Sau đó Ninh Tài được mấy tên hộ vệ khác của Ninh Gia đỡ đi xuống võ đài, còn Ninh Tài sau khi đánh bại Ninh Xuất thì vui mừng, tự tin đại tăng. Hắn đi vòng quanh võ đài một vòng nhận vô số lời cổ vũ động viên của mọi người, tiếp đó trọng tài đứng trên đài quan sát hô lớn.
“Chận thi đấu tranh dành vị trí thứ 9 của mười vị trí đầu Cường bảng kết thúc, Ninh Tài chiến thắng. Chận thi đấu tranh vị trí thứ 8 cường bảng sau nửa giờ nữa bắt đầu, chận tranh giành vị trí thứ tám cường bảng là Lạc Trần đối chiến mới Ninh Tài”
Lời nói của trọng tài vừa rồi khiến Lạc Trần có chút bất ngờ, hắn không nghĩ tới bản thân hắn lại cùng Ninh Tài cũng có lúc gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy. Tuy đây chỉ là so đấu tỷ thí, không có nguy hiểm tới tính mạng nhưng thực sự thì Lạc Trần thật không muốn tranh giành gì với Ninh Tài.
Dù sao đối với hắn, Ninh Tài cũng là một trong số ít những người bạn mà hắn kết giao được, tuy thời gian gần đây Lạc Trần vùi đầu vào tu luyện không có thời gian giao lưu cùng với Ninh Tài. Nhưng hắn vẫn coi Ninh Tài là bạn, chỉ cho tới hôm nay sau mấy tháng xa cách không gặp, Lạc Trần cũng gặp lại Ninh Tài.
Khi trọng tại để hắn và Ninh Tài so đấu với nhau, Lạc Trần cũng không biết đây là ý trời hay là cố ý, dù sao cũng không thể tránh, vì vậy Lạc Trần dứt khoát không để ý nhiều đến vậy, hắn bình tĩnh từng bước đi lên võ đài.
“Vậy thì đánh một trận đi”
Sau khi Lạc Trần tự an ủi một câu rồi nhìn về phía Ninh Tài đang tự đắc thắng với ánh mắt phức tạp nói không lên lời.
“Lạc Trần ngươi không ngờ tới phải không, ngươi đúng là kẻ rất may mắn, được nhị tiểu thư chọn trúng, dốc túi bồi dưỡng, khiến ngươi thay đổi vận mệnh như vậy. Ngươi hẳn là rất đắc ý, tưởng mình một bước lên trời đi.”
“Nhưng mà ngươi có nghĩ tới ta, ta vốn dĩ được tiểu thư nhìn trúng trước, được nàng cho tu luyện, được hưởng bao sự ưu ái. Nhưng từ khi ngươi xuất hiện, những thứ đó của ta bị ngươi dần cướp đi, đến ngay cả việc chở thành thị vệ thân cận của nhị tiểu thư ta cũng bị ngươi cướp đi cô hội.”
“Ta không phục, ta có điểm nào kém hơn ngươi. Hôm nay ta sẽ chứng minh cho mọi người và tiểu thư thấy. Chỉ có ta mới xứng đáng, còn ngươi chỉ là tên bỏ đi”
Ninh Tài vửa nhìn thấy Lạc Trần liền buông lời mắng mỏ và than vãn, hóa ra hắn vẫn luôn không phục Lạc Trần, hắn ghen tị với sự bất công của Ninh Thiên Vũ, và thống hận sự xuất hiện của Lạc Trần. Vì vậy hắn mới có cái nhìn ác cảm với Lạc Trần như vậy.
“Thì ra huynh lại có ý nghĩ đó với ta như vậy, thật ra ta cũng không biết tại sao tiểu thư lại chọn ta làm thị vệ bên cạnh. Nhưng ta nghĩ với thiên phú và bản lĩnh của nàng, làm mọi việc ắt sẽ có lý do của mình. Vậy thì chúng ta không cần nói nhiều như vậy nữa, tới đây đánh một chận đi”
Lạc Trần thờ dài một hơi, hắn cuối cùng cũng hiểu ánh mắt đó của Ninh Tài, nhưng cũng không có cách nào giải quyết, không bằng cứ đánh một chận đi, kẻ thắng là kẻ được quyền tồn tại.
Lạc Trần vừa dứt lời, Ninh Tài liền động thủ, hắn vừa ra tay liền tung ra chiêu thức hết sức nguy hiểm, kiếm trên tay Ninh Tài nhanh như gió chỉ trong nháy mắt đã đâm tới trước mặt Lạc Trần. Mũi kiếm sắc bén mang theo kiếm phong sắc bén không hề lưu tình đâm về vị trí yếu hại của Lạc Trần, hắn hoàn toàn không có lưu ý chút tình nghĩa nào với Lạc Trần.
Hiện tại Lạc Trần đã gần như hết hy vọng líu kéo tình bạn của hắn và Ninh Tài rồi, đối phương đã bị tham vọng và lòng đố kỵ của bản thân làm lấn át đi lý trí, không còn quan tâm tới tình nghĩa huynh đệ gì nữa. Nhận ra được điều đó, Lạc Trần như chút được gánh lặng trong lòng.
Sau khi nghĩ thông suốt, hắn không còn cảm thấy áy náy trong lòng nữa, đối phương đã tuyệt tình như vậy Lạc Trần cũng không cần phải để ý nhiều đến vậy. Vì vậy hắn quyết định buông tay đánh một chận, ý nghĩ đó vừa xuất hiện thì thân hình của Lạc Trần dường như hoạt động theo bản năng, hắn xoay người theo một quỹ tính nhất định, chánh đi mũi kiếm sắc nhọn đó.
Đồng thời kiếm của hắn cũng động, tay phải dơ lên, huyền kiếm của Lạc Trần nhân lúc Ninh Tài tấn công hắn lộ ra sơ hở mà tấn công tới, kiếm chém một đường theo hình vòng cũng đẹp mắt, tấn công mạng tới chính diện Ninh Tài. Mà Ninh tài thấy vậy liền vội vàng thu lại kiếm về thủ thế.
“Đinh”
Âm thanh hai thanh kiếm va chạm với nhau tạo ra tiếng động đinh tai, nhức óc. Chỉ đơn giản một kiếm vừa rồi của hai người đã đánh ra gần như toàn lực, không chỉ đơn giản là đòn thăm dò thực lực đối phương. Thân hình Ninh Tài khẽ loạng choạng vài bước rồi ổn định lại, hắn nhìn Lạc Trần tỏ vẻ có chút hơi ngạc nhiên.
“Không ngờ sức lực của ngươi cũng lớn như vậy, so với tên Ninh Xuất kia đúng là mạnh hơn hắn. Nhưng như vậy thì thực lực của ngươi vẫn còn chưa đủ để chiến thắng ta đâu, để xem hôm nay trước mặt tiểu thư ta sẽ đánh bại ngươi như thế nào?”
Lạc Trần hoàn toàn dữ im lặng, đối với hắn, chỉ cần đánh thắng đối thủ là được, còn lời nói gió bay, đều không có ý nghĩa quá lớn. Lạc Trần lần này chủ động tấn công trước, cổ tay hắn khẽ đảo, lưới kiếm liền hướng ra ngoài đâm mũi nhọn về đối thủ. Lạc Trần khẻ đẩy một cái cả người như cơn gió đi theo kiếm tấn công tới Ninh Tài.
Còn Ninh Tài thấy một kiếm kia của Lạc Trần liền khẽ biến đổi sắc mặt, hắn nhận ra được uy lực và sự nguy hiểm của một kiếm đó vì vậy không giám chậm trễ. Ninh Tài dồn chân khí toàn thân quán chú vào binh khí trên tay, sau đó liền dơ cao thanh kiếm, một đường bổ xuống như muốn chẻ Lạc Trần ra làm đôi.
Ngay lập tức, Lạc Trần liền xoay người một vòng trên không trung, rồi dùng kiếm của mình trực tiếp cứng đối cứng với công kích của đối phương.
“Đinh, đương...”
Hai thanh huyền binh cấp một thượng phẩm va chạm kịch liệt với nhau liền tạo ra sự ma sát dữ dội và âm thanh chói tai vang lên. Từng tia lửa đỏ rức bắn ra tung tóe khắp nơi, với lực xung kích dữ dội, khiến thân hình Lạc Trần bị đánh văng lên cao. Lúc đó hắn liền thuận thế theo quán tính liền xoay người ba trăm sáu mơi độ.
Bất ngờ đâm ra một kiếm vô cùng hiểm và khó đỡ, đánh thẳng tới Ninh Tài, còn Ninh Tài thì vừa bị đậy lùi lại, còn chưa ổn định thân pháp đã thấy trước mặt mình không biết từ bao giờ lại xuất hiện một mũi kiếm sắc bén đâm thẳng tới hướng ngực hắn mà tấn công. Lần này Ninh Tài bị dọa cho sắc mặt như trắng bạch, không kịp phản ứng.
Hắn biết một kiếm này quá nhanh, quá nguy hiểm, bản thân không thể nào hoàn toàn né tránh được. Nhưng Ninh Tài cắn chặt răng, cố gắng nghiêng người qua một bên kể tránh mũi kiếm đâm vào chỗ yếu hại, hưng vẫn không thể chánh được một kích đó.
“Phập”
Mũi kiếm của Lạc Trần kẽ sượt qua ngực Ninh Tài đâm vào vai hắn một lỗ, khiến máu lập tức bắn ra, ướt đẫm một mảng y phục. Thân hình Ninh Tài sau khi loạng choạng lui lại vài bước rồi vội dừng lại, hắn liền dùng tay còn lại vừa cầm kiềm vừa ôm chặt vết thương cầm máu, rồi dùng ánh mắt đầy hận ý nhìn Trần Phong.