Trong thời gian dưỡng thương, Liên Tư Vũ còn được biết ngoài mình bị “thích khách “ chém bị thương thì còn có Ngâm Cẩn cũng bị dọa đến bất tỉnh.
Nhưng đó chưa phải kỳ lạ nhất, kỳ lạ nhất là thích khách bỗng dưng hóa thành lục mâu lục phát ( tóc xanh mắt xanh), sau đó giống như bị thứ gì đó hút đi huyết nhục, chỉ còn lại một bộ da bọc xương gớm ghiếc.
Liên Tư Vũ không biết Liên Mộng đã chết hay chưa, thế nhưng cẩn thận là trên hết, y chưa quên kết cục chật vật của vị diện trước đâu.
- Điện hạ, ngài cần dưỡng thương, Quốc sư cũng cần...
Âm thanh mỏng nhẹ đang ôn tồn khuyên nhủ.
- Cho ta vào! Ta muốn gặp Quốc sư!
Khẩu khí có phần cao ngạo và ý “không cho từ chối“.
- Này...
Hồng Mai đối với Thất điện hạ thật sự không có cách, đuổi thì không nỡ mà cũng không có te cách, không đổi thì quấy rầy chủ tử nghỉ ngơi, huống hồ Thất điện hạ y sam không chỉnh tề, nhìn qua là biết vừa tỉnh đã chạy qua chỗ này.
- Ta, ta chỉ muốn nhìn ngài ấy một chút thôi, sẽ không quấy rầy ngài ấy.
Ngâm Cẩn hạ giọng, làm cho ngữ điệu và bộ dáng của mình trở nên ngoan ngoãn nghe lời.
- Điện hạ tới? Vậy mời ngài ấy vào đi, Thanh Lan, chuẩn bị trà.
Giọng nói quen thuộc của Quốc sư vang lên, không biết do đã già hay mới bị thương nên ngữ khí khá chậm, vừa trầm ấm vừa khiến người ta lưu luyến.
Ngâm Cẩn bất tri bất giác liền tặng cho Liên Tư Vũ vài độ hảo cảm.
Sau khi thoát khỏi sự mê hoặc của âm thanh kia, thân ảnh bé nhỏ đẩy cửa vào, cẩn thận quan sát người trên giường.
Thấy bạch y không nhiễm vết máu chói mắt kia, tâm đang treo cao của Ngâm Cẩn rốt cuộc bỏ xuống, những cơn ác mộng, sự hoảng hốt, lo sợ, đau khổ dằn vặt hắn mấy ngày nay rốt cuộc giảm một chút.
Thật tốt, Quốc sư đại nhân còn sống.
Ngài ấy bây giờ không phải một bộ thi thể dính máu tươi.
[ Nhiệm vụ chính, hoàn thành nguyện vọng của Ngâm Cẩn: Còn sống.]
Ngay khi Liên Tư Vũ ngất xỉu thì hệ thống cũng biến mất, bây giờ thấy Ngâm Cẩn bước vào liền tuyên bố nhiệm vụ. Thực sự là một hệ thống vô trách nhiệm.
- Điện hạ mời ngồi.
Liên Tư Vũ nâng tay ra hiệu Ngâm Cẩn ngồi xuống bên bàn, nhưng Ngâm Cẩn nhanh chân chạy đến bên giường, nhào vào lòng Liên Tư Vũ.
Bị va vào vết thương, tuy rằng không quá đau nhưng Liên Tư Vũ vẫn hơi nhíu mày, đang định khuyên Ngâm Cẩn buông tay thì y nhận ra thân thể Ngâm Cẩn đang run rẩy.
Trong lòng Liên Tư Vũ “lộp bộp “, sợ Ngâm Cẩn phát hiện bí mật của mình.
Nhưng hiển nhiên Liên Tư Vũ đã suy nghĩ quá nhiều, Ngâm Cẩn vẫn còn chìm trong hoảng hốt nên căn bản không nhận ra khác thường của y, bây giờ cho dù cho hắn ôm một khối thi thể, nói với hắn đây là người thường thì hắn cũng bị mắc lừa.
Thanh Lan bưng trà bước vào, thấy tình trạng trong phòng liền đánh rơi bộ chén sứ trong tay, đáy mắt tràn ra một kinh sợ.
[ Túc Chủ Túc Chủ, ta có thể hóa thành thật thể rồi! Ta đi ra nha?]
Manh Manh cũng chạy tới góp vui, dùng ngữ điệu tham hỏi, nhưng mà nó căn bản không cần Liên Tư Vũ đồng ý thì đã xuất hiện, không nói hai lời liền nhào lên vai Liên Tư Vũ... mặc dù mục tiêu ban đầu là trong lòng Liên Tư Vũ, nhưng nơi đó đã bị Ngâm Cẩn chiếm cứ.
Thanh Lan bị con mèo trắng nuốt đột nhiên xuất hiện dọa sợ, suýt rút kiếm.
- Không sao, ngươi lui ra trước đi, không có lệnh của ta không ai được vào.
Cân nhắc đôi chút, Liên Tư Vũ thêm vào câu cuối.Thanh Lan đương nhiên sẽ không làm trái ý Quốc sư, tuy rằng trong lòng có nghi hoặc nhưng cũng không hỏi ra miệng.
Liên Tư Vũ bất đắc dĩ ôm con mèo con trên cổ xuống, sau đó hơi đẩy Ngâm Cẩn ra, dùng âm thanh ôn hòa hỏi.
- Điện hạ sao vậy? Hồng Mai nói trong lễ tế ngài bị dọa sợ? Không sao chứ?
- Không sao...
Trong tiềm thức vẫn luôn né tránh những điều tương tự, Ngâm Cẩn vô thức lắc đầu, sau đó cúi đầu cầm chặt tay Liên Tư Vũ.
- Thật sự không sao sao? Gương mặt điện hạ rất tái nhợt.
Liên Tư Vũ đưa tay xoa mặt Ngâm Cẩn, trong mắt là ý **vị thương tiếc và trân trọng, đối với bất cứ mạng sống vô tội nào, Quốc sư đều rất quý trọng nó.
Ngâm Cẩn tái nhợt lùi ra đằng sau, hơi đề phòng nhìn Liên Tư Vũ.
Liên Tư Vũ có chút buồn cười, đứa trẻ này thật có ý tứ, giây trước còn chủ động nhào vào lòng y, giây sau liền cẩn thận đề phòng. Hơn nữa nguyện vọng trong lòng nó cũng thật thú vị.
- Điện hạ đói bụng không? Nghe nói thời gian trước ngài vẫn luôn hôn mê, để ta phân phó trù sư (đầu bếp) nấu chút cháo.
- Đa tạ Quốc sư đại nhân.
[ Đinh! Độ hảo cảm + 2.
Tổng độ hảo cảm hiện tại: 22.]
Tuy rằng mỗi lần tăng không nhiều nhưng Liên Tư Vũ cũng không quan tâm lắm, dù sao đây cũng không phải nhiệm vụ của y.
- Điện hạ không cần khách khí, đây là bổn phận của vi thần.
- Quốc sư, về sau ta có thể theo ngươi không?
Vẫn luôn cúi đầu, Ngâm Cẩn bỗng nhiên ngẩng mặt hỏi.
***
Linh Lan Hoa: Đứa con rể này của tui, cho dù cho nó thiết lập gì tui cũng không cảm thấy có thể xóa hết tiềm chất trung khuyển ăn sâu vào máu nó, mệt lòng.