Pháp lệnh này của Lãnh Sơn Thứ là do Lạc Thiên thong qua hắn
mà đưa ra, hắn cần danh chính ngôn thuận mà đưa tổ đội vào
quản lý môn phái này. Pháp lệnh rất cáo xảo diệu, đầu tiên
là xây dựng một mối nguy hiểm tiềm tàng gây sức ép tâm lý cho
mọi người, khiến cho các môn nhân tuyệt vọng, sau đó thì mới
tung ra một tin tức boom tấn khiến lòng người có chỗ dựa vào,
nếu không thì nhóm ngoại lai Lạc Thiên sẽ bị môn nhân cũ bài
xích, dùng sức mạnh mà đàn áp cũng được nhưng hiệu quả không
bao giờ cao bằng lòng người sở hướng.
Ba tháng sau Lãnh
Sơn Thứ ra lệnh bỏ phong cấm môn phái, lệnh cả tong môn chuẩn
bị nghi thức đón tân trưởng lão. Ngày hôm sau là cờ xí ngập
trời, đèn hoa khắp nơi, lòng người náo nức xếp thành hàng ngay ngắn chờ đón viện quân.
Từ phương xa một linh khí phi
hành từ từ tiến đến Càn Khí Sơn, môn nhân náo nức xì xào...
điều khiển linh khí tức là trúc cơ, viện quân vậy mà có trúc
cơ. Càn Khí tong sau khi họa tong chủ đi qua thì chiến lực cao
đoan gần như mất hết, là thời kì suy yếu nhất của môn phái,
người có tâm tư đều tìm lối đi riêng cho mình. Thế nhưng nếu bổ xung một trưởng lão trúc cơ không phải si nhân như hai vị lão
nhân của Càn Khí tong thì mọi việc sẽ biến chuyển.
Linh khí phi hành này cũng không phải cái của Khúc Khang Xung mà
là một chiếc mới toanh rộng lớn hơn một chút... nếu dùng của
họ Khúc thì dễ bị phát giác thế nên nhóm Lạc Thiên đã phụ
thêm 3 ngàn linh thạch đổi một chiếc to hơn.
Từ Phi Chu
bước xuống dẫn đầu là Triệu Vô Cực đã hồi phục tu vi trúc cơ, tiếp theo hai bên là Hồng Mãng đã hồi phục kích thước 6
trượng tu vi cũng là yêu thú cấp 3 đỉnh phong, Liễu Thu Thủy
cũng là luyện khí đại viên mãn, tiếp theo là Lục Ngạc cấp 3
đỉnh phong, bản thể dài gần 7 trượng cơ bắp cuồn cuộn, giờ đây đang nhìn đông ngó tây các môn nhân Càn Khí Môn đầy tò mò. Có
một chi tiết không hài hòa là hai anh em Song Ưng trên bầu trời
đang choảng nhau tới tấp vì tranh vị trí ai đi trước, chúng vậy mà vọt một cái lên yêu thú cấp 2 quả thật là không còn gì
để nói, Nguyên nhân rất dễ hiểu, chúng ăn bổ linh đan khi chưa
thức tỉnh huyết mạch, sau đó thức tỉnh thì lại không phải ưng
loại mà là phi Long, một loại á long kết hợp giữa thanh điểu
và long, công pháp chúng thu được là Phi Long Phong Thiển có thể tận dụng 8 phần linh khí hấp thu, đấy đã thuộc vào phạm trù
đỉnh cấp công pháp, thức tỉnh hai thần thong là Đao Phong và
Liệt Thiểm. Hai tên này đúng là vận cẩu phí không thể hơn. Lục Ngạc và Hồng Mãng thổn thức không thôi nếu chúng có thể ăn
Bổ Linh đan trước khi thức tỉnh huyết mạch thì giờ đây chúng
sẽ cường đại hơn rất nhiều.
Đội hình không nói là kém
khủng bố, nhất là tạo hình trấn nhiếp của hai con yêu thú
khổng lồ Lục Ngạc và Hồng Mãng. Nếu nói về kích thích thị
giác thì hai con yêu này có tác dụng mạnh gấp mấy lần Triệu
Vô Cực với tu vi Trúc Cơ.
Lãnh Sơn Thứ là người thứ
nhất bình tĩnh lại, trong thư hắn đã nhận được thong tin từ
trước, thế mà chứng kiến đội hình hắn còn choáng vậy thì
không nói đến các môn nhân. Ra dáng môn chủ hắn làm một thủ
thế tiêu chuẩn.
- Cung nghênh hai vị trưởng lão và các vị tiểu thư công tử...
Ai là tiểu thư ai là công tử... mệt mỏi nghĩ ra. Biết thông tin
minh sắp được làm bề trên trong một tong môn Lục Ngạc lăn lộn
đòi danh xưng tiểu thư, hai con Ưng hùa theo đòi danh công tử...
hết cách rồi vậy là định ra như vậy, quá là trò cười.
Môn nhân thì chả biết ai là tiểu thư ai là công tử thế nhưng thấy
trưởng môn hô vậy cũng ào ào mà theo. Khí thế của mấy chục tu sĩ hô lớn cũng có vẻ khá là hoành tráng. Chưa bao giờ được
hưởng sự đãi ngộ này Lục Ngạc thư sướng mà vểnh mặt bò đi
vào quảng trường. Hai con Ưng cũng đáp xuống đi bằng chân, cái
đầu ngửa ra đến độ gần như vặt ra phía sau. Môn Nhân nhìn thấy
muốn cười mà không dám, ai cũng mặt đỏ tía tai cố nhín nhịn
trong bụng, thật là khổ sở không thôi.
Chào đón đã xong
đến phần nhập tiệc. Tu sĩ nhân loại thường là tích cốc không
ăn khói lửa nhân gian, thế nhưng những buổi lễ trọng đại cũng
tổ chức chút tiệc tùng, là linh tửu, linh quả và vài món linh thực. Mấy con yêu thú thì được chuẩn bị bàn riêng vid chúng
thể hình quá lớn, thức ăn của chúng là gia súc nướng vang ươm
hoặc chế biến kì công, đặc điểm chung là số lượng nhiều.
Nhập tiệc xong, linh tửu qua ba tuần thì Triệu Vô Cực đứng dậy phát biểu. - Chư vị đệ tử, ta tên Triệu Vô Cực là trúc cơ tu sĩ đan sư cấp
5, vậy nên từ nay các ngươi đan dược không phải quá vất vả ra
bên ngoài, chuẩn bị tài liệu mang đến, ta chỉ thu một thành
thù lao. Từ nay Càn Khí Môn mở them Đan phong, ai muốn luyện đan
thì có thể theo học...
Lời nói như nước lã ném vào
vạc dầu sôi, đan sư cấp năm là bảo bối của trung giai tong môn
đấy, mà Càn Khí Môn chỉ là môn phái bất nhập lưu mà thôi. Đan
sư cấp 5 thì có thể luyện trúc cơ đan, từ nay đệ tử Càn Khí
Môn hoàn toàn có hi vọng trúc cơ rồi. Quan trọng là vị dan sư
này chỉ thu một thành phần tài liệu, nghĩa là ngươi muốn
luyện đan thì chuẩn bi hai phần một phần coi như thu phí phần
kia đem luyện cho ngươi nhưng đan thành hay không thì xem vận khí.
Mà luật thép tu chân giới của đạn đạo là 3 phần tài liệu
không đảm bảo, bảy phần tài liệu đảm bảo cho ngươi. Vậy là
giá của Triệu Vô Cực rẻ đến 60% thi trường rồi. Tin tức như
búa tạ đập não, tất cả môn nhân ào ào đứng dậy vội vàng cảm ơn.
Nghe thấy Triệu Vô Cực uy phong, Lục Ngạc vội vội vàng vàng lao ra.
- Chào các ngươi ta là Lạc Thiên Tiểu Thanh, gọi ta Thanh tiểu
thư, ta có sức lực lớn giỏi đánh nhau, các ngươi ai bị bắt nạt thì bao trên đầu bản tiểu thư....
- Bao trên Đầu ta....
Bao trên ta... gọi ta Thiên công tử.... gọi ta Địa công tử.... bao
cho ta.... ngươi cút biết danh nhau là gì không.... ngươi cút...
ngươi đánh thắng được ta a..... a mẹ thằng này.... hôm nay bố cho mày biết ai là ca ai là đệ.... nhào vô...
Hai con hàng
Song ưng lao vào nhau túi bụi, nhóm Triệu Vô Cực, Hồng Mãng
nhìn quen rồi thì kệ. nhóm môn nhân thì há hốc mồm đến nhét
được cái bát tô. Thứ nhất mấy yêu thú này nói tiếng người...
cái này là do Triệu Vô Cực hồi phục tu vi luyện mấy viên Phá
thiệt Đan cho họ làm cho yêu thú có thể nói tiếng người, mặc
dù âm thanh không uyển chuyển mấy. Cái thứ hai là mấy yêu thú
này rất nhân tính hóa... Mấy vị nhanh trí trong tong môn nhận ra một việc mấy yêu thú này địa vị ẩn ẩn không kém vị Triệu Vô Cực trúc cơ, đó là thong qua tỉ mỉ quan sát hành đống lời
nói và ánh mắt. Một vị cáo già vội vàng cầm ly rượu thu hết đi đến bên Lục Ngạc:
- Thanh tiểu “xinh đẹp” thư hảo...
tiểu tử Hoa Anh xin có lễ... tiểu thư có việc gì cứ căn dặn
tiểu tử hết sức phụng bồi...
Xinh đẹp? các môn nhân
nhìn tên Hoa Anh hết sức buồn nôn, lời này cũng có thể nói ra
đúng là da mặt quá bá. Lục Ngạc chớp chớp cái mắt to bằng
nắm đấm ngạc nhiên sau đó ngoác miệng cá sấu cười ha ha.
- Ngại chết lại có người khen xinh... tiểu tử ngươi rất khá...
phi thường khá... uhmm ngươi tên Hoa Anh.... ta nhớ rồi, lần tới
Phụ than ra biển tầm bảo cho ngươi một suất... vậy đi... à tay
ta không tiện phiền ngươi lấy thùng tửu rót ta một ít...
Lục Ngạc nãy giờ muốn uống tửu mà thử thế nào cũng không xong
nay có tên sai vặt thì hứng trí bừng bừng... Còn tên Hoa Anh
thì tâm nô hạo phóng vội vang bê một thùng tửu rót vào miệng
đang mở ngoác của Lục Ngạc.
Người nói vô tâm người nghe
hữu tình... cái gì phụ thân, cái gì ra biển tầm bảo... lại
một tin động trời. Con sấu này đã cường đại đến rối tinh rối
mù phụ thân nàng là tồn tại gì, lại còn ra biển tầm bảo...
mẹ nó đây mới là con đường phát tài. Việc nhân đức không
nhường ai môn nhân ào ào đứng dậy mò mẫm nịnh hót vây quanh
Lục Ngạc. Phải nói là Lãnh Sơn Thứ ngại thân phận chứ hắn
cũng muốn xông lên gạt lũ kia ra mà nịnh hót vì hắn biết đây
là nhi nữ mà chủ nhân hắn cưng chiều nhất. Mà con mẹ nó chủ
nhân là giao lại đẻ ra cá sấu và ưng, cái lão chủ nhân này ăn
quá tạp, Lãnh Sơn Thứ hung hăng nghĩ.