Lạc Trần nhìn miếng ngọc bội có hình thù kỳ lạ trong tay tỏ vẻ suy tư, hắn đã mất khá nhiều thời gian để nghiên cứu miếng ngọc kỳ lạ này nhưng hắn vẫn không hiểu những ấn kí kỳ lạ được khắc trên đó. Nhưng trong nội tâm hắn vẫn có thể cảm giác được miếng ngọc này bất phàm, nhưng bất phàm ở điểm nào thì Lạc Trần vẫn chưa tìm ra được.
Đêm tìm đủ mọi cách mà hắn nghĩ ra được để tìm ra bí mật trong miếng ngọc thần bí đo. Nhưng dù hắn có dùng cách gì đi nữa nhưng vân không thể khiến cho miếng ngọc đó phản ứng, thậm chí hắn còn đem miếng ngọc đó vào nửa thiêu hay dùng chiếc rìu đốn củi hàng ngày của hắn để đem miếng ngọc đó phá nhưng cũng không ích gì cả.
Sáng hôm sau vẫn như mọi ngày, Lạc Trần vẫn tới tiểu hoa viên của vị nhị tiểu thư Ninh gia kia làm việc. trong lúc hắn đang tưới cây cho đám thực vật trong hoa viên thì một giọng nói thanh thoát từ xa vọng tới.
“Lạc Trần, ngươi sao lại ở đây? Không phải ngươi bị thương sao, sao ngươi không ở phòng nghỉ ngơi cho khỏe rồi hay tới đây làm”
Lạc Trần nhìn người trước mặt hắn mà tỏ vẻ kinh ngạc nói.
“Nhạc Nhi tỷ, ta không sao, vết thương nhỏ đó đối với ta cũng không phải quá nghiêm trọng, ta vẫn có thể làm việc được”
Thì ra người tới lại là Tiểu Nhạc, thiếp thân nha hoàn của Ninh Thiên Vũ nhị tiểu thư Ninh Gia, Lạc Trần trong đầu mới đầu còn mơ hồ, không hiểu sao vị Nhạc Nhi tỷ này biết hắn bị thương mà tới đây hỏi thăm. Nhưng chỉ một lát sau hắn đã nghĩ ra, hẳn là vị huynh đệ cùng làm với hắn trong tiểu hoa viên Ninh Tài kia nói cho nàng ta biết.
Sau đó Lạc Trần cũng không có suy nghĩ nhiều mà cười hài hòa nói.
“Không biết Nhạc Tỷ tới tìm ta có chuyện gì?”
“Hừ, không có chuyện thì ta không được phép tới đây hay sao?”
Nhạc Nhi tỏ vẻ khó chịu khi thấy thái độ đó của Lạc Trần khi gặp nàng mà không nhịn được lên tiếng có vẻ trách hắn.
“Nhị tiểu thư biết được hôm qua tam tiểu thư tới đây tìm người, nhưng lại ra tay đả thương ngươi. Vì vậy nhị tiểu thư sai ta mang tới một chút thảo dược cùng chút thuốc trị thương cho ngươi, hy vong ngươi sớm bình phục để làm việc.”
“Tiện thể ta tới đem tiền lương thánh này cùng tài nguyên tu luyện tới cho ngươi”
Nói rồi nàng khẽ nhìn Lạc Trần một hồi rồi quay người rời đi, khi đi giọng nói nàng còn vọng lại.
“Ngươi hay chăm chỉ tuy luyện cho tốt, đừng phụ tâm huyết của nhị tiểu thư và ta”
Sau đó bóng nàng ngày càng đi xa. Lạc Trần thấy vậy chỉ thấy cảm động trong lòng trước cách đối nhân xử thế của vị nhị tiểu thư này mà trong lòng cảm động không thôi. Nhìn dáng người Tiểu Nhạc rời đi đã xa hắn vẫn cố nói vọng tới.
“Nhạc Tỷ, đa tạ, thay ta lói lời cảm tạ với nhị tiểu thư, ta nhất định sẽ cố gắng, không làm nhị tiểu thư thất vọng”
Mấy ngày kế tiếp, Lạc Trần dưới sự giúp đỡ của đám dược thảo của Nhạc Nhi đưa tới, vết thương trên người hắn đã khỏi hoàn toàn, không nhưng vậy tu vi của hắn cũng vì vậy mà đột phá tới luyện thể tầng hai đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá luyện thể tam trọng.
Hôm đó vào một buổi chiều muộn, Lạc Trần đang chăm chỉ tưới cây thì Nhạc Nhi đi từ xa tới.
“Lạc Trần, ngươi lại đây”
Sau đó nàng từ trong người, nấy ra một cuốn sách mỏng đưa tới trước mặt hắn rồi nói.
“Đây là bộ kiếm kỹ mà nhị tiểu thư sai ta đem tới thưởng cho ngươi. Mấy ngày trước ngươi biểu hiện rất tốt, được tiểu thư rất tán thưởng, tuy hành động đó của ngươi dưới mắt của người khác là hành động liều lĩnh. Nhưng trong mắt ta và tiều thư thì điều đó lại rất tốt, vật này cũng coi như là phần thưởng cho ngươi”
Niềm vui tới quá bất ngờ, Lạc Trần không ngờ bàn thân hắn chỉ làm việc theo nhiệm vụ của bản thân, tuy không may đụng phải vị Tam tiểu thư kia cùng bị nàng đả thương. Nhưng cũng không thể trách ai, chỉ trách hắn đen đủi mà thôi, với lại vị tam tiểu thư đó cũng ra tay rất chừng mực, không có đánh hắn bị thương nặng.
Hắn không ngờ hành động có trách nhiệm đó của mình lại được vị nhị tiểu thư xinh đẹp kia tán thưởng, lại được phần thưởng nữa. Hắn vui mừng mà khiêm tốn cảm ơn vị Nhạc Tỷ kia.
“Cảm ơn nhạc tỷ, cảm ơn Tiểu thư, ta chỉ làm còn bổn phận của mình thôi”
Nhìn thái độ tốt của hắn như vậy, Nhạc Nhi cũng mỉm cười nói.
“Phần thưởng của ngươi không chỉ như vậy đâu, tiểu thư còn thưởng cho ngươi một thanh kiếm nữa. Tuy đây không phải là bảo kiếm gì lợi hại nhưng cũng là một thanh huyền bình nhất cấp hạ phẩm, với thực lực, tu vi hiện tại của ngươi thì đúng là rất thích hợp”
Biết bản thân mình lại được thưởng thêm một thanh binh khí thì Lạc Trần lại càng thêm vui vẻ, hắn từ lâu muốn bản thân mình sở hữu một món binh khí cho xứng với thân phận người tu luyện bây giờ. Nhưng luôn chưa có cơ hội, vậy mà bây giờ hắn lại được thưởng một thanh thì đúng là quá tốt.
“Được rồi ngươi cứ tiếp tục làm việc đi, ta phải về phục mệnh tiểu thư không thể đi lâu được. Ngươi chỉ cần chăm chỉ, làm tròn bổn phận thì sẽ được tiểu thư ưu ái, cùng sẽ không bạc đãi ngươi đâu”
Nói rồi, nàng cũng quay người rồi khỏi. Sau khi nhận phần thưởng, Lạc Trần để tỏ thái độ tôn trọng, vì vậy hắn đưa tiễn nàng ra khỏi tiểu hoa viên. Tối hôm đó sau khi về phòng, hắn niềm đem bộ công pháp mà Tiểu Nhạc đưa cho hắn núc chiểu ra nghiên cứu.
Sau cả buổi hắn đã nhỡ hết các chiêu thức, yếu quyết tu luyện được ghi trong đó, hiện tại hắn cũng hiểu tại sao nhị tiểu thư lại tặng cho hắn một thanh kiếm, bởi đơn giản bộ công pháp nàng tặng hắn lại cũng là một bộ kiếm pháp cấp thấp, có tên Thiên Cương Kiếm Quyết. Bộ kiếm quyết này cũng có 9 tầng, tu luyện tới cực hạn có thể đạt tới luyện thể cửu trọng.
Hắn sau khi đã nhớ hết các chiêu thức, cùng bắt đầu từ từ diễn luyện theo, mới đầu chiêu thức hắn diễn luyện nhìn rất cứng ngắt cùng có vẻ miễn cưỡng, nhưng sau khoảng vài giờ tập luyện, hắn đã có sự tiến bộ hơn rất nhiều. Trong lúc Lạc Trần tập luyện, có chuyện bất ngờ xảy ra, đó là hắn không mạy lại làm chính mình bị thương, trong lúc luyện kiếm, hắn không may để lưỡi kiếm cắt một đường trên cánh tay, cũng vì vậy mà máu chảy không ngừng.
Nhưng núc đó hắn không có để ý tới, vết máu trên tay hắn không may bị dính lên miếng ngọc kỳ dị kia. Hắn không có để ý mà chỉ chăm chú cẩm máu bản thân, rồi khoảng vài hơi thở sau, miếng ngọc trên bàn xảy ra một hiện tượng lạ.
Nó không hiểu bằng cách nào mà từ sau khi máu của Lạc Trần dính vào đó thì bắt đầu sáng nên một cách nhè nhẹ, cùng với đó toàn thân miếng ngọc cũng dần nóng nên. Tới một khoảng khắc nào đó Trần Phong mới chú ý tới, hắn vội đem miếng ngọc trên bàn lên xem xét thì bất ngờ một chùm sáng kỳ lạ từ trong đó bay ra.
Nó bay với một tốc độ rất nhanh rồi chui vào đầu Lạc Trần, còn Lạc Trần hắn chỉ cảm thấy có thứ gì đó vừa vụt sáng nên từ miếng ngọc rồi bỗng dưng biến mất chứ không có kịp thấy gì. Vài giây sau khi chùm sáng lạ đó chui vào đầu Lạc Trần, ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ, rồi hắn từ từ nằm ngất xuống nền đất trong phòng mà không còn biết gì nữa.