĩ ra cách điều tra ra mọi chuyện!
Nàng vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy Vân Hạo đang tròn mắt nhìn mấy người họ
“Hạo nhi...”
Lòng nàng hơi trầm xuống.
Những lời vừa rồi, có phải đệ ấy đã nghe được rồi?
Lông mày Nhiếp chính vương chau lại, nói:“ Huyền băng chưởng quả nhiên danh bất hư truyền, thật lợi hại”
Thực nhìn không ra, Ngô Đại này đã từng luyện huyền băng chưởng.
Vân Hạo thống khổ nhắm nghiền hai mắt.
Vừa nhìn thấy ánh mắt đệ ấy, Vân tử Lạc đã biết đệ ấy đã nghe được.
Nàng vội vàng khom lưng, thì thầm vào tai của đệ ấy: “ Hạo nhi, đệ còn có ta, ta vĩnh viễn là nhị tỷ của đệ, vĩnh viễn là người thân của đệ, đệ cũng là đệ đệ duy nhất của ta”
Lông mi của Vân Hạo rung lên, nhưng cũng không mở mắt.
Một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt đệ ấy chảy ra.
Vân Tử Lạc đau lòng, nhẹ nhàng đưa tay lên, lau đi giọt nước mắt nóng hổi của đệ ấy, ngón tay thon dài mơn trớn gương mặt đệ ất. nàng ngước mắt nhìn về phía Nhiếp chính vương đang đứng bên cạnh, cắn răng một cái rồi nói với Vân Hạo: “ Còn nữa, chẳng phải đệ muốn Nhiếp chính vương làm anh rể của đệ sao? Ngài ấy chính là anh rể của Hạo nhi, Hạo nhi còn có anh rể nữa”
Nói xong, mặt của nàng xấu hổ đỏ lên.
Nàng biết chuyện này có thể an ủi được Vân Hạo nên đành nói vậy.
Dù giọng nàng rất nhỏ, nhưng cũng không thể giấu nổi tai của Nhiếp chính vương và Ngô Đại.
Nhiếp chính vương kinh hãi, tim đập loạn nhịp, vẻ mặt kích động.
Mà lúc này, ở trên giường, vân Hạo cũng mở mắt ra, đôi môi mỏng hơi mở, yếu ớt hỏi: “Thật vậy chăng?”
Vân Tử Lạc đứng đó muốn khóc!
Cảm nhận được đệ đệ của mình, nghe được “nhị tỷ” thì không hợp tác, nhưng vừa nghe được “ anh rể” thì tinh thần liền tươi tỉnh hẳn lên.
Nhưng nàng cũng chỉ ôn nhu đáp: “ Đương nhiên là thật, Hạo nhi muốn bắt nạt ngài ấy thế nào cũng được”
Vân Hạo trừng mắt, nhìn về phía Nhiếp chính vương, yếu ớt nói: “ Anh rể, phải đốt tốt với tỷ tỷ, nếu không đệ cũng không cần”
Vân Tử Lạc không nghĩ rằng đệ ấy lại nói nhưu vậy, lập tức đau lòng không thôi, hốc mắt nàng ửng đỏ, ngập nước, nước mắt cũng không ngăn lại được mà tràn ra.
Nàng cầm lấy tay Vân Hạo run rẩy.
“Hạo nhi...”
Nàng lẩm bẩm.
Nhiếp chính vương bước lên, đem bàn tay của Vân Tử Lạc và Vân Hạo đặt vào lòng bàn tay mình, trầm giọng nói: “ Tỷ tỷ của đệ là sinh mệnh của ta, ta sao lại không đối xử tốt với nàng ấy chứ? Hạo nhi, chờ đệ khỏe lên, ta sẽ dẫn đệ đến quân doanh”
“Thật sao?”
Ánh mắt Vân Hạo sáng ngời, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Vân Tử Lạc cọ cọ mũi đệ ấy: “ Điểm này đệ đúng là không nghe sai. Đệ cố gắng tỉnh dưỡng thân thể cho tốt, đợi đệ khỏe lên, ta sẽ dẫn đệ ra bên ngoài, về sau đệ sẽ không phải ở Vân phủ nữa”
Vân Hạo nặng nề “Ừm” một tiếng