Nhiếp chính vương duỗi tay ra, nắm lấy cằm của nàng, vẻ mặt đau khổ: “ Ai nói ta không cần nàng nữa. ta có nói sao?”
Nói rồi, chàng lại thở dài:“ Nàng xem, nàng gầy đến vậy, sao lại để gầy đến thế này chứ?”
Vân Tử Lạc lạnh lùng mở miệng: “ Chàng chưa có nói, nhưng hành động của chàng chẳng phải là đang ghét bỏ ta sao, ta cũng không thể vì chàng chưa nói một câu “không cần” mà ngu ngốc chờ đợi được”
“Là lỗi của ta”
Nhiếp chính vương cúi đầu, ảo não nói.
“Lạc nhi, ta không muốn mất nàng”
Chàng ôm chặt lấy nàng, lẩm bẩm:“ Không muốn rời bỏ nàng, càng không muốn không có nàng”
“Vậy Lục Thừa Hoan đâu? Nhiếp chính vương phi tương lai đâu? Hả”
Vân Tử Lạc khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, hỏi chàng từng chữ một/
Nhiếp chính vương ngẩn ra, sắc mặt lập tức thay đổi: “ Muội ấy? Ta sẽ không cưới muối ấy, Nhiếp chính vương phi, vị trí Hách Liên phu nhân chỉ có thể là nàng, một mình nàng”
Vân Tử Lạc không nói gì thêm nữa.
Nửa năm trước, nàng luôn cho rằng, bọn họ sẽ luôn như vậy mà gắn bó với nhau, không thừa nhận sẽ có lúc chàng rời bỏ mình đi.
Kết quả nàng phát hiện ra,thì ra nàng vẫn có thể thích ứng với cuộc sống không có chàng.
Không giống như lúc ngọt ngào trước đây, xa cách lâu như vậy hiện tại nàng có cảm giác không được tự nhiên.
Thấy nàng không lên tiếng, Nhiếp chính vương cũng không mở miệng, chỉ nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, nhìn vào đôi môi đỏ mọng của người con gái rồi phủ môi mình lên đôi môi ấy.
Vân Tử Lạc trừng lớn mắt, nhưng cũng không né tránh.
Đôi môi ngọt ngào mềm mại, đã bao lâu không được hôn lên đó, Nhiếp chính vương thỏa mãn than nhẹ một tiếng, đầu lưỡi tham lam liếm nhẹ cánh môi của người con gái. Rồi sau đó, chàng cạy hàm răng trắng của Vân Tử Lạc ra, tiến quân thần tốc.
Sự ngọt ngào của nàng làm cho Nhiếp chính vương si mê, toàn thân dường như bốc hỏa, Nhiếp chính vương tận tình liếm mút đôi môi của nàng, giống như một người đói khát được thưởng thức một bữa tiệc mĩ vị.
Vân Tử Lạc quàng hai tay lên vai chàng, nhắm chặt mặt, nhưng không phối hợp với chàng.
Nàng chỉ cảm thấy, hơi thở quen thuộc của người đàn ông bảo phủ lấy mình, làm cho nàng cảm thấy cực kỳ an toàn.
Nếm được hương vị ngọt ngào của người con gái xong, gò má Nhiếp chính vương cũng trở nên ửng hồng, vừa hưng phấn vừa kích động.
Tim chàng dường như muốn tan ra.
Chàng không có cách nào rời bỏ nàng được. Đừng nói là bỏ rơi nàng, chỉ là một câu nói nặng lời thôi,chàng cũng không dám mở miệng,
Tất cả cường ngạnh bấy lâu liền sụp đổ.
Vân Tử Lạc vụng trộm mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của Nhiếp chính vương, trong lòng không khỏi than nhẹ một tiếng.
Nàng sẽ không nói cho chàng biết phải làm thế nào, cũng sẽ không nói cho chàng biết mình muốn gì.
Thứ nàng cần chính là bờ vai vững chãi này, nàng biết trong lòng mình chàng quan trọng đến thế nào, nàng cũng không muốn buông tay chàng...
Nhưng nàng chỉ hy vọng, mình có thể làm cho chàng hiểu ra mọi chuyện...
Nhiếp chính vương dần dần bình tâm lại, đôi mắt phượng mở to, rồi lại hôn lên đôi môi nàng,
“Đi thôi”
Vân Tử Lạc cũng định thần lại, thấp giọng nói.
“Được”
Nhiếp chính vương khẽ cong đôi môi mỏng,rất nhanh liền vẻ lạnh lùng như thường ngày.
Nàng không cự tuyệt thế là tốt rồi.
Chàng lấy từ trong tay áo một cái mạng che màu trắng đeo lên cho Vân Tử Lạc.
Dù sao chàng cũng không muốn để nam nhân khác nhìn thấy gương mặt kiều diễm của nàng
Tam quỷ ở bên ngoài đang xì xào bàn tán, thấy cửa cung mở ra vội vàng tiến đến.
Đợi đến khi nhìn thấy gương mặt ửng đỏ,cùng đôi mắt phượng động tình của chủ nhân mình,bọn họ không khỏi hít một ngụm khí lạnh
Nhanh như vậy sao?
Nhưng sao vẻ mặt của chủ nhân không được tự nhiên!
Bọn họ kinh ngạc nhưng nhiều hơn vẫn là vui mừng.
“Vương gia...”
“Đến cung Càn thanh”
Nhiếp chính vương không được tự nhiên nói, còn đặc biệt chú ý giữ một khoảng cách với Vân Tử Lạc.
Quỷ Mị đi ra phía trước đầu kiệu, hai người bọn họ ngồi lên, kiệu đi về phía cung càn thanh.
Doc đường đi, liền gặp một người vội vã cưỡi ngựa từ phía trước đến.
“Kẻ nào đi gấp gáp như vây?”
Quỷ Hồng đứng đắng trước quát lớn.
Người kia vốn không nghĩ ở đây có người, dù sao thì chẳng phải bây giờ mọi người đều đang ở cung Càn Thanh sao, hắn kinh hãi dừng ngựa
“Hì...”
Con ngựa ngưởng cổ lên trời,hí một tiếng dài.
“Nô tài to gan, dám kinh động đến Nhiếp chính vương”
Quỷ Mị và Quỷ Hình đồng loạt rút kiếm, tức giận quát.
“Nhiếp chính vương”
Người kia bây giờ mới phát hiện ra người đang nói chuyện với mình là tâm phúc của Nhiếp chính vương- tam quỷ đại nhân, hắn bị hù dọa đến tè ra cả quần, ngã từ trên lưng ngựa xuống.
“Xảy ra chuyện gì?”
Ngược lại, Thái độ của Nhiếp chính vương lại tương đối ôn hòa, chàng hé mành kiệu, lạnh nhạt hỏi.
Người kia đang mặc y phục của ngự tiền thị vệ, nếu không có việc gấp thì sẽ không ở trong cung hành sự lỗ mãng thế này”
“Vân gia công tử trúng độc, Thái hậu hạ lện cho mời Thái y “
Người thị vệ lập tức nói.
“Vân gia công tử?”
Vân Tử Lạc chấn động, cũng không để ý đến chuyện gì khác, lập tức vén mành kiệu thò đầu ra ngoài hỏi: “ Vị công tử nào của Vân Gia?”
“Là Vân Hạo công tử”
Tên thị về kia cả kinh, không nghĩ rằng trong kiệu của Nhiếp chính vương lại cso một nữ nhân.
“Ngươi nói cái gì?”
Vân Tử Lạc cả kinh nắm chặt lấy khung kiệu, lớn tiếng hỏi.
Không đợi tên thị về kía trả lời, nàng cảm giác được eo mình bị siết chặt, thân thể lập tức bay lên không trung, khung cảnh hai bên lập tức lùi lại.
Nhiếp chính vương ôm Vân Tử Lạc trong lòng, dùng khinh công, bay về phía cung Càn Thanh.
Vân Tử Lạc hơi hoảng sợ, nàng nắm chặt lấy ống tay áo của người đàn ông.
Trong đại sảnh của Cung càn thanh, tất cả mọi người đều bị hù dọa đến nhảy dựng lên, bọn họ chỉ thấy Nhiếp chính vương đang ôm một nữ nhân từ trên trời bay xuống.
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông quét qua một lượt đại sảnh, rồi chuẩn xác bay về phía Vân gia.
ở đó, có vài người đang đứng, ngồi vây quanh một thiếu niên đang nằm trên mặt đất,
“Hạo nhi”
Vân Tử Lạc giãy dụa rồi nhảy xuống, chạy thẳng đến đám người đó.
Chu thị và Vân Khinh Bình bị nàng xốc ra, nàng trực tiếp ngồi sụp xuống, nhìn về phía Vân Hạo đang nằm trên tấm thảm.
Sắc mặt Vân Hạo tái nhợt, đôi môi tím tái, hàng mi đang run rẩy.
Nghe được tiếng gọi, đệ ấy liền cố gắng mở mắt, trong ánh mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, khẽ mấp máy đôi môi.
“Đừng nói chuyện”
Nhiếp chính vương cũng ngồi xổm xuống, bắt mạch cho đệ ấy.
Nhìn thấy Nhiếp chính vương, ánh mắt đệ ấy đột nhiên trừng lớn, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
“Xảy ra chuyện gì?”
Vân Tử LẠc đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng nhìn về đám người Vân gia, hỏi.
Ánh mắt hạnh của nàng làm người khác kinh sợ, giống hệt như bão táp vậy, toàn bộ người trong đại sảnh vì câu nói này của nàng mà run lên.
Bọn họ không ngờ rằng, Vân nhị tiểu thư lại có khí thế như vậy!
Ánh mắt nàng lạnh lùng quét về phía Chu thị đang khóc sướt mướt, Vân Khinh Bình đang đứng bên cạnh, Vân Kiến Thụ sắc mặt trắng bệch cùng một vài người nữa bên đó.
“ Vân tướng quân,đã xảy ra chuyên gì?”
Một tiếng gầm giận dữ bên cạnh Vân Hạo vang lên.
Lúc này Vân Tử Lạc mới chú ý tới,là Ngô Đại đang đứng bên cạnh Vân Hạo, trên trán hắn vãn còn đẫm mồ hôi, có thể thấy được hắn vừa mới đến đây.
“Ngô Đại, ngươi nói đi?”
Vân Tử Lạc lạnh lùng nhìn về phía hắ.
Ngô Đại ôm đầu, vẻ mặt thống khổ: “ Thuộc hạ không biết, vừa rồi thiếu gia bảo thuộc hạ ra ngoài tìm tiểu thư, sau khi trở lại thị thiếu gia đã trúng độc”
Giọng của hắn khàn khàn ngập tràn sự lo lắng và sợ hãi.
Người bên cạnh nghe vậy liền hết hồn, không biết vì sao chỉ là một nô tài mới trong Vân phủ mà lại xưng với Vân nhị tiểu thư là 'thuộc hạ'
Thái hậu ngồi trên ghế cao nhìn xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Bà ta quát lên, giọng nói đầy vẻ không vui: “ Tất cả im miệng cho ta! Một người là tiểu thư cùng một tên nô tài lời qua tiếng lại, là muốn làm mất mặt Vân gia chúng ta hay sao?”
Vân Tử LẠc đứng ở giữa cực kỳ tức giận, nghĩ đến chuyện Vân Hạo vì sao trúng độc còn chưa rõ ràng, nàng cũng không nhịn nữa.
Nàng lớn tiếng phản bác thái hậu: “ Thể diện Vân gia? TRước mặt nhiều người như vậy người của Vân gia bị trúng độc, ta nghĩ Vân gia cũng không còn thể diện nữa rồi”
“Ngươi...”
Thái hậu tức giận đến run rẩy.
Ở thân phận này, địa vị này, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên có người dám lớn tiếng với bà ta như vậy!
“Thật là hỗn xược”
Bà ta tức giận, đạp tay mạnh lên bàn, chén trà cũng văng xuống đất, vỡ tan tành.
Vân Tử Lạc lách mình, che trước Vân Hạo, sợ mảnh vỡ sẽ bắn vào đệ ấy.
“Quỳ xuống cho ta”
Thái Hậu tức giận chỉ về phía Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc ngạo nghễ ngẩng đầu, không chú ý tới cơn thịnh nộ của bà ta, lạnh lùng nói: “ Trước hết chữa khỏi cho đệ đệ ta “
“Vân Kiến Thụ! Đây là cách ngươi dạy dỗ con gái sao? Lại còn dám đấu khẩu với ai gia”
Cơn tức giận của thái hậu lập tức đổ lên đầu Vân Kiến Thụ.
“Thái hậu bớt giận”
Vân Kiến Thụ lập tức trượt người về phía trước, cả thân thể từ trên xe lăn trượt xuống, đôi chân vô lực lập tức úp mặt sấp xuống nền đá cẩm thạch.
“Lạc nhi, quỳ xuống, nhận lỗi với Thái hậu”
Trong lòng Vân Tử Lạc đã hận Thái hậu muốn chết, đầu tiên là bà ta ép gả nàng cho Sở Hàn Lâm, lại lấy phụ thân nàng ra uy hiếp nàng, hiện tại đệ đệ nàng trúng độc, cũng không đi làm rõ sự tình mà lại còn dám trách tội nàng.
Cái gì nàng cũng có thể nhịn,nhưng chuyện này nàng nhịn không nổi nữa!