Thế là trong không gian ôvan tầm nửa bộ ( tầm 60cm) diễn ra một
mà dượt đuổi hai đám ánh sáng xanh và đỏ quấn quýt và truy
tung. Chạy trước là đám ánh sáng xanh vừa chạy vừa chửi loạn. Phải nói là con nhà thương nhân, chửi rất có bài bản, chửi
như hát hay. Phía sau là đám ánh sáng màu đỏ miệng hô thức ăn
quấn quít không rời.
Nhiễu một hồi Lạc Thiên bình tĩnh
lại, ồ cái con hàng ghê tởm này chạy không phải chậm bình
thường mà là quá chậm so vơi hắn. Nhiễu một lúc hóa ra Lạc
Thiên đã vòng ra phía sau con hàng này. Thế nhưng chạy hoài
không phải là cách, không gian chật hẹp như vậy không sớm thì
muộn cũng bị bắt lại.
Bố khỉ hắn cắn mình chả nhẽ
mình không biết cắn lại, mới nghĩ đến đây đám ánh sáng xanh
của Lạc Thiên bỗng nhiễu hóa ra một cái miệng đầy răng lởm
chởm. Không do dự hắn đớp luôn một đớp vào mông lũ ánh sáng
đỏ. Tất nhiên lũ ánh sáng hình cầu làm gì có mông chẳng qua
la cắn phía sau nên Lạc Thiên tưởng tượng ra đó là cái mông
thôi.
Một ngụm nuốt xuống, bỗng nhiên Lạc Thiên cứng đơ
“người”. Mỹ vị a, sung sướng a, phê a, hắn không biết hút ma túy phê như thế nào cơ mà phê đến như thế này là cùng mà thôi.
Một ngụm nuốt xuống kích tích triệt để bản năng của Lạc
Thiên, giờ đây trong tâm trí hắn chỉ có một ý niệm. Đói a, ăn
a, mĩ vị đến miệng... phê càng thêm phê.
Đám ánh sáng
màu đỏ cũng biết đau chứ, nó rít gào dao động sóng bắn ra
khắp nơi. Hung tính của nó đã bị triệt để kích thích lao vào
quyết sống mái với... thức ăn của mình.
Thế nhưng bi ai
thay, trí khôn của nó chỉ cỡ tầm trẻ em ba tuổi, nói đúng hơn
nó chỉ là một kẻ khờ, mang theo sức mạnh, mà tốc độ thì
không dám khen tặng. Còn Lạc Thiên đây, hắn đầy đủ trí khôn của kẻ chuyên đi train quái trong găm online, mặc dù yếu hơn nhưng
tốc độ thì không phải bàn.
Một màn công thủ chiến diễn ra trong cái không gian kì dị này. Ngươi một đớp ta một cắn loạn xí ngầu.
Không biết thời gian đã qua bao lâu. Đến một ngày Lạc Thiên bỗng
thấy mình trở nên cường đại rất nhiều, trước đây chỉ biết
vòng vòng cắn trộm rồi dở bài ù té quyền. Thế nhưng thời
gian này hắn có thể cứng đối cứng với đám ánh sáng màu đỏ
mà vẫn chiếm thượng phong.
Nếu so về thể tích thì đám
ánh sáng hỗn hợp hai màu của Lạc Thiên to hơn hẳn một vòng ao
với đám ánh sáng màu đỏ trước kia. Thế nhưng hắn cũng thấy
mình tốc độ chậm lại rất nhiều.
Nếu đám ánh sáng màu đỏ có linh trí biết lợi dụng tốc độ của mình thì có lẽ
cuộc chiến lị là Lạc Thiên bị cắn trộm. Rồi thì mọi thứ lại trở lại cân bằng chả ai làm gi được kẻ kia. Thế nhưng đám ánh sáng màu đỏ này chỉ biết một đường xông lên quyết chiến, vậy thì bi thảm rồi. Bắt đầu từ đây đám ánh sáng màu đỏ bị đè
ra, treo lên mà đánh, không có một ti hi vọng sống sót nào. Đến một ngày chỉ còn một đám ánh sáng hỗn độn gồm 4 thành màu
xanh 6 thành màu đỏ lửng lơ trong khối dịch. Đám ánh sáng này
lại là Lạc Thiên, kẻ chiến thắng sau cùng. Nhưng giờ đây trong
tâm trí hắn đang ba đào dậy sóng, đám ánh sáng hỗn độn áy
đang đứng yên tại chỗ mà run rẩy.
- Con mẹ nó, vậy mà
thực sự xuyên, mà bi thảm là xuyên vào một quả trứng với vận
mệnh trú định là không nở nổi, kết quả cuối cùng là chết
hoặc bị tâm thần. Kon mẹ nó đây tính là cái gì a. Người khác
xuyên toàn là anh hùng vĩ đại. Ta đây xuyên thành mẹ nó cái
đản tử chết non a..... a.....a.....
Lạc Thiên thét gào
trong lòng, sóng ba động tỏa ra tứ phía. Đúng là su khi đánh
chén hết đám ánh sáng màu đỏ thì một loạt thông tin truyền
vào trong não bộ Lạc Thiên, vậy mà cái tử đản này lại là
long đản. Mặc dù là tạp chủng không thuần huyết long đản nhưng
khư khư cũng có một chữ long. Tưởng đâu được món hời, nói gì
thì nói xếp hạng đỉnh cấp của chuỗi thức ăn lúc nào cũng có một chữ long. Thế nhưng theo thông tin còn sót lại từ đám hồn
phách của long đản thì vận mệnh của nó quá bi ai.
Nó
được sinh ra cùng lúc với rất nhiều long đản khác, theo cảm
nhận của nó thì cứ cách vài năm thì một vị anh em của nó đả phá vỏ trứng mà xuất sinh, rồi được ba ba mụ mụ đón đi. Thế
nhưng đến một ngày bỗng nhiên không gian ba động năng lượng cuồng phóng, số trứng còn lại chỉ là trên chục quả. Rồi nó nghe
thấy tiếng ba ba văng vẳng, quát mắng rồi tiếng ba động va chạm ầm ầm. Hắn được một luồng năng lượng bọc lấy, rồi tiếng mụ
mụ nức nở.
- Con của ta, nương dùng hết tiên khí còn lại phong ấn ấu đản. Đợi một ngày ba ba sẽ tới đón con.
Rồi hắn cảm giác bị ném vào trong một không gian liệt phùng, khi
tỉnh lại thì bị phong ấn trong cái vỏ trứng của chính mình.
Nó nghe lời mụ mụ chờ ba ba tới đón, thế nhưng một lâng chờ
là chờ đến mấy vạn năm. Để rồi nó phát điên và quên mình là
ai. Tất cả kí ức đều chôn sâu trong một ngăn bí mật, để rồi
đến lúc này đây Lạc Thiên tiện nghi mà chiếm hữu sau khi thôn
phệ lũ ánh sáng màu đỏ.
Thế nhưng nghĩ đến đây Lạc
Thiên bi ai mà nước mắt lưng tròng, tên Long tử kia bị nhốt mấy
vạn năm mà trở nên điên dại. Có lẽ đó cũng là kết quả của
Lạc Thiên.
Thế nhưng theo một số thông tin vụn vặt thì
trong vài vạn năm đó các chất dinh dưỡng của long đản đã thoái hóa cả rồi. Chả bao lâu nữa cái long đản này sẽ chết cm nó
triệt để, trở thành đản tử. Mà thôi chết cũng tốt còn hơn
sống vạn năm cô đơn trong không gian chật hẹp mà phát điên.
Buông một hơi thở dài Lạc Thiên chấp nhận số phận. Giờ đây kẻ hắn
căm thù nhất là lão khất cái, cuộc sống của hắn trước đây
không phải là vương công bá tước gì thế nhưng hắn hài lòng a.
Ít nhất ngày ngày được chơi game, được ba ba mụ mụ cưng chiều.
Mặc dù ti thoảng cũng bị đòn roi thế nhưng hắn nhớ những trận đòn ấy a. Giờ đây mà được trở về thì hắn tình nguyện mỗi
ngày ăn một trận roi cũng ok. Hắn nhớ nhà a... mới có 15 tuổi
đâu này.