Lạc Trần

Chương 136: Chương 136




[ Hoàn thành nguyện vọng của Ngâm Cẩn: Cho hắn đi theo Túc Chủ suốt đời.]

Không hiểu sao Liên Tư Vũ cứ cảm giác Manh Manh hơi oán hận khi ban bố nhiệm vụ này. Nhưng mà... suốt đời sao?

Liên Tư Vũ hơi thất thần, không biết đang suy nghĩ gì.

- Đương nhiên là được, điện hạ có muốn trở thành Quốc sư kế nhiệm không?

Thiết lập của Quốc sư rất Thánh mẫu, Liên Tư Vũ cũng” không nỡ “ cự tuyệt yêu cầu của Ngâm Cẩn.

Ngâm Cẩn cúi đầu suy ngẫm, trở thành Quốc sư thì cần Quốc sư tiền nhiệm tay cầm tay dạy dỗ, vậy hắn sẽ có rất nhiều trời gian bên cạnh người này, thân cận với người này, phải không?

- Được ạ.

Nghĩ vậy, Ngâm Cẩn gật gật đầu, tròng mắt hơi sẫm màu.

...

Mấy ngày nay Liên Tư Vũ cũng đã hiểu sơ sơ nhiệm vụ của vị diện này, nói chung chung chính là hoàn thành nguyện vọng của mục tiêu nhiệm vụ, mà muốn mục tiêu nhiệm vụ nảy sinh nguyện vọng thì không khó, những nguyện vọng đơn giản như muốn ăn táo, muốn mặc y phục bạch sắc, muốn cùng Quốc sư đi dạo, muốn ngủ cùng Quốc sư... đều là nguyện vọng đơn giản, hệ thống sẽ chỉ nhắc nhở, chứ có làm hay không cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Nhưng những nguyện vọng mà mục tiêu nhiệm vụ đặc biệt muốn, như là lúc bị khi dễ được che chở hay không muốn y chết, muốn ở cùng y cả đời thì y nhất định phải thực hiện.

Mà thực ra y có thể chuyển đổi mục tiêu nhiệm vụ, chọn mục tiêu hiện tại hay nam nữ chính hoặc boss phản diện đều được, bởi lẽ mục đích của Lan Tước cho y tiếp cận những người như vậy là do bọn họ có địa vị quan trọng trong vị diện, hệ thống sẽ thông qua những loại tình cảm như yêu, ghét, hận,... để thu thập năng lượng của vị diện.

Cho nên ban đầu nói muốn y soát đầy độ hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ chính là vì mục đích này.

Trong vị diện này thân phận của Ngâm Cẩn là nam 3, nam 4 gì đó, số năng lượng thu nhập được từ hắn không lớn như những nhiệm vụ quan trọng, nhưng hắn đã cùng y qua vài vị diện nên Lan Tước không yêu cầu y thay đổi mục tiêu, sợ y không thích. Đây là Manh Manh giải thích.

Tế thiên sảy ra chuyện nên mấy ngày nay Thần đế rất bận rộn, cùng y thương thảo việc tế lễ lần nữa...

- Quốc sư đại nhân! Sảy ra chuyện lớn rồi!

Tiếng nói của Hoàng Cúc đánh gãy suy nghĩ của Liên Tư Vũ, y hơi nhíu mày, sau đó vén chăn xuống giường.

Kể cũng lạ, thân thể của các Quốc sư tuy rằng yếu hơn người thường, nhưng khả năng hồi phục thương tổn thì rất tốt, nhờ thiết lập này mà Liên Tư Vũ hồi phục nhanh chóng cũng không bị người ta nghi ngờ, dù sao thân thể của y cũng không giống người khác.

- Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy? Càng ngày càng không có quy củ.

Tuy nói là nói thế, nhưng ngữ điệu của Quốc sư nào có nửa ý trách cứ?

- Hộc hộc, Quốc sư, Thập hoàng tử, Thập hoàng tử đánh nhau cùng Tam hoàng tử ở võ trường!

- Thập hoàng tử? Cẩn điện hạ?

Suy tư một giây, cuối cùng Liên Tư Vũ cũng nhớ ra Thần đế vừa ban cho Ngâm Cẩn danh hiệu Thập hoàng tử, chính thức ghi tên vào gia phả hoàng gia.

- Vâng, Thập hoàng tử vốn có ngoại thương, mấy năm nay lại ở lạnh cung nên thân thể không tốt, cho nên bị Tam hoàng tử đả thương...

- Hồ nháo! Những người khác không ngăn cản?

Liên Tư Vũ nhíu mày, khoác ngoại bào rồi vội vàng bước ra ngoài.

- Có căn ngăn, nhưng...

Hoàng Cúc vẻ mặt khó xử.

Hai người đó đều là hoàng tử,những người khác đâu dám lỗ mãng tiếng lên cản?

Khi Liên Tư Vũ đi đến thì mọi việc đã trần ai lạc định, Tam hoàng tử và Ngâm Cẩn đã đánh nhau xong. Thần đế cũng nghe việc này nên đích thân đến làm rõ mọi việc.

Tam hoàng tử chật vật quỳ dưới đất nghe phạt, Thập hoàng tử thì được thị tùng dìu đứng ở một bên, trên người bầm dật đầy bụi đất, nhưng vẫn cố chống đỡ đứng ở một bên, có vẻ muốn biết hình phạt cuối cùng của Tam hoàng tử nên chưa vội trở về trị thương.

- Bệ hạ, Tam hoàng tử, Thập hoàng tử, Tứ hoàng ca, Nhị hoàng ca.

Liên Tư Vũ hai tay nâng ngang này hành lễ, tay ánh trắng tinh phiêu dật, bộ dạng trích tiên không dính khói lửa, hồng mâu hồng phát theo gió lay động, tựa như liệt diễm hồng hỏa.

- Quốc sư bình thân. Ban tọa.

Thần đế “khụ khụ” hai cái, sau đó phất tay áo ngồi xuống ghế uống trà, có vẻ mắng đến khát khô cổ họng.

Thái giám tổng quản hiểu ý mà dâng trà và phân phó người chuẩn bị ghế cho Quốc sư đại nhân.

Khóe môi Liên Tư Vũ giật giật, y cũng không có ý tưởng ngồi đây nghe Thần đế răn dạy hoàng tử, nhưng lại nhìn vẻ mặt hứng thú bừng bừng của Thần đế...

- Khụ khụ.Đa tạ Bệ hạ.

Liên Tư Vũ thân kiều thể nhược “ho khan” hai cái, sau đó phất tay áo ngồi xuống ghế, tay đặt trên đùi, lưng thẳng tắp, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nghiêm chỉnh có thừa. Người không biết còn tưởng y đang tham gia quốc gia đại sự gì đó.

***

Linh Lan Hoa: Yêu cầu nhỏ như “muốn đi dạo cùng Quốc sư “, “ muốn ngủ cùng Quốc sư”?

Liên Tư Vũ: Ngươi hỏi vậy là ý gì?

Linh Lan Hoa: Khụ khụ, cũng không có ý gì đâu, mấy thứ kia đúng là yêu cầu nhỏ, yêu cầu nhỏ, khụ khụ.

Liên Tư Vũ: Cứ cảm giác ngươi chột dạ là sao? *Quốc sư đại nhân híp mắt *

Linh Lan Hoa:... *im lặng chuồn*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.