Lạc Trần

Chương 33: Chương 33




Bước ra từ Ngự Thư Phòng, ánh mắt Liên Tư Vũ có chút là lạ.

- Công chúa, để nô tỳ dẫn người đến Vĩnh Ngọc Các.

Vĩnh Ngọc Các, nơi y vừa được vị “phụ hoàng” kia ban thưởng.

- Đa, đa tạ.

Liên Tư Vũ khách khí cúi đầu, hại mấy vị cung nữ thái giám xung quanh quỳ xuống.

- Công chúa,ngài làm vậy là hại chết chúng nô tỳ, ngài là công chúa càng vàng lá ngọc, chúng nô nỳ làm sao dám để người khom lưng?

Tuy rằng quỳ xuống, nhưng ngữ điệu có chút phách lối.Nhìn là biết không ưa thích y.

- Ta, ta...

Liên Tư Vũ lúng túng.

Sau khi đến Vĩnh Ngọc cung, lại được một đám phi tần tới tặng quà chúc mừng, đương nhiên đó chỉ là bên ngoài, bên trong thì lại muốn thăm dò y.

Liên Tư Vũ mệt mỏi ứng phó xong đám phi tần sắc nước hương trời này, sau đó phất tay gọi Tiểu Đào cất mấy món quà kia vào kho.

Tiện thể nói luôm, Tiểu Đào là y hướng vị phụ hoàng kia lấy người.

- Liên ~

Một tiếng bao hàm nhớ nhung yêu thương vang lên, Liên Tư Vũ không ngẩng đầu cũng biết người đó là ai.

Thương Huyền thấy y mặc nữ trang, thất thần chốc lát, trong mắt toàn là kinh diễm.

- Thương Huyền, có chuyện ta cần nói.

Liên Tư Vũ vẫn vẽ vẽ viết viết gì đó trên giấy, nhưng lại mở miệng với người kia.

- Ta đang nghe.

Tay cầm bút của Liên Tư Vũ hơi dừng một chút, so dự một chút, cuối cùng y vẫn là đem lời nói ra khỏi miệng.

- Ta là nam nhân.

Nét bút cuối cùng họa xuống, y ngẩng đầu nhìn Thương Huyền, chỉ thấy hắn cúi đầu, bả vai run run, dường như chưa tiếp nhận sự thật này.

- Nếu ngươi đã biết, vậy chuyện lập hậu... Ưm!

Thương Huyền ỷ vào khinh công cực đỉnh của mình, chỗ lát đến gần Liên Tư Vũ, hôi lên đôi môi mềm mại của y.

Hắn cực kỳ thích cảm giác môi chạm môi này, có như vậy hắn mới cảm nhận được độ ấm của người trong lòng, có như vậy hắn mới nghe thấy tiếng tim của đối phương vì mình mà đập nhanh hơn,có như vậy hắn mới biết rõ người này vì mình mà trầm luân...

- Liên, thực xin lỗi vì chưa có sự đồng ý của đệ mà đã lập đệ làm hậu, nhưng mà, ta vốn biết đệ là nam. Nếu không đệ nghĩ vì sao lần đầu ta gặp đệ đã gọi đệ là “đệ” chứ không phải muội?

- Vậy nếu ta thật sự là nữ nhân thì sao?

Liên Tư Vũ thở hổn hển hỏi.

- Vậy đệ nghe nói Thương đế thích nam sắc hay nữ sắc?

Liên Tư Vũ ngẩn ra, Thương đế hậu cung vô cùng lớn, nam nữ đều có...

- Nhưng huynh có 3000 giai lệ!

Liên Tư Vũ lập tức bắt được lỗ hổng.

- Haha, ngày mai đệ sẽ biết, Thương đế nhất kiến chung tình với Thương hậu, độc sủng hậu cung.

- Huynh, huynh giải tán hậu cung?

- Đương nhiên.

Thương Huyền tươi cười.

Thế nhưng việc này lại làm Liên Tư Vũ nghĩ đến một chuyện... y từng vì Vô Thường Tiên Quân mà “giải tán hậu cung “...

Vốn dĩ khi Thương Huyền đến thế giới này vị “Thương đế” ( nguyên chủ) đã có rất nhiều nữ nhân rồi, lúc đó giao dịch với hệ thống 678, Thương Huyền dốc tinh lực nâng cao thực lực của Thương triều, làm gì còn tâm đi quản mấy người trong hậu cung đâu?

Nhưng bây giờ thì khác, hắn có Liên rồi, mấy người kia phải dọn dẹp sạch sẽ, nếu không lỡ bọn họ làm Liên không vui thì sao?

- Nhưng... Nam tử có thể làm thiếp không thể làm thê...

Thế giới này có chơi nam phong (gay) nhưng nam tử chỉ có thể đi cửa sau, làm thị làm thiếp, chứ không thể ngồi ở vị trí chính thê, gia đình bình thường đã như vậy, ở hoàng thất còn nghiêm ngặt hơn nhiều.

- Liên ~ ta vốn chẳng phải minh quân.

Thương Đế xác thực chẳng phải minh quân, hắn tiếng xấu đồn xa, nếu không phải hắn trị vì Thương triều rất tốt thì đã thành hôn quân rồi.

- Ta...

Không cho Liên Tư Vũ từ chối, Thương Huyền vội vàng đổi đề tài, hắn nhìn xuống bức tranh trên bàn, ánh mắt vội vàng trừng lớn.

Nam tử trong tranh mày kiếm mắt sáng, ánh dương nơi xa xa chiếu vào trong mắt rực rỡ cực kỳ, nhưng sâu trong con ngươi hào quang lóng lánh đó, lại chỉ có một bóng người thanh y.

Y phục đen tuyền thêu chỉ vàng, ánh dương chiếu lên khung cảnh nửa sáng nửa tối đằng sau, lá vàng rời cành, xiêm y phủ xuống cỏ xanh, ngón tay màu mật ong đang cùng một bàn tay khác đan nhau, cổ tay trắng muốt lộ ra chút màu xanh tươi.

- Giống không?

Liên Tư Vũ khiêu khích cười cười.

Bức tranh này vẽ Thương Huyền khi cùng y ngắm Mặt Trời mọc.

- Nhưng mà đệ không vẽ đệ vào...

Chỉ có bàn tay đan nhau thôi.

- Ta chẳng phải ở trong mắt huynh rồi sao?

- Rõ ràng đệ ở trong tim ta...

Náo loạn một hồi, Liên Tư Vũ lại muốn cùng Thương Huyền rời khỏi cung.

Y thực sự không thích cái lồng son bằng vàng nay, y thích tự do và không bị trói buộc ngoài kia hơn.

Nhưng mà trước khi ra ngoài đương nhiên phải thay bộ y phục màu trắng thêu hoa đào đầy nữ tính này đã.

Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng Thương Huyền vẫn lựa cho y một bộ nam trang màu lam, tự tay giúp y dùng ngọc quan vấn tóc xong mới ra ngoài.

Bởi vì thân phận của Thương Huyền nên cả hai cũng không bị ngăn cản khi xuất cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.