Chỉnh lí qua loa lại động quật Lạc Thiên tay nắm tiểu cốt đao
lao nhanh về phía hồ nước. Tốc độ của hắn tăng lên gấp 2 có
thừa. Trên đường cũng chả phải tránh né cây bụi, tất cả bị
thân thể quái Mãng đè dẹp lép, tận hưởng sức mạnh bành
trướng, lòng tự tin lên cao chưa từng có quái mãng lao nhanh trên mặt đất.
Bên bờ hồ Lạc Thiên hơi do dự một chút rồi
cũng trầm mình xuống nước. Một cảm giác thư thái chưa từng có òa vào trong tâm lịnh của hắn, kiểu như long hồi đại hải cảm
giác, quá là con mẹ nó phê. Từ đây hắn mới nhận ra rằng lẽ ra môi trường thích hợp cho long tộc sống là thủy à.... không
thấy trong truyện Tây Du Ký thì long vương toàn ở biển là gì.
Đè nén cảm giác sung sướng quái mãng tỏa thần thức bán kính 5
trượng ra tứ phía nhằm phát giác nguy hiểm. Quả thật trong
nước quái mãng như về nhà vậy, cũng chả vất vả như học trườn trên cạn, uốn éo vài vòng thì Lạc Thiên đã vũng vẫy thư
sướng mà bơi. Tốc độ bơi ít nhất là gấp đôi trên cạn, ngoài ra tứ chi của hắn còn ngư bánh chèo vừa coa thể thăng tốc, giữ
cân bằng, chuyển hướng thật là diệu dụng vô cùng. Chả bù lại
trên cạn khi trườn đi thi hai chi sau coi như phế, mà đôi khi còn
gây vướng, hắn thầm nghĩ mình ở dưới nước mới là vương đạo.
Cả một mảng thủy vực không một động vật sống, có lẽ vị tên gia
hỏa tham ăn Lục Ngạc chén hết rồi. Đây hồ tối tăm hiện ra
trước mắt Lạc Thiên, thế nhưng không làm khó được hắn, thần
thức của Lạc Thiên thuộc dạng bá đạo trong cấp bậc yêu thú
bất nhập lưu.
Vậy nhưng phải mất cả một ngày quần tảo
đáy hồ thì Lạc Thiên mới tìm thấy một hang động khá bí ẩn.
Hang động quá là rộng lớn chắc chắn không phải do con hàng Lục Ngạc làm ra. Ngoằn nghèo vằn vèo một hồi thì hang động cũng
đi đến điểm cuối. Ấy vậy mà nơi này lại như một hội trường
rộng lớn và khô giáo. Lạc Thiên ước lượng phương hướng và
khoảng cách thì Hang Động này ăn thông bề phí Hang động trong
núi đá của hắn. Thế nhưng khác lạ là nơi này lại là phong bế chỉ có một đường ra từ đáy hồ, cảm giác như cái Hang này
nằm gọn trong núi đá vậy. Quan sát xung quanh Lăng Thiên Ngạc
nhiên khi nơi đây khá sáng sủa. Trên vách đá có gắn chi chít dạ minh châu chiếu ra ánh sáng lờ mờ khắp hang động. Quan trọng
hơn là trung tâm nơi hang là một linh tuyền nhưng quái lại là
dứng gần như vậy mà Lạc Thiên không hề cảm nhận được một tia
linh khí tràn đến.
Chứng kiến linh tuyền phải to gấp 3
lần trong động quật của mình lại đầy ắp linh thủy thì Lạc
Thiên cảm thấy khó hiểu. Cẩn thận điều động thần niệm quan
sát thì hắn thấy được một màn sáng như có như khôn bao vây lấy linh lực trong khoảng 5 trượng bán kính không cho nó thoát ra.
Bên cạnh linh tuyền là 5 quả trứng to chừng 1 xích, cảm nhận
bằng thần thức thì tất cả đều còn sinh mệnh khí tức. Lạc
Thiên chắc chắn đây là đản Ngạc thế nhưng không phải do con lục
Ngạc mà hắn đã giết đẻ mà là do cái bộ xương trắng nhởn dài 10 trượng trong góc động quật đẻ ra. Đúng thế con Lục Ngạc mà Lạc Thiên xử là một con ấu ngạc còn chưa phát dục đâu này,
lúc “giải phẫu” thì Lục Thiên đã biết điều đó. Còn tác giả
của quả trứng cũng như Lục Ngạc có lẽ là bộ cốt Ngạc cự
đại nằm trong góc kia.
Lẳng lặng quan sát một hồi Lăng thiên dùng tiểu cốt đao muốn chặt bỏ chiếc độc giác cong cong kia
của Cự cốt Ngạc thế nhưng quang hoa tóe ra bốn phương tám hướng mà độc giác vẫn trơ ra không có gì chuyển biến, một vết xước cũng không có. Không hề thất vọng trái lại còn mừng rỡ Lạc
Thiên biết rằng Cự Cốt Ngạc phẩm chất cực cao hiện nay hắn
chưa đủ năng lực sử dụng, thế nhưng sau này đâu nào.
Vui
vẻ trong lòng hắn lăng mình bì đến bên Linh tuyền, cũng may mắn là màn bảo vệ chỉ ngăn cản linh tuyền chứ không hề ngăn cản
Lạc Thiên tiến vào. Thử hấp thu linh khí thì Lạc Thiên kinh
ngạc cảm nhận Linh khí hắn hấp thu lại không bằng linh thủy
phun trào bổ xung. Nói cách khác hắn toang lực nằm đây hấp thu
linh khí cũng không làm hỏng cái linh tuyền này. Trong bóng tối quái Mãng cuồng hống, đã không còn chỉ là tiếng zzit ziit hà
hà... mà thi thoảng con xen vào một chút thanh âm grào của long
loại.
Sau một hồi kích động Lạc Thiên cố lấy lại bình
tĩnh nằm thừ ra bên cạnh Linh Tuyền suy nghĩ về phương hướng
tương lai. Bất chi bất giác hắn ôm túm lấy một quá Ngạc đản
bỏ vào miệng nhồm nhoàm. Cái này thật là con mẹ nó mĩ vị... Ngạc đản chứa đầy linh khí mà lại còn thơm ngon, ít nhất một quả Ngạc đản tiết kiệm cho hắn 2 tháng công phu hấp thu tự
động linh khí. Vậy là ngựa không dừng vó Lạc Thiên liên tục
túm lấy Ngạc Đản bỏ vào miệng, càng ăn càng thư sướng... thế
nhưng khi nhìn viên đản cuối cùng thì hắn trầm ngâm. Mẹ nó chứ game thủ nào chả biết party mạnh hơn solo nhiều. Một thân một
mình cuối cùng khó mà làm nên một phan sự nghiệp, hắn cần
mấy cái tiểu đệ... thế nhưng thu thập tiểu đệ cực khó đó là
do hắn sợ bị phản bội. Nhớ kiếp trước chơi game dòng dã cả
năm trời bị lừa lên lừa xuống trăm cay ngàn đắng mới tìm được
một tổ đội tin tưởng được.
Nghĩ đến đây Lạc Thiên hối
hận không thôi, năm tay đấm miễn phí a, năm con cự Ngạc nếu mà
ấp nở thì sẽ cho ra một tiểu đội mạnh cỡ nào. Lần nọ đánh
nhau với Lục Ngạc thì hắn đã hiểu rõ căn bản không nhờ mưu
lợi cùng tiểu cốt đao thì Lạc Thiên hoàn toàn không thể thắng
nổi. Mà tiểu cự Ngạc nếu bồi dưỡng từ bé thì độ trung thành khỏi cần phải bàn cãi. Nước mắt rơi a, mấy tháng linh khí
giờ có linh tuyền thì chỉ là chuyện nhỏ nhưng Cự Ngạc đản
nuốt rồi thì không cách nào sống lại. Nhẹ nhàng đặt Cự Ngạc
Đản lại nguyên vị trí Lạc Thiên bước ra khỏi linh tuyền hắn
phải trở về hang động cũ của mình để sắp xếp lại.
Đứng trước vũng nước bé nhỏ linh tuyền của mình Lạc Thiên dang
xoắn xuýt, vẫn biết là thỏ khôn phải có ba hang. Hắn không
muốn bỏ lại hang động cũ này chút nào nhưng mà linh tuyền tại đây quá nhỏ bé rồi, kiểu như gân gà vậy.
Với lại hắn
có một suy nghĩ táo bạo. Linh tuyền tại đây và tại hang động
cự ngạc là chung gốc bởi vì chúng quá gần nhau rồi. Nếu là
chung một gốc thì phá hủy sự phun trào linh thủy tại đây sẽ
làm cho cai “gốc” kia chăm chút nhiều hơn cho linh tuyền tại Động phủ Cự Ngạc. Thế nhưng đó cũng chỉ là suy đoán thôi. Nếu
không phải thì mất cả chì lẫn chài a. Đắn đo một hồi hắn
quyết định lưu lại tiểu linh tuyền này. Mang tất cả những thứ
cần thiết như vỏ long đản, da, xương Lục Ngạc hắn chuyển động
phủ về Ngạc Động mà lúc này hắn đặt tên mới là Long phủ.
Trước khi đi Lạc Thiên còn tốn khí lực vận một tảng đán khổng lồ ba ngàn cân lấp cửa hang tránh dã thú xâm nhập làm hỏng
linh tuyền. Phủ đầy dây leo lên tảng đá hắn vỗ tay gật gù rồi
rời đi.