Lạc Trần

Chương 42: Chương 42




Linh Lan Hoa: Zombie /Tang thi/ Xác sống đều là một, nhưng mà để tránh lặp từ quá nhiều lần, tui sẽ xử dụng các cách gọi này một cách đan xen ~

***

Ngủ xong một giấc không quá sâu, Liên Tư Vũ nâng mắt.

Mục tiêu nhiệm vụ vẫn giữ nguyên động tác, thậm chí vị trí cũng không xê dịch dù một li.

Giống như cảm nhận được tầm mắt của y, mục tiêu nhiệm vụ nhìn lại.

Ánh mắt bởi vì vừa tỉnh giấc nên có chút mơ màng mềm mại...

Giống...

[ Đinh! Độ hảo cảm +198.

Tổng độ hảo cảm hiện tại 99!]

- Cái kia... có thể mang tôi đến căn cứ E không?

Liên Tư Vũ rất biết lợi dụng độ hảo cảm đang cao mà đưa ra yêu cầu.

Mục tiêu nhiệm vụ mơ hồ gật đầu.

Một giây sau, động tác của mục tiêu nhiệm vụ cứng đờ, ánh mắt nhìn Liên mang theo tia chán ghét.

Ánh mắt Liên Tư Vũ cũng lạnh xuống.

[ Đinh! Độ hảo cảm -198.

Tổng độ hảo cảm hiện tại -99.

Mong Túc Chủ nỗ lực kéo độ hảo cảm lên khỏi số âm.]

Tính cách của nguyên chủ vốn là trầm mặc kiệm lời, tính cách của mục tiêu nhiệm vụ thì lạnh lùng cổ quái, may mà vẫn giữ được chữ tín.

Nhưng mà dọc đường đến căn cứ E, cả hai không nói vơi nhau câu nào, không khí giữa hai người có thể nói là căng thẳng đến cực điểm, hệt như giây sau có thể chĩa súng vào nhau.

Liên Tư Vũ ngồi vài ghế sau của một chiếc xe việt dã, ánh mắt như có như không mà chơi đùa khẩu súng trong tay.Mục tiêu nhiệm vụ thì ngồi đằng trước, đang lái xe.

- Có người! Có người!! Cứu,cứu chúng tôi!!!

Đằng xa có mấy người chật vật chạy đến, đằng sau là một đám quái vật ghê tởm, làn da xanh xao, ánh mắt không có tiêu cự,hàm răng sắc nhọn như của dã thú, đang theo sát mấy người phía trước, tốc độ cũng như người bình thường, nhưng ban đêm tốc độ tang thi sẽ tăng lên đáng kể.

Mục tiêu nhiệm vụ không để tâm, trực tiếp lái xe vượt qua đám người, bánh xe nghiền nát những con zombie.

Máu thịt văng tung tóe lên thân xe, mùi vị tanh tưởi hôi thối.

Mà những người kêu cứu khi thấy một màn này thì hét chói tai rồi chạy loạn xạ, đại khái bị cảnh tượng máu me này dọa sợ.

Liên Tư Vũ rũ mắt, tay vẫn chơi đùa khẩu súng trên tay, giống như chưa từng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Nhưng mà tiếng thét chói tai của đám người đã thu hút số lượng lớn xác sống, khiến Liên Tư Vũ và mục tiêu nhiệm vụ bị cản trở.Một hai con còn có thể dùng xe nghiền nát, nhưng mấy trăm con thì cần rút súng khởi động dị năng thôi.

Liên Tư Vũ lắp đạt, nhắm ngay đầu của một con tang thi, bắn.

Kỹ thuật bán súng của nguyên chủ không phải hạng xoàng, Liên Tư Vũ lại có ký ức của nguyên chủ, hơn nữa độ dung hợp giữa linh hồn y và thân thể nguyên chủ là tuyệt đối, cho nên y rất dễ dàng lĩnh hội kỹ thuật dùng súng.

Mục tiêu nhiệm vụ ngoài ý muốn liếc nhìn y một cái, có vẻ ngạc nhiên khi y dùng súng thành thạo như vậy,nhưng bàn tay đang sử dụng dị năng của hắn cũng không ngừng lại, từng tia sáng chói mắt xuyên thủng não tang thi, khiến chúng nó kêu gào thẩm thiết, sau đó ngã xuống đất.

Liên Tư Vũ cũng có chút ngạc nhiên, dị năng hệ Quang (ánh sáng) chủ yếu đung để chữa trị hoặc thắp sáng, không ngờ mục tiêu nhiệm vụ lại lợi hại như vậy, có thể dùng nó giết tang thi.

Tuy nhiên Liên Tư Vũ cũng chỉ dùng một giây để cảm thán, tiếp theo y thuần thục sử lý mấy con tang thi xung quanh.

Mùi tanh của máu, hình dạng ghê tởm của quái vật, khung cảnh hoang tàn loang lổ vết bẩn,cùng với bầu trời âm u khiến khung cảnh như một bộ phim kinh dị, giây sau có thể nhảy ra vài con ma.

Xử lý xong xác sống, hai người tiếp tục lên đường.

Nửa tháng sau đến nơi.

Căn cứ E bây giờ hoang tàn không chịu nổi, so với các tòa cao ốc bên ngoài còn bị phá hủy tàn tạ hơn nhiều, phế phẩm của vật liệu xây dựng có ở khắp nơi, đồng thời còn có vết máu khô nâu đỏ, vừa nhìn đã biết nơi này trải qua thảm kịch như thế nào.

Liên Tư Vũ xuống xe, xoi lại bản đồ, cuối cùng đi đến một dãy phòng ngủ trong căn cứ.

Thương Huyền nhìn bóng lưng y, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh, nhưng cuối cùng vẫn đi theo.

Căn phòng bừa bộn hoang tàn, Liên Tư Vũ ngồi xổm xuống, gõ gõ mặt đất, quả nhiên nghe được tiếng vọng lại.

Y dời mắt nhìn khắp phòng, ý đồ tìm kiếp vị trí của cánh cửa để mở “ căn cứ dưới lòng đất “.

Y quả nhiên tìm được một cánh cửa, nhưng lại cần mật mã để giải khóa, Liên Tư Vũ lướt một vòng, nhặt cái máy tính dưới đất lên, may mà nó còn chưa hỏng quá nặng, còn có thể miễn cưỡng sử dụng.

Từng ngón tay chai sạn lướt trên bàn phím,số liệu hiện lên, nhanh và nhiều đến mức khiến người thường hoa mắt.

“ Cạch”

Không đến 10',cách cửa bị mở ra.

Thương Huyền lần nữa nhìn y bằng còn mắt khác, nhưng ánh mắt càng lạnh lẽo hơn, hệt như thứ gì đó bị đập vỡ.

Hắn kéo mũ xuống, che đi thất vọng trong mắt.

Một đường phá khóa mấy lần, rốt cuộc cách cửa cuối cùng cũng mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.