Liên Tư Vũ bỗng dưng có chút hoang mang...
Nhìn những dòng người náo nhiệt bên dưới tửu lâu, y chẳng thấy mình trong đó.Tựa như những người đó sẽ cười sẽ khóc, nhưng y không hiểu tại sao phải cười hoặc khóc?
Hài tử không được phụ mẫu mua đường hoặc đồ chơi sẽ náo loạn, y không hiểu tại sao phải náo loạn?
Phụ mẫu sẽ vì thương tiếc mà dỗ dành đứa trẻ, rồi lại mua chút kẹo đường cho nó, nhưng y không hiểu tại sao lại phải thương tiếc?
Hoặc là một tiểu thư vô tình bị đẩy ngã, nàng khóc, y không hiểu tại sao nàng lại phải khóc, khóc khiến nàng bất đau sao?
Hoặc là tiểu nhị được khách nhân thưởng chút bạc, tiểu nhị kia vui sướng cười tươi...
Những người trong thế giới này có thể vì chút chuyện tốt mà vui vẻ,tươi cười, chút chuyện xấu mà khóc, buồn hoặc tức giận...
Y không hiểu, y không cảm nhận được sự ấm lạnh của nhân gian này... cho dù được trân trọng như bảo vật hay ghét bỏ như rác rưởi, cũng chẳng thể khiến tâm tình y dao động...
Thậm chí y còn không thể cho chính mình say một lần...
Y vĩnh viễn cứ tỉnh táo như vậy, hoặc điên cuồng như vậy..
Y thực sự... không dung nhập được với bọn họ...
Cảm giác lạc lõng trống rỗng này...
Biết mình không thể say, nhưng y vẫn rót thêm một chén...
- Thương Huyền, ngươi biết nơi nào chơi vui nhất...
Giọng Liên Tư Vũ chợt ngừng lại, y nhìn đôi mắt xinh đẹp vẫn luôn dành cho mình kia... Trong đôi mắt đó chỉ có y, một mình y, tựa như cả thế giới của người đó... chỉ thuộc về y.
Cảm giác này, giống như một người lữ khách dạo nhân gian rất lâu rất lâu, y không có nhà, không có nơi dừng chân, không có người quen thuộc, sau đó y bỗng quay đầu lại, phát hiện đằng sau có một người vẫn luôn bên y, chỉ cần y nhìn lại, hắn sẽ vẫn ở đó,hắn có thể cho y một nơi dừng chân, một ngôi nhà, một người thân...
Không bất kỳ ai có thể phủ nhận rằng... cảm giác này thực sự rất tốt, tốt đến mức nó không chân thực, lại khiến người ta muốn mê đắm...
Thương Huyền nhìn vẻ ngơ ngác của người trước mặt, thực sự không nhịn được tiến lại gần,hôn lên đôi môi mềm mại hồng hào kia.
- Ngươi!
Liên Tư Vũ hồi thần, đẩy hắn ra xa.
- Liên, ta dẫn ngươi đến một nơi.
Thương Huyền không cho Liên Tư Vũ kịp giãy giụa, hắn nắm lấy tay y, kéo y vào lòng, sau đó dùng khinh công đạp qua cửa sổ, đi ra ngoài.
Cảnh tượng một mỹ nam hắc y ôm một mỹ nam thanh y nhảy qua nóc nhà khá đẹp, nhất là khi phối với cảnh tượng phồn hoa bên dưới của Kinh thành, nhưng tiền đề là cả hai hiểu phong tình đã.
- Chúng ta hình như chưa trả tiền...
Thanh y nam tử mở miệng phá hoại khung cảnh lãng mạn này.
Thương Huyền nghe vậy trượt chân, suýt ngã xuống đất, hắn hơi nâng khóe môi, trả lời.
- Thuộc hạ của ta trả rồi.
Ám vệ xung quanh nghe vậy vội vàng quay lại trả tiền.
Sau đó Thương Huyền mang Liên Tư Vũ đi nửa ngày, địa điểm cuối cùng là ở trên núi.
Đối với nơi này, Liên Tư Vũ có một đánh giá sâu sắc.
Rừng rú hoang vu, cây xanh um tùm... lên đến nơi trời đã tối đen tối thui, chẳng nhìn thấy gì...
Đen thui thùi lùi, đẹp gì mà đẹp?!
- Khụ khụ, đến không đến thời điểm... Vốn muốn cùng đệ ngắm hoàng hôn...
Thương Huyền chỉ có thể xấu hổ ho khan hai cái, vốn dĩ muốn cùng Liên ngắm Mặt Trời lặn, nhưng mà để lên được ngọn núi cao nhất này, hắn đã tốn mất nửa ngày...
Liên Tư Vũ thấy vậy cũng không so đo nữa, nơi này núi cao, ngắm sao cũng không tệ.
Liên Tư Vũ nằm ngửa trên thảm cỏ trên núi, xuyên qua những tán cây khẳng khiu không một phiến lá mà nhìn trăng sao trên trời.
Ánh trăng chưa tròn, nhưng rất sáng, những ngôi sao lung linh lấp lánh, màn đêm đen tuyền che đi tầm nhìn...
- Thương Huyền, ngươi thích ta sao?
Nghe câu hỏi của Liên Tư Vũ, ám vệ xung quanh dựng thẳng tai hóng hớt.
Có chuyện hay để nghe rồi nha!
- Không thích.
Tuy rằng có chút ngoài dự tính, nhưng dường như... trái tim có chút loạn nhịp?
Không những trái tim loạn nhịp, hô hấp còn dừng lại một chút...
Ám vệ xung quanh suýt rớt khỏi nơi ẩn nấp.
- Là yêu.
Thương Huyền nằm xuống cạnh y, cùng y ngắm sao trời.
- Ngươi xác định sao?
Liên Tư Vũ lật người lại, đối diện với Thương Huyền.
- Đương nhiên, ta chắc chắn.
Thương Huyền thuận thế hôn môi y.
Ám vệ quay đầu, coi như không nhìn thấy một màn mù mắt chó này.
Không muốn truy cầu vấn đề này nữa, Liên Tư Vũ nhắm mắt, thử đáp lại nụ hôn của hắn.
...
Khi ánh dương đầu tiên xuất hiện, Liên Tư Vũ đã bị nó đánh thức.
Từng tia ánh dương xuyên qua tầng mây trắng muốt, xa xa là vài đỉnh núi cao chót vót, những tia nắng màu cam nhuộm lên mây trắng, sương trắng bay lên, khung cảnh vừa hoàng tráng vừa hùng vĩ.
Liên Tư Vũ vươn tay, dường như có ý nắm Mặt Trời nơi xa xa kia.
Thương Huyền giơ tay giữ tay y, mười ngón đam xen...
Tia nắng ấm áp xuyên qua bàn tay của hai người...
Hào quang vạn trượng, xa hoa lộng lẫy.
Liên Tư Vũ quay lại nhìn dung nhan được ánh dương chiếu sáng của Thương Huyền, tâm có chút khác lạ.