“Róc rách... “
Liên Tư Vũ đã pha xong trà, y không biết mà cũng chẳng để tâm đến tâm tư của Thương Huyền, nâng trà lên nhẹ nhấp một ngụm.
Đắng.
Đắng ngắt đến không nếm ra hương vị khác.
Y thở dài buông chén trà ra, y quả nhiên không có thiên phú pha trà.
Tiểu Thiên Sứ vẫn bị bỏ qua một bên, thưởng thức xong chén trà, y mới nâng mắt nhìn nó.
[ Túc Chủ!!! Người không làm nhiệm vụ thì ta sẽ đem người trở về!!]
Để che giấu hoảng sợ trong lòng, Tiểu Thiên Sứ hung ác nói. Nó thực sự không ngờ người này bình thường an an tĩnh tĩnh, một khi tức giận lên lại đáng sợ như vậy.
Tinh thần lực của Liên bá bá vốn không ổn định, thế mà y còn cũng chế sử dụng nó, y không biết đây là rất nguy hiểm sao?! Lỡ tinh thần lực thoát khỏi khống chế, cắn nuốt lại linh hồn thì y,thì y... Sẽ không sống nổi a..
Nghe vậy Liên Tư Vũ nhắm mắt, vài hình ảnh cứng nhắc lướt qua trong đầu, khiến y khó chịu cực kỳ...
Không thích.
Không thích về nơi đó chút nào...
Nhưng y càng không thích cuộc sống của mình bị khống chế...
[ Tiểu Thiên Sứ, nếu ngươi đưa ta về đó, ta sẽ tự sát...]
Liên Tư Vũ nhẹ nhàng nói.
[ Túc Chủ... Thích hắn một chút không được sao? Chỉ cần ở bên hắn... Cũng khó như vậy sao?]
[ Hắn chỉ là một nhân vật trong sách. Mà cho dù hắn là người thật, ta cũng không thể có tình cảm với hắn.]
Liên Tư Vũ thờ ơ nói.
[ Túc Chủ... Hắn không tốt sao? Tại sao không thể có tình cảm với hắn?!]
[ Bởi vì ta vô tình, với bất kỳ ai cũng không nảy sinh tình cảm.]
Tiểu Thiên Sứ ủ rũ nằm trên bàn,cũng không buộc y làm nhiệm vụ nữa.
Túc Chủ vô tâm vô tình... Điều này nó đã sớm biết.
Nhưng Thương Huyền thúc thúc... Thật không công bằng cho thúc ấy.
[ Ta sẽ cố gắng không bắt Túc Chủ làm điều người không thích nữa...]
Mục đích ban đầu vốn là muốn hai người ở chung với nhau, hạnh hạnh phúc phúc, nhưng mà nó lại ỷ vào việc mình nắm trong tay nhược điểm của Liên bá bá mà ép y làm hết việc này đến việc khác...
Tình cảm vốn không thể ép buộc....
Liên Tư Vũ xoa xoa lông nó, lúc nãy đúng là y có chút mất khống chế... Xem ra y quả nhiên giống Lan Tước nói... Là một kẻ đứng giữa ranh giới giữa người tốt và kẻ xấu, tâm tình không tốt thì còn có thể phát điên...
- Công tử, xin hỏi cao danh quý tánh?
Cầu lông trên tay Liên Tư Vũ biến mất ( trở về không gian hệ thống), y ngước lên nhìn Thương Huyền.
Y muốn tìm hiểu một thứ...
Thương Huyền thấy Tiểu Thiên Sứ biến mất thì hơi nhướng mày nhưng không nói gì, vui vẻ trả lời Liên Tư Vũ.
- Ta họ Thương, tự Huyền, Liên có thể gọi ta là Huyền ~
- Hóa ra là Thương Đế, không biết với thân phận của ngài lại đến tiểu quốc làm gì?
Độ hảo cảm đã đầy, y không cần diễn kịch.
- Đương nhiên là đến tìm đệ.
Thương Huyền xán lạn nói. Với việc Liên Tư Vũ bình thản tiếp thu thân phận của mình, Thương Huyền rất vui, quả nhiên là Liên của hắn, gặp truyện sẽ không loạn.
- Nếu trí nhớ của ta không có vấn đề thì ta chưa từng gặp ngươi.
- Liên, kiếp trước chúng ta là phu phu ~!
- Chuyện tiền kiếp ta đã không nhớ, làm sao biết Thương Đế nói thật hay nói giả?
- Ta có thể giúp đệ khôi phục ký ức tiền kiếp!
Mắt Thương Huyền lóe tinh quang, nếu Liên nhớ lại tất cả mọi chuyện, vậy y cũng không lạnh nhạt với mình như bây giờ nữa!
- Ta không tin.
Liên Tư Vũ nhàn nhạt nói, thực tế thì y cũng nhớ chuyện của “kiếp trước “, cho nên đâu cần Thương Huyền giúp mình khôi phục ký ức?
Nhưng nhìn vẻ mặt ủ ê của ai kia, Liên Tư Vũ vẫn là đưa ra một đề nghị.
- Thương đế có thể mang ta ra khỏi lãnh cung không?
Sở dĩ y chấp nhận giao dịch cùng Lan Tước, chẳng phải để bước vào những thế giới hư ảo này, nhìn ngắm cảnh đẹp ở đây sao?
- Đương nhiên là được.
Thương Huyền lấy lại bình tĩnh, ôm y lên, vận khinh công vượt qua tường cao trong cung cấm.
Tuy rằng cảm giác của khinh công không so được với cảm giác ngự kiếm, nhưng mà cảm giác được nằm trong lòng một người lại không quá tệ.
Kinh thành nhộn nhịp xa xỉ, người đi lại tấp nập, ngựa xe như nước...
Y và Thương Huyền thay một bộ y phục bình thường, đi vào tửu lâu ăn cơm, thuận tiện gọi một bình rượu Bạch lê.
Chẳng biết tại sao tâm trạng bỗng dưng khó chịu, Liên Tư Vũ rót rượu đổ vào miệng.
- Khụ khụ...
Rượu không quá nồng, nhưng thân thể này chưa từng tiếp xúc với nó, nhất thời khiến Liên Tư Vũ không thích ứng, ho khan dữ dội.
Thương Huyền giúp y đấm lưng...
- Cảm tạ.
Liên Tư Vũ gật gật đầu, tiếp tục rót rượu uống.
- Liên... đệ có tâm sự sao?
- Không có.
Liên Tư Vũ đáp lời, lại rót một ly rượu.
Tâm trạng có chút rối bời, Liên Tư Vũ tiếp tục rót rượu.
- Liên, đệ uống nhiều rồi...
Thương Huyền ngăn lại động tác của y, hôm nay Liên của hắn cứ là lạ...
- Mới 3 chén, Thương Huyền, uống cùng ta đi.
Liên Tư Vũ rót một chén rồi đẩy qua.
Thương Huyền bất đắc dĩ nhận lấy, uống cạn.
Không biết qua bao nhiêu vò rượu, hay người vẫn thang tỉnh như cũ.
Không phải vì rượu quá nhạt, mà là tinh thần lực của bọn họ quá cao, không say nổi.
Liên Tư Vũ rốt cuộc từ bỏ, y buông chén trong tay xuống, ánh mắt nhìn vào gương mặt của Thương Huyền, trong mắt thoáng thất thần...
Gương mặt này giống của Vô Thường Tiên Quân và An Duy Tư...