Không biết bao lâu sau, Lạc Trần bắt đầu mơ hồ tỉnh lại, hắn phát hiện bản thân mình xuất hiện trong một không gian kỳ lạ. Trung quanh mọi thứ đều mơ hồ, hư hư, ảo ảo, Lạc Trần đang mơ hồ, chưa hiểu được chuyện gì thì không biết từ đâu một giọng nói bất ngờ vang lên.
“Người hữu duyên, chào mừng tới thế giới tinh thần của ta”
Lạc Trần Bị dạo cho dật mình, hắn hốt hoảng nhìn cung quanh tìm kiếm giọng nói đó. Cùng lúc đó, trên không trung, một chùm năng lượng phát sáng từ hư không hội tụ lại, ngưng tụ ra một nhân hình hư ảo, trong suốt.
Lạc Trần kinh ngạc nhìn hình bóng hư ảo đó, kinh ngạc hỏi.
“Ngươi là ai, tại sao ta lại ở đây?”
Đối diện Lạc Trần là hư ảnh của một ông lão có bộ tóc và râu bạc trắng như cước, lão ta với vẻ mặt cười hòa nhã nhìn Lạc Trần rồi từ tốn nói.
“Tiểu hữu ngươi không cần lo lắng, ngươi hiện tại rất an toàn, ngươi đang ở trong thế giới tinh thần mà bổn thánh tạo ra. Ngươi là, người hữu duyên mà may mắn tới được đây, ta cũng sẽ không hại ngươi.”
Lạc Trần được lão giả đó chấn an cùng thấy thái độ của lão cũng không có các ý thì cũng có phần an tâm.
“Không biết tiền bối là ai, tại sao vãn bối lại ở đây”
Nhận được câu hỏi của Lạc Trần, ông não đó cũng hơi bất ngờ, mà trầm tư trong giây lát rồi thở dài.
“Ta là ai? Chính bản thân ta cũng không nhớ rỗ nữa rồi? Bổn thánh chỉ nhớ, năm đó, mọi người gọi ta với phong hào Huyền Linh Thánh Vương. Có điều, chuyện đó đã là chuyện của không biết bao nhiêu năm trước rồi”
“Ngươi, đã là người tới được lơi này, hẳn là ý trời, truyền thừa của ta hy vọng có thể được ngươi phát dương quang đại. Tốt rồi, ta cũng đã không còn nhiều thời gian nữa, hiện tại ta chỉ là một luồn tàn niệm được lưu lại từ năm đó”
“Ta hiện tại chỉ muốn nói cho ngươi biết rằng. Mười vạn năm trước, bổn tọa cùng một đám cao thủ nhân tộc niên thủ chống lại dị tộc tấn công, cuối cùng miễn cưỡng đem cuộc chiến đó chiến thắng. Nhưng mà cũng chả một cái giá rất thảm trọng, nền văn minh võ đạo nhân loại, gần như bị hủy diệt, những người đứng đầu nhân tộc trong cuộc chiến đó đã vấn lạc hầu như không còn ai”
“Không biết hiện tại tình trạng tu luyện võ đạo của nhân tộc ra sao, dù sao ta cũng sắp triệt để vấn lạc, chỉ hận bản thân đã cô phụ sự kỳ vọng phục hưng nhân tộc của tứ đại thần vương năm đó. Nhân tộc sau này chỉ đành dựa vào đám hậu nhân các ngươi vậy”
Sau khi cảm thán một hồi, vị não nhân da đó chỉ nhìn Lạc Trần một cách đầy hy vọng rồi lão khẽ phất tay một cái, lập tứ từ đâu bay ra một chùm sáng bay lơ lửng trên không trung. Sau một hồi bay múa, chúng như có ý thức mà từ từ tụ lại thành từng hàng chữ ký tự hoàng kim, không ngừng tỏa ra những ánh hòa quang rực rỡ.
Lạc Trần còn chưa kịp nhìn rõ chúng là thứ gì thì những hàng ký tự đó đã tự động may thẳng hướng Lạc Trần rồi lần lượt chui vào trong đầu hắn. Còn Lạc Trần biết vị tiển bối kia không có hại hắn mà cũng an tâm đứng bất động, tiếp nhận chuyền thừa.
Khi những hàng ký tự đó chui vào đầu Lạc Trần khiến hắn đầu óc có chút hỗn loạn rồi vô số những hình ảnh mơ hồ xuất hiện trong đầu hắn như một thước phim dài tập. Lạc Trần cảm thấy đầu mình như muốn bị vỡ ra thành từng mảnh, đến lúc hắn cảm nhận như bản thân đã đến cực hạn, ý thức bắt đầu mất đi thì quá trính đó mới chấm dứt.
Hắn nhắm nghiền đôi mắt cảm tưởng mọi việc vừa xảy ra thì ông não tóc trắng lơ lửng trên không trung kia cũng lần lữa lên tiếng, có điều nghe giọng điệu của lão hẳn là đã yếu đi không ít,
“Người hữu duyên, ta không biết ngươi là ai? Từ đâu đến, mà ta cũng không quản điều đo, ta chỉ mong ngươi hứa với ta một việc. Sau khi nhận được truyền thừa của bổn Thánh Vương thì cố gắng đem nó phát dương quang đại, hay nhanh chóng, trở nên mạnh mẽ cùng bảo vệ mảnh thiên địa này của nhân tộc ta”
Sau đó hư ảnh của não ta càng ngày càng mờ dần, trở nên hết sức hư ảo. Lạc Trần đã nhận được truyện thừa của vi tiền bối đó, tuy có rất nhiều thứ hắn muốn hổi nhưng biết không có khả năng đạt được câu trả lời thỏa đáng nên cũng đành nhìn lại trong lòng mà cung kính đứng trước hư ảnh đó chắp tay nói.
“Đa tạ tiền bối truyền thừa, tuy ta không hoàn toàn hiểu được những gì ngài đã nói. Nhưng ta cũng hiểu được sẽ khiến bản thân nhanh tróng mạnh mẽ hơn và không làm truyền thừa của tiền bối bị bêu danh”
Nói rồi hắn ta cúi người bái hư ảnh đó một vái, cũng lúc đó, vị cao nhân tóc trắng kia như đã chấp nhận câu trả lời của Lạc Trần mà não ta chỉ mỉm cười nhẹ rồi khẽ gật đầu. Ngay sau đó thân hình hư ảo của lão ta cũng như một làn khói, từ từ tan biến trong không trung.
Lạc Trần sau khi hành lễ thì thấy cả bầu không gian đó bắt đầu rung lắc mãnh liệt, chỉ tỏng chớp mắt sau đó, Lạc Trần phát hiện bản thân đang lằm trên mặt đất, tỏng phỏng ngủ bản thân. Mà vết thương trên tay hắn trước đó cũng không biết đi đâu mất, ngay cả miếng ngọc thần bí kia cũng như ở nhân gian bốc hơi, hoàn toàn không biết tung tích.
Hồi tưởng lại những gì vừa rồi xảy ra, Lạc Trần còn rõ như ban ngày, mới đầu hắn chỉ tưởng đó là mơ nhưng không ngờ trong đầu hắn không biết từ lúc nào xuất hiện một loại những ký tự không ngừng tỏa hòa quang trong thức hải hắn. Nhì thấy những thứ đó Lạc Trần mới chắc chắn rằng chuyện nhận được không phải là mơ.
Hắn vội vàng ngồi đả tạo trên đất tập trung tinh thần vào thức hải bản thân mà đọc những ký tự thần bí đó. Sáng hôm sau, Lạc Trần sau một đêm không ngủ mà ngồi lĩnh ngộ chuyền thừa thì tinh thần sảng khoái, sức lực tràn trề, sau một đêm tập trung lĩnh ngộ.
Lạc Trần cũng nhận biết hắn đã may mắn cỡ nào khi nhận được loại cơ duyên nghịch thiên đó. Bộ chuyền thừa đó có vô vàn tri thức mà cả đời vị Huyền Linh Thánh Vương đó lưu lại, bao gồm cảm ngộ về thiên địa cũng một bộ côn pháp cấp chín đỉnh phong.
Bộ công pháp đó do chính Huyền Linh Thánh Vương sáng tạo ra, có tên là Huyền Linh Cửu Chuyển Thánh Quyết. bộ công pháp này có chín tầng, tương đương với chín cảnh giới tu luyện từ: Luyện thể cảnh, luyện khí cảnh, tụ khí cảnh, tụ linh cảnh, thông thiên cảnh, chân linh cảnh, thiên linh cảnh, huyền linh cảnh, thánh cảnh...
Chỉ cần đem bộ công pháp này luyện tới chí cực thì thực lực Lạc Trần cũng không thua kém vị Huyền Linh Thánh Vương kia. Còn về cái việc bảo vệ nhân tộc gì đó hiện tại với tu vi của Lạc Trần chẳng khác nào chuyện cười, vì vậy hắn nhanh chóng đem chuyện đó ném qua đằng sau.