Nằm phưỡn bụng trong “Long phủ” là một con quái mãng. Công việc của nó giờ đây chỉ là ăn và ngủ, hấp thu linh khí dồi dào
tỏa ra từ linh tuyền bên cạnh. Bên cạnh đó là một quả cự Ngạc đản cao hơn một xích cũng đang lấp lóe quang hoa hấp thu linh
khí. Lạc Thiên không hề có kinh nghiệm gì về chăm sóc trứng yêu thú nên chỉ có thể bỏ mặc nó nằm đó thôi.
Thế nhưng
người ta nói nhà cư vi bất thiện cấm có sai. Không có việc gì
làm, thức ăn thì có sẵn thịt hun khói, không phải đi săn, phần
lớn thời gian rảnh quái mãng không biết làm gì nên đánh chủ ý lên quả Cự Ngạc Đản. Do tò mò nên hắn dùng thần niệm thẩm
thấu vào bên trong quả trứng xem có giống như mình hình thành
lúc trước hay không.
Bên trong quả trứng hắn thấy được
một con tiểu ngạc màu xanh lục bé tí tầm 2 thốn mà thôi, cho
thần niệm tiếp xúc cùng tiểu ngạc thì hắn thấy được một
luồng quang hoa yếu ớt trong đầu cự ngạc. Thần niệm của quái
Mãng hùng hậu chừng nào tí nữa thì đánh tan cả linh hồn của
tiểu ngạc, hắn vội vàng thu lại phần lớn thần niệm chỉ để
lại một chút thôi quấn quýt cùng linh hồn tiểu ngạc đang run
rẩy. Có kinh nghiệm “giao lưu” trước đây cùng linh hồn ấu long
Lạc Thiên truyền đến giao động thần niệm cho tiểu ngạc nhằm
trấn an sự sợ hãi của nó, đại loại nội dung là:
-
Tiểu Ngạc Ngạc a, ta la người thân của mi, ta đến thăm mi,.....
rồi thì yên tâm ta sẽ bảo vệ ngươi.... rồi thì mau lớn chui ra
đi ta cho ngươi ăn ngon.... dẫn đi chơi. Dẫn đi bắt nạt người
khác.
Nói chung là sau đó một tuần trời chả có việc
gì làm cả Lạc Thiên cả ngày độc thoại với tiểu Ngạc. Chuyện
trên trời dưới biển vân vân..... mà tiểu ngạc cũng không còn e
dè nữa mà bơi theo quấn quýt cùng quang hoa thần niệm Lạc
Thiên, cho đến một ngày trong lúc quái Mãng đang thao thao bất
tuyệt cùng tiểu Ngạc thì một dao động từ tiểu ngạc truyền
đến.
- Ba ba...
Đứng hình vài giây, quái mãng
cuồng khiếu thét gào.... đây là lần đầu tiên hắn được đối
thoại một cách “tử tế” với một sinh vật ở thế giới này. Lần trước cùng con Ấu Ngốc Long cũng có đối thoại nhưng là chửi
nhau rồi xông vào tiêu diệt nhau mà thôi, cái đó không tính.
Nước mắt hạnh phúc chảy dài, tính ra đã gần chục năm chịu
cảnh cô đơn rồi thế nên có thể tưởng tượng Lạc Thiên vui vẻ ra
sao.
- Không phải ba ba mà là đại ca rõ chưa... ta chưa có vợ đâu này... nói cho ngươi nghe..... bla bla bla
- Ba ba....
- Không phải ba ba là ca ca....
- Ba ba....
- Không phải....
- BA ba..
- Thôi tùy ngươi thích gọi thế nào thì gọi..... ta kể ngươi nghe chuyện này....
- Ba ba....
- Hôm nay trời đẹp a...
- Ba ba...
Vậy là cuộc sống nhàm chán của quái mãng đã không còn, công việc chính của hắn lúc này lại là nói chuyện cùng tiểu ngạc. Đã bao lâu rồi chỉ có nghe được âm thanh Ba ba thôi nhưng hắn vẫn
hạnh phúc vô ngần.
Một tháng qua đi, nói chuyện mãi cũng
mệt mỏi, tốc độ tiểu ngạc hấp thu linh khí lớn lên chậm đến
kinh người. Với tốc độ này để tiểu ngạc hút hết dịch trong
trứng có lẽ mất hai ba năm nữa, lại lần nữa nhàn cư vi bất
thiện quái mãng truyền một tia linh lực mỏng manh từ kinh mạch
của mình qua Ngạc đản. Bỗng nhiên dịch nhày trong ngạc đản quay cuồng dữ dội như ăn thuốc lắc, Lạc thiên vội vàng thu tay, hắn hối hận chết rồi... nếu vì hành động dại dột của hắn mà
làm cho Ngạc đản tử vong thì chỉ còn nước ăn cái ngạc đản
này cho đỡ phí mà thôi. Thế nhưng một tia dao động lại truyền
đến cho Quái Mãng.
- Ba ba.... sướng... sướng...
Ô
con mẹ nó tà môn, vô tâm trồng liễu liễu xanh um tùm a. Không
ngờ linh lực lại có thể giúp cho tiểu ngạc. Vậy là trong hang
động có một con Đại quái mãng vận linh lực ôn nhuận một quả
Ngạc đản. Một con tiểu Ngạc đản quấn quýt trong trứng thần
niêm dao động bô lô ba la.
- Ba ba sướng... nữa... sướng..... nữa.
- Từ từ, mệt đói.. phải đi ăn...
- Ba ba sướng.... sướng... nữa
- Cho mày cho mày ăn tham chết đi..
- BA ba...
Thật là trong hai tháng tiếp theo tiểu ngạc lớn nhanh như thổi. Vèo
một cái đã hút gần hết dịch nhày trong trứng, giờ đây nó nằm cuộn tròn trong trứng chiều dài toàn thân phải đến 2 xích rồi ( 70cm).
- Ba ba.. no... dừng...
- Tiểu tử cuối cùng cũng biết no a. Mệt chết ta rồi...
Quái mãng mệt là thật, gần mười năm tích góp linh khí hắn lấp
đầy 9 phần kinh mạch toàn thân ấy vậy mà tiểu ngạc ngốn của
hắn hẳn một thành liền. Phải nói rằng yêu thú muốn có linh
khí trong kinh mạch thật rất khó khăn vì toàn là tu luyện thụ
động thôi nên phần lớn linh khí tản vào cơ nhục. Linh khí tại
kinh mạch đại biểu pháp tu là do cơ thể chắt lọc biến thành
linh lực. Chính vì vậy đem linh lực nuôi dưỡng ấu ngạc mới xa
xỉ làm sao. Thường thường chỉ có bố mẹ mới đối xử với con
cái như vậy mà thôi.
Sau ba tháng thì cuối cùng thời khắc trọng đại đã đến.
- Ê tiểu tử chuẩn bị kĩ chưa.... đồn linh lực vào tay cào hết sức một cái nghe chưa....
- Ba ba... nhớ... nhớ
Quả là một tháng nay Lạc Thiên dựa vào kinh nghiệm bản thân mà
giáo tiểu ngạc làm sao phá vỏ trứng. Cũng chả quản tiểu ngạc nghe hiểu hay không hắn giáo hết lần này đến lần khác. Tất
nhiên hắn bóp vỡ vỏ trứng giúp tiểu ngạc cũng được, nhưng nếu vậy kiểu như đẻ mổ ở địa cầu vậy, không khỏe bằng đẻ tự
nhiên. Thế nên Lạc Thiên muốn “đẻ thường” trước đã, không xong
thì bác sĩ quái mãng sữ giúp “ đẻ mổ”.
Crắck.....
cạch cạch crăck... roẹt roẹt... không phụ sự kì vọng của Lạc
Thiên tiểu Lục Ngạc cuối cùng cũng đã phá vỡ hoàn toàn vỏ
trứng mà chui ra....
Nhìn quái mãng khủng bố trước mặt
tiểu ngạc không hề sợ hãi mà bò tới dùng tứ chi nhỏ bé bám
rịt lấy lân phiến cự mãng leo lên. Quái mãng cười ha ha tóm
lấy tiểu ngạc dơ lên trước mặt xem xét kĩ càng, rắt khỏe mạnh rất béo mập a... có tiềm năng làm tay đấm tốt... tiếng zitz
zitz ha hà vang vọng trong động quật.