Sau khi Lạc Trần dùng bữa liền đóng cửa chữa thương và vững chắc cảnh giới mới đột phá, tuy đã nhiều ngày kể từ khi luận võ kết thúc, Lạc Trần tuy được Nhạc Nhi cho uống không ít thuốc chị nội thương. Nhưng lúc đó hắn đang ở tron trạng thái hô mê, cơ thể không thể nào hoàn toàn hấp thu toàn bộ dược lực, mà vết thương của hắn cũng không hoàn toàn khỏi hẳn.
Một ngày một đêm kể từ khi Lạc Trần tỉnh lại, hắn vẫn luôn bế quan chưa thương mà tu luyện, cảm ngộ lại một hồi những thứ hắn đã lĩnh ngộ được về đan đạo. Mà trong thơi gian này Ninh Thiên Vũ tuy đã biết hắn tỉnh lải nhưng nàng không vội đến tìm hắn, sau khi nàng từ Nhạc Nhi biết được Lạc Trần bế quan thì luôn kiên nhẫn chở đợi.
Sáng sớm hôm đó, sau khi Lạc Trần củng cố cảnh giới và ổn định vết thương thì lập tức xuất quan, vừa bước ra khỏi phòng hắn đã đi tới chỗ ở của Ninh Thiên Vũ. Bên trong tiểu viện xinh đẹp khắp nới đều có hoa thơm cỏ lạ, Ninh Thiên Vũ ngồi trong đình nghỉ mát uống trà thì Lạc Trần từ xa đi tới.
“Tham kiến nhị tiểu thư”
Lạc Trần hướng Ninh Thiên Vũ chào hỏi trong lòng có chút thấp thỏm, hắn biết chận chiến hôm đó với Ninh Tài hắn biểu hiện đúng là hơn người mà Ninh Thiên Vũ biết rất rõ hắn mới chỉ tu luyện được hơn một năm vậy mà có thành tựu như vây. Hắn chỉ sợ rằng Ninh Thiên Vũ đã có nghi ngờ trong lòng, mà hắn thì đang tìm lý do biện giải cho việc tu vi của hắn tiến nhanh tới vậy.
Còn Ninh Thiên Vũ khi thấy Lạc Trần đi tới thì biểu hiện vẫn rất điềm tĩnh, nàng vừa nhấp một ngụm trà rồi hỏi.
“Vết thương của ngươi thế nào rồi”
“Đa ta Linh Dịch mà tiểu thư đã cho, vết thương trên người ta đã tốt hơn nhiều rồi”
Trong lòng Lạc Trần tuy có chút bất an nhưng hắn vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh mà trả lời câu hỏi của Ninh Thiên Vũ, cố để nàng không phát giác điểm gì kỳ lạ. Mà Nhị tiểu thư nhận được câu trả lời của Lạc Trần thì tỏ vẻ như đã biết trước rồi nàng cầm một cái bọc bảo Nhạc Nhi đứng bên cạnh đưa cho hắn rồi nói.
“Buổi luận võ mấy ngày trước, ngươi đã lọt tốp mười cường bảng, đây là hai mươi ngàn đồng vàng, là giải thường mà ngươi nhận được”
Lạc Trần nghe được bản thân được thưởng nhiều đồng vàng như vậy trong lòng hắn không che giấu được vẻ vui mừng mà cầm chặt lấy bọc tiền đó.
“Cảm ơn nhị tiểu thư”
“Không có gì, đây là những thư ngươi lên nhận được, còn nữa đây là phần thưởng mà ta tặng riêng cho ngươi, coi như là lời động viên tinh thần tu luyện của ngươi”
Vừa nói Ninh Thiên Vũ lấy trên người ra một quyển sách đưa cho Lạc Trần, khiến hắn vui mừng nhận lấy, đến khi Lạc Trần nhìn kỳ lại thì khiến hắn giật mình không thôi. Vì thứ mà Ninh Thiên Vũ đưa cho hắn lại là một bộ công pháp cấp 2 khiến cho hắn không nói nên lời.
“Tiểu thư cái này...?”
“Bộ Kinh Lôi Cửu Kiếm Thức này là một bộ công pháp cấp 2 đỉnh cấp, có tất cả 9 chiêu thức kiếm pháp, đủ để ngươi tu luyện tới Luyện Khí Cảnh cực hạn. Bộ công pháp này cho dù nhìn khắp Ninh Gia cũng là một bộ hiếm có kiếm pháp, ngay cả ta cũng đang tu luyện loại công pháp này. Ta hy vọng ngươi sau khi nhớ kỳ lập tức tiêu hủy, không được chuyền ra ngoài”
Mà Lạc Trần nghe vậy thì càng kinh sợ vội vàng nói.
“Tiểu thư phẩn thưởng này quá lớn ta không giám nhận” Rồi hắn vội vàng đem cuốn sách đó đặt lại bàn, gần vị trí ngồi của Ninh Thiên Vũ.
“Không có gì là quá quý trọng cả, chỉ là ta thấy ngươi xứng đáng với phần thưởng này, đây là phần thưởng cá nhân của ta, ngươi không nhận, không phải là có ý chê đồ của ta đấy chứ.”
“Tiểu thư ý của ta không phải như vậy ma...”
Không đợi Lạc Trần giải thích, Ninh Thiên Vũ đã lên tiếng ngắt lời của hắn khiến cho Lạc Trần không thể phản bách mà nhận lấy bộ công pháp đó.
“Vậy tại sao ngươi không nhận đồ ta tặng, còn không đem ló cất đi rồi chở về tranh thủ tu luyện đi, ta cũng muốn nghỉ ngươi rồi, ngươi trở về trước đi”
Đối với thái độ cứng rắn như vậy của Ninh Thiên Vũ, Lạc Trần đành đem cuốn công pháp kia cất đi, sau đó hắn đi tới Bách Thảo Đường của Ninh Gia. Lạc Trần dự định tới đây đổi một chút linh dược bởi vì hắn mới lĩnh ngộ ra đan đạo, là người khai sáng ra con đường này, hắn hắn muốn tự mình luyện chế một chút đan dược chữa thương cho bản thân.
Đứng trước cửa một tòa đình viện to lớn, bên trên có ghi rõ là Bách Thảo Đường như rồng bay phượng múa, nhìn tràng cảnh người ra vào tấp nập, Lạc Trần từng bước đi tới. Vừa vào tới Bách Thảo Đường, hắn trông thấy một ông lão ngoài năm mươi đang đứng một bên, tay không ngừng chỉ trỏ, còn miệng thì quát tháo.
“Các ngươi chưa ăn cơm hay sao mà chậm như rùa vậy, ngươi đem chỗ linh dược này qua chỗ kia, ngươi đem cái đó lại đây...”
Lạc Trần nhìn đám người đi qua đi lại mà động tác lại rất nhuần nhuyễn thì thấy hoa cả mắt, cuối cùng hắn đi gần tới ông lão đang to mồm kia nói.
“Tiền bối người là quản lý của Bách Thảo Đường này?”
Ông lão kia thấy Lạc Trần hỏi như vậy, hai hàng lông mày khẽ cau lại vẻ khó chịu và nói.
“Ngươi là hỏi thừa, đương nhiên ta là quản lý ở đây, ngươi tới muốn đổi linh dược sao, được rồi đi theo ta”
Ông ta dẫn Lạc Trần đi tới một cái quầy, lấy ra một đám sổ sách rồi nói.
“Tiểu tử ngươi tên gì, ngươi muốn đổi những loại linh dược gì?”
Lúc này Lạc Trần mới cảm thấy trong cơ thể nhẹ nhõm hẳn đi, vừa rồi hắn đứng trước ông lão đó thì cảm nhận được áp lực thật lớn, tuy ông ta không hề thả ra chút tu vi nào nhưng không hiểu nguyên nhân gì Lạc Trần vẫn cảm thấy bản thân đứng trước mặt ông lão đó như đứng trước một tòa núi lớn vô hình, khiến hắn không thoải mái.
Điều đó chứng minh ông ta hiển nhiên là một vị cao thủ, có tu vi cao hơn Lạc Trần rất nhiều, nhưng Lạc Trần không có đi thử thăm dò tu vi của ông ta, đó không phải mục đích chính mà hắn tới đây.
“Tiền bối ta muốn đổi những loại linh dược như trong danh sách này”
Vừa nói Lạch Trần lấy từ trong người ra một tờ giấy có ghi trên đó một danh sách các loại linh dược mà hắn cần. Mà vị trưởng lão quản lý Bách Thảo Đường kia sau khi nhận tờ giấy từ tay Lạc Trần đọc qua một hồi rồi ông ta dùng cái giọng hồ nghi hỏi.
“Ngươi muốn nhiều linh dược như vậy là muốn luyện chế linh dược hay sao?”
“Đúng vậy tiền bối ta muốn học chở thành một vị linh sư”
Lạc Trần vì sợ ông ta nghi ngờ vì vậy hắn liền lấy lý do bản thân mình muốn học chở thành một vị linh sư mạc dù hắn đã là một vị linh sư cấp một thượng phẩm. Mà vị trưởng lão kia thấy Lạc Trần nói muốn chở thành linh sư thì thờ dài nói.
“Tuổi trẻ bây giờ đều không biết lượng sức mình như vậy cả, chức nghiệp linh sư tuy cao quý nhưng không phải ai cũng có thể chở thành linh sư, thiên phú, tài nguyên, sự ủng hộ từ thế lực sau lưng, thiếu một thứ cũng cực kỳ gian nan. Tiểu tử ta khuyên ngươi sớm từ bỏ con đường này đi, chuyên tâm vào việc tu luyện võ đạo, chỉ cần có chút thành tựu, vậy cuộc sống cũng có thể thoải mái rồi”
Lạc Trần đương nhiên không thể nghe lời khuyên của ông ta bởi vì hắn đi con đường cũng không phải là Linh Sư mà là con đường hoàn toàn mới ở thê giới này, Đan sư.
“Đa tạ ý tốt của tiền bối nhưng ta vẫn muốn thử sức mình một chút, nếu không được, vẫn có thể chuyên tâm luyện võ”
“Được rồi ngươi đứng đây chờ một chút, không được chạy loạn”
Ông ta tấy Lạc Trần không nghe lời, chỉ đành thờ dài rồi không quan tâm đi vào trong, trước khi đi ông ta còn căn dặn hắn đứng chờ. Một lúc lâu sau ông ta quay chở lại đưa cho Lạc Trần một cái bọc lớn, bên trong toàn bộ đều là Linh dược, sau khi Lạc Trần dùng 2 vạn đồng vàng mà hắn được thưởng từ hội luận võ đã đem đống linh dược kia chở về phòng.
Khi trờ về hắn không bắt tay vào luyện đan ngay mà ngồi tinh tâm, thôi diễn cách luyện chế trong đầu, suốt nửa ngày sau hắn mới bắt đầu bắt tay vào luyện đan.