Lạc Trần

Chương 116: Chương 116: Vị Diện Thứ Chín : Đạo Hạnh Thần Côn




##Đầu đề thiên sư: Nghe nói thần côn tên Liên gì gì đó có chút bản sự nha! Còn có thể dưỡng ra...

***

Không đúng...

Không phải...

Không giống...

Không phải hắn...

Bởi vì sử dụng quá độ nên ngón tay có chút phát đau, tầm mắt Liên Tư Vũ có chút nhòe, nhưng trong lòng lại dần bình tĩnh.

...

Mất mấy trăm năm, Liên Tư Vũ vẫn không tìm được người cần tìm...

- Vị diện trước không phải được thưởng một phần quà sao? Bây giờ mở.

Liên Tư Vũ uể oải mở miệng phân phó Tiểu Ác Ma.

Tuy rằng bây giờ nhìn y có chút phờ phạc và cứng nhắc, nhưng tâm trí vẫn rất thanh tỉnh.

[ Đinh! Chúc mừng Túc Chủ có một vị diện nghỉ dưỡng, không cần làm nhiệm vụ! ]

- Sao không phải vị diện có công nghệ kỹ thuật tiên tiến nhất?

Liên Tư Vũ có chút không hài lòng về phần thưởng.

[ Túc Chủ... vẫn không bỏ cuộc?] Vẫn muốn đến vị diện cao nhất để học kỹ thuật hack rồi vào lại Đế quốc, tra tư liệu sao?

- Yên tâm, không tra nữa, hắn không có trong Đế quốc.

Ngay cả Quốc vương và thành viên hoàng thất cũng đã bị y đào lại một lần, y chắc chắn... người đó không tồn tại trong đế quốc... ít nhất, không nằm trong tư liệu của Đế quốc.

Liên Tư Vũ rũ mắt, chẳng rõ đang suy nghĩ gì.

Trạng thái của Liên Tư Vũ trên máy tính chợt dao động thất thường, may mà trong phòng giám sát không có ai nên không nhìn thấy, nếu không chắc y bị kéo vào khoang ngủ đông quá.

Thấy Liên Tư Vũ cúi đầu không nhìn đến mình, Lan Tước vẫn còn có chút tức giận lên tiếng.

- Chờ đã, anh đã vi phạm quy ước, cần phải phạt.

Nơi này là không gian hệ thống, thời gian có thể điều chỉnh, Liên Tư Vũ tìm Thương Huyền vài trăm năm, nhưng Lan Tước chỉ chờ y vài phút, thời gian ngắn ngủi đó chưa đủ làm nguôi cơn giận của Lan Tước.

Phải phạt thật nặng! Để anh nhớ kỹ bài học này!

Lan Tước nghiến răng nghĩ.

- Ừa.

Hình phạt thì tạm thời không tiết lộ, tóm lại không lâu sau Liên Tư Vũ vẫn được thả ra, nhìn qua cũng không giống hình phạt thể xác, nhưng mà tinh thần cực kì uể oải, khi nhìn thiết bị sau lưng liền tràn đầy chán ghét.

- Lần sau có thể đổi hình phạt không?!

Y ghét nhất việc bị nhốt và tước đoạt tự do, thế mà Lan Tước cố tình nhắm vào cái này...

- Không thể nha, nếu không anh sẽ không nhớ kỹ a~

Lan Tước cười đến thập phần thiếu đánh.

- À, vốn dĩ muốn anh tiến vào thế giới ảo để tiêu hao tinh thần lực nhưng tư liệu của anh cho thấy khi tiến vào các thế giới, tinh thần lực hỗn loạn sẽ bình ổn lại, thậm chí đang dần trưởng thành và tinh chuẩn hơn, nếu không có gì bất ngờ, vị diện cao cấp hơn sẽ có tác dụng lớn hơn, anh thấy thế nào?

Liên Tư Vũ hơi khựng lại. Thảo nào dạo này tinh thần lực rất ít thoát khỏi khống chế...

- Những người khác thì sao?

- Không phải ai cũng là quái vật như anh, tinh thần lực của bọn họ khi vào thế giới ảo thì đang dần tiêu tán, không đến chục thế giới liền dùng hết tinh thần lực, trở thành người thường. Đế quốc đã làm tư liệu cá nhân cho bọn họ, họ có thể ra ngoài sáng rồi.

- Ừm.

Liên Tư Vũ “ừm” coi như đã biết, sau đó tiến vào thế giới tiếp theo. Thật ra y cũng không phải yêu đến độ điên cuồng tìm kiếm người kia, y chỉ là... ha ha, chắc chắn là y bị thân thể kia ảnh hưởng!!!!

Đừng đùa chứ, loại quái vật như y làm sao biết thứ gọi là thích, là yêu?

Y chỉ là có chút cố chấp, có một vài việc, nếu đã làm y sẽ làm đến cùng mà thôi...

Lan Tước nhìn lọn tóc đỏ tươi rực rỡ như lửa của y, có chút thất thần. Mình chỉ chờ vài phút, nhưng Liên Tư Vũ lại tìm vài trăm năm...

Thật ra còn có một bộ phận “người” sẽ không có tư liệu trên máy tính chủ của Đế Quốc...

- Làm sao có thể chứ,,chẳng lẽ bên kia cũng chơi cùng một trò...

Lan Tước lẩm bẩm, phủ nhận suy đoán của mình.

...

Thân phận lần này của Liên Tư Vũ là một thần côn chuyên lừa bịp người khác, à mà thôi, đó chỉ là đánh giá của người ngoài với nguyên chủ, chứ thực tế nguyên chủ là một cô nhi, nhưng từ nhỏ liền sở hữu mắt Âm Dương, có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thấy.

Từ nhỏ liền được lão sư phụ dẫn lên núi học đạo.

Năm 18 tuổi, lão sư phụ mất,nguyên chủ xuống núi làm thiên sư bắt quỷ, nhưng mà dung mạo của nguyên chủ non nớt, mọi người đều nghĩ hắn là thần côn giả danh lừa bịp, nguyên chủ không có cơ hội trổ tài.

Tiếp thu xong ký ức, Liên Tư Vũ ngáp dài một cái.

Tình hình bây giờ của nguyên chủ có chút không xong, bởi vì không có người nhờ giúp bắt quỷ nên nguyên chủ đang thất nghiệp, cùng với thất nghiệp là không có tiền, mà không có tiền thì sẽ bị đói...

Liên Tư Vũ xuyên rất đúng lúc, đúng đến mức... nguyên chủ vừa vặn dùng xong đồng tiền cuối cùng.

Liên Tư Vũ ôm bụng.

Đói quá.

[ Tiểu Thiên Sứ, thương thành của ngươi có đồ ăn không?]

Tiểu Thiên Sứ đang dạy Tiểu Ác Ma tu luyện, nghe thấy câu hỏi của Túc Chủ, Tiểu Thiên Sứ ngây người một chút.

[ A, có nha, Túc Chủ,người đói à?]

[ Lắm lời, dùng tích phân đổi ]

[ Vâng vâng]

Tiểu Thiên Sứ vội vàng gật đầu, sau đó tiến hành giao dịch.

2 phút sau.

Liên Tư Vũ chậm rì rì gặm món mực nước trên tay.

Không biết do đói hay do nguyên nhân khác, Liên Tư Vũ cảm thấy món mực đặc biệt ngon.

***

Linh Lan Hoa: Haizzz, ban đầu vị diện này vốn là thời tinh tế + ABO ai biết tui gõ được hai chương rồi kẹt ý tưởng, cuối cùng đổi vị diện cho khỏe luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.