“Mạt tướng tham kiến Thái tử Điện hạ!” Một nam tử trung niên bước vào phòng, quỳ một gối xuống .
“Mã tướng quân mau mau đứng lên!” Hạ Hầu Thần bước nhanh, nâng Mã tướng quân dậy, đáy mắt hiện lên một tia mong đợi:“Mã tướng quân, sự tình làm thế nào rồi?”
“BẩmThái tử Điện hạ, tất cả đều thuận lợi, mạt tướng đã mang về người Thái tử Điện hạ muốn.”
“Tốt lắm, vất vả cho Mã tướng quân!” đôi mắt Hạ Hầu Thần từ thất bại chuyển thànhtràn đầy tự tin:“Người đâu, thay quần áo cho Bản cung, Bản cung muốn đích thân lên tường thành, gặp Nam Cung Quyết.” Nguyên bản Hạ Hầu Thần tính cùng Hoàng đế Tây Lương trốn khỏiHoàng cung , hiện tại, hắn không cần chạy trốn.
Có người này ở trong tay Bản cung, không sợ Nam Cung Quyết dám chống đối, muốn giang sơn của Bản cung, chỉ sợ Nam Cung Quyết ngươi còn không có bản sự lớn như vậy.
Cửa thành, Nam Cung Quyết, Lăng Khinh Trần, Bắc Đường dực tụ tập ở một chỗ, phía sau là vạn đại quân như hổ rình mồi nhìn cửa thành đóng chặt, trên tường dầy đặc cung thủ, nhưng tướng sĩ chiến trườngsao lại sợ nho nhỏ cung tiễn này.
“Nam Cung Quyết, trong thành quá tĩnh lặng , không thích hợp lắm.” Bắc Đường Diệp trầm giọng nhắc nhở , trước kia, hắn đi theo Nam Cung Quyết chém chém giết giết, nhiều nhất là đánh nhau với hơn trăm người.
Nhưng là lúc này, vạn ngườichiến đấu, Bắc Đường Diệp mới hiểu cái gì gọi là sa trường chân chính, cái gì gọi là khí thế, cái gì gọi là hào hùng, cuối cùng nửa năm chiến trận, làm Bắc Đường Diệp thành thục hơn rất nhiều, khí khái nam tử phát ra càng nồng đậm, lo lắng sự tình cũng càng thêm chu toàn so với trước.
“Toàn bộ kinh thành Tây Lương đều đã bị người Thanh Tiêu, Kì Thiên, Lăng phủ bao vây, ngay cả con chim đều không bay ra được, Hạ Hầu Thần muốn chơi đùa cũng không làm được cái gì.” Bình tĩnh một chút đừng nôn nóng, yên lặng xem xét.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam với những đámmây trắng, suy nghĩ của Nam Cung Quyết tung bay: Mộng Khê, ta đã sắp đi vào Kinh thành Tây Lương quốc, sắp giết Hạ Hầu Thần báo thù cho nàng, nàngvà cục cưng thấy được không?
“Nam Cung Quyết, đã lâu không gặp!” Giọng nói trêu chọc,Hạ Hầu Thần mặc chiến giáp cùng vài tướng sĩ chậm rãi đi lên tường thành, từ trên cao nhìn xuống nhìn trên ngựa chiến, một thân ngân giáp chiến đấu Nam Cung Quyết.
Nam Cung Quyết tuấn mỹ vô trù, mặc chiến y vào, tư thế oai hùng bừng bừng, dáng người tiêu sái, giống như chiến thần, chòm râu mới nhú trên cằm làm hắn tăng thêm một chút tang thương, cả người càng thêm thành thục, ổn trọng.
“Hạ Hầu Thần, không làm rùa đen rút đầu nữa sao, ngươi thiết kế Bổn vương, hại chết Mộng Khê, hôm nay chúng ta thanh toán luôn một lần!” Bổn vương chờ đợi ngày này đã nửa năm, hôm nay, bổn vương nhất định phải tự tay báo thù cho Mộng Khê và tiểu bảo bảo.
Nam Cung Quyết, Bắc Đường dực, Lăng Khinh Trần mang theo đại quân đủ để san bằng Tây Lương kinh thành, theo lý, Hạ Hầu Thần nghe Nam Cung Quyết tuyên bố xong, hẳn là sẽ khẩn trương, sợ hãi, lo lắng vong quốc.
Ai ngờ, hắn lại không cho là đúng nói:“Nam Cung Quyết, trước khithanh toán cùng Bản cung, Bản cung sẽ cho ngươi gặp một người!”
Hạ Hầu Thần vừa dứt lời, nữ tử mặc y phục vàngcổ tay bị trói được áp giải lên tường thành:“Quyết, cứu ta!”
Nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta vừa thấy là khó quên, hai mắt điềm đạm đáng yêu đẫm lệ, làm người ta nhịn không được mà mềm lòng, người này đúng là Sườn phi của Nam Cung Quyết Tinh Tâm Công chúa.
Làm đám người Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp không ngờ được là, bụng Tinh Tâm Công chúa đã thật to, rõ ràng là có thai:“Quyết, thiếp là Tinh Tâm, thiếp...... đãcó gần mang thai gần sáu tháng......”
Thấy Nam Cung Quyết hơi hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Tinh Tâm Công chúa, Hạ Hầu Thần cười lạnh lùng:“Nam Cung Quyết, thê nhi của ngươi ở trong tay Bản cung, sinh tử của bọn họ được quyết định bởi quyết định của ngươi......”
Cùng thê nhi sinh ly tử biệt, trải qua một lần đã đủ, Hạ Hầu Thần định liệu là Nam Cung Quyết sẽ không muốn trải qua một lần nữa, hắn nhất định sẽ vì Tinh Tâm cùng đứa nhỏ trong bụng nàng, mà nhượng bộ.
Nhưng là Nam Cung Quyết không có giống như Hạ Hầu Thần đoán trước, rống giận hỏi điều kiện của hắn, mà cười lạnh lùng:“Hạ Hầu Thái tử xác định đây là thê nhi của Bổn vương?”
Hạ Hầu Thần sửng sốt: Sao lại thế này, chẳng lẽ bắt sai rồi, nhìnbiểu tình của Nam Cung Quyết, đối vớiTinh Tâm Công chúa, không chút để ý, là thật không thèm để ý, hay là cố ý diễn trò lừa Bổn vương......
“Quyết, chàngsao vậy? Thiếp là Tinh Tâm, đứa nhỏ trong bụng thiếp, là cốt nhục của chúng ta......” Tinh Tâm Công chúacuống cuồng hô, trong đôi mắt đẹp đầy nước mắt:“Chúng ta chỉ có nửa năm không gặp, làm sao chàng có thể quên mất thiếp......”
“Tinh Tâm Công chúa, thu hồi nước mắt của ngươi đi, không cần ở trước mặt bổn vương giả vờ kêu khóc!” thanh âm Nam Cung Quyết lạnh như băng không có chút độ ấm, đáy mắt thâm thúy lóe lênchán ghét nồng đậm:
“Ngươi cho là ngươi dịch dung, Bổn vương sẽkhông nhận ra ngươi sao, Tinh Tâm, là ‘Tỉ mỉ’, tất cả, chỉ là âm mưu ngươi an bài tỉ mỉ mà thôi, mục đích , chính là hại chết Mộng Khê, gả Bổn vương làm phi, đúng không, Lâm Huyền Sương!”
Cái gì? Lâm Huyền Sương, Tinh Tâm Công chúa là Lâm Huyền Sương?
Không chỉ đám người Bắc Đường Diệp, liền Hạ Hầu Thần trên tường thành cũng giật mình lập, nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần?
“Ngươi, thật là Lâm Huyền Sương?” Hạ Hầu Thần khó tin nhìn nữ tử ở trên tường thành.
“Quyết, thiếp là Tinh Tâm, không phải Lâm Huyền Sương......”
“Không cần lại nói dối, Bổn vương không cần nhìn dung mạo, Lâm Huyền Sương là thầy thuốc, trên người luôn có mùi thuốc, hơn nữa, ánh mắt của ngươi giống nàng, nhìn giống như dịu ngoan kì thực là lạnh lùng......”
“Cho dù ta là Lâm Huyền Sương, ta cũng là thê tử của ngươi, hiện tại ta còn có con của ngươi......” Sự tình bị vạch trần, Lâm Huyền Sương cũng không giấu diếm nữa, nếu không, Nam Cung Quyết chắc chắn cho nàng là người dối trá.
“đứa nhỏ ngươi trong bụng không phải của bổn vương !” Nam Cung Quyết châm biếm:“ nam tử hàng đêm ân ái cùng ngươi, chính là thế thân của Bổn vương mà thôi......”
“Ngươi nói , đều là sự thật?” Lâm Huyền Sương vạn vạn không muốn tin lời nói của Nam Cung Quyết, nhưng Nam Cung Quyết đối với nàng Tuyệt Tình, cùng với hiểu biết của nàng đối với Nam Cung Quyết, nàng không thể không hoài nghi.
“Bổn vương không thích nói dối!”
“Ngươi làm sao có thể đối với ta như vậy? Ta thích ngươi, muốn gả ngươi có gì sai sao?” Lâm Huyền Sương giống như bà điên kêu gàovới Nam Cung Quyết:“Ngươi không thích ta, có thể trực tiếp cự tuyệt, vì sao đối với ta như vậy......”
“Lâm Huyền Sương, ngươi không có tư cách chất vấn bổn vương!” Nam Cung Quyết bị làm tức giận, tính nóng nảy bị khơi dậy, làm người ta nhìn thấy mà sợ:“Ngươi cho là Bổn vương không biết, lúc trước người đẩy Mộng Khê xuống vách núi đen không phải Vân Bích Lạc, mà là ngươi Lâm Huyền Sương.”
Chuyện này chỉ có nàng cùng với Lạc Mộng Khê đã chết là biếtrõ, Nam Cung Quyết làm sao lại biết được?
Đúng vậy, lúc trước ở bên ngoài Lạc vương phủ dựng trận, đem Lạc Mộng Khê đến vách núi đen chính là Lâm Huyền Sương nàng, đẩy Lạc Mộng Khê xuốngvách núi đen, cùng hãm hại Lạc Thải Vân và Vân Bích Lạc cũng là nàng.
Thậm chí còn, đem tất cả chứng cớ chứng minh Vân Bích Lạc là hung thủ, cũng là một tay nàng an bài , mục đích , chính là làm cho cái chết của Lạc Mộng Khê sớm tra ra manh mối, chờ sự tình lộ ra thì nàng cũng sớm gả cho Nam Cung Quyết.
Mà nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Nam Cung Quyết lại điều tra ra tất cả sự thật, nàng hao tổn tâm cơ bố trí tất cả đều là vô ích.
Không nhìn ánh mắt khiếp sợ của Lâm Huyền Sương, Nam Cung Quyết nói:“Nếu không có ngươi, Bổn vương cùng Mộng Khê còn đang sống trong hạnh phúc, vui vẻ sinh hoạt cùng nhau, tiểu bảo bảo của chúng ta cũng sắp ra đời, một nhà ba người, hoà thuận vui vẻ.”
Ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén của Nam Cung Quyết giống nhưđâm thủng Lâm Huyền Sương:“Màngươi xuất hiện, hủy diệt tất cả, ngươi hại chết Mộng Khê, hại chết cốt nhục của Bổn vương, chỉ còn một mình Bổn vương cô đơn sống sót trên đời này, hạnh phúc của Bổn vương bị ngươi bị hủy, ngươi có tư cách gì mà muốnBổn vương cho ngươi hạnh phúc!”
Quay đầu, Nam Cung Quyết chuyển ánh mắt hướng lên Hạ Hầu Thần trên tường thành:“Hạ Hầu Thái tử, kỳ thật ngươi hẳn là cảm tạ Bổn vương, lúc trước ở Kì Thiên, ngươi phái người ở tiểu viện bố trí hỏa dược, muốnnổ chếtBổn vương, mà lại có ngườimật báo cho Mộng Khê, Bổn vương mới bình yên vô sự.”
“Lúc trước, phản đồ của ngươi, chính là Lâm Huyền Sương, không thể nghĩ được hai người các ngươi cũng hợp tác với nhau!”
bên miệng Nam Cung Quyết vẫn lộ ý cười trào phúng:“Mộng Khê mất, Lâm Huyền Sương cũng biến mất không thấy, nhưng nha hoàn bên người nàng lại bị Điện hạ thu phòng, Điện hạ biết rất nhiều chuyện đều là Lâm Huyền Sương đang giở trò quỷ, phái ra một lượng lớn ám vệ thị vệ cũng không tìm được chỗ nàng ta rơi xuống.”
Lúc trước, cũng là nha hoàn của Lâm Huyền Sương làm hỏng xe ngựa, Mộng Khê mới có thể chạy đến tiểu viện thông tri bổn vương chỗ đó có hỏa dược, xem ra tiểu nha đầu kia đối với Điện hạ rất là ái mộ.
“phản đồ này, Hạ Hầu thái tử có thể xử trí !” Ngụ ý là, Lâm Huyền Sương cùng Nam Cung Quyết ta không có quan hệ gì, muốn giết muốn chết, tùy ngươi.
“Nam Cung Quyết, cho dù ta là Lâm Huyền Sương, ta cũng lấy thân phận Kính quốc công chúa gả cho ngươi, nếu Kính Hoàng biết ngươi đối với ta như vậy, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lâm Huyền Sương không chịu thua, đi vào ngõ cụt còn vọng tưởng lấy thân phận Kính quốc Công chúa ra áp chế, làm cho Nam Cung Quyết cứu nàng.
“Lâm Huyền Sương, trên đường đến Tây Lương, Kính quốc đã bị Bổn vương ‘Thuận tiện’ dọn dẹp, không cần lại ở trước mặt Bổn vương nói ngươi là Kính quốc Công chúa cao cao tại thượng!” thanh âm Nam Cung Quyết trầm bổng, đối với khuôn mặt đầy khiếp sợ của Lâm Huyền Sương làm như không thấy:
“Kính hoàng hoang dâm vô độ, bị bệnh hoa liễu, Lâm Huyền Sương ngươi có thể chữa trị thân thể hắn, lại cứu không được quốc gia của hắn, Bổn vương làm như vậy, cũng là giải cứu lê dân bách tínhtrong biển lửa......”
Một thanh trường kiếm đặttrên cổ Lâm Huyền Sương, thanh âm nhắc nhở Hạ Hầu Thần vang lên:“Nam Cung Quyết, bớt nói sàm đi, ngươi là muốn lui binh, hay là vẫn tiến công!”
Lâm Huyền Sương từng cùng Hạ Hầu Thần làm đồng minh, cùng đối phó với Nam Cung Quyết, nhưng là nửađường, nàng lạibác bỏ lời thề, phá hỏng kế hoạch của chính mình cứu Nam Cung Quyết, Hạ Hầu Thần hận không thể lập tức đem nàng bầm thây vạn đoạn.
Bất quá, hiện tại quốc gia quan trọng hơn, không phải thời điểm hành động theo cảm tính, muốn dùng Lâm Huyền Sương kiềm chế Nam Cung Quyết, không thể không nén giận.
Lâm Huyền Sương là ân nhân cứu mạng của ngươi, hiện tại lại Sườn phi của ngươi, Lạc vương gia Thanh Tiêu là người trọng tình trọng nghĩa, Bản cung không tin ngươi sẽgiận màkhông để ý đến nàng ta, vừa rồi, hai người các ngươi, là cố ý khắc khẩu, làm Bản cung thả lỏng cảnh giác.
Lâm Huyền Sương không có nói nữa, nước mắt trong đôi mắt đẹp chảy ra, nhìn về phía Nam Cung Quyết trong mắt tràn ngập khẩn cầu, giống như đang nói:“Cứu ta, ta không muốn chết!”
Đáy mắt thâm thúy củaNam Cung Quyết hiện lên ý cười nồng đậm trào phúng: Ngươi không muốn chết, lúc trước thời điểm ngươi đẩyMộng Khê xuống vách núi đen, có từng nghĩ đến nàng cũng không muốn chết.
“Công thành!” hai chữ lạnh như băng không hề có cảm tình phun ra từ miệng Nam Cung Quyết, đáy mắt Lâm Huyền Sương hiện lên nồng đậm khiếp sợ, lập tức dây thừng trên tay bị nhân cắt đứt, thân ảnh màu vàng của Lâm Huyền Sương từ trên tường thành ngã xuống mặt đất trong nháy mắt......
Vạn mã nhảy chồm lênthân thể thân thể màu vàng củathân thể vội chạy qua, cửa thành bị phá, đại quân Thanh Tiêu, Kì Thiên tiến vào kinh thành, thẳng đến Hoàng cung Tây Lương, Hạ Hầu Thần bại liên tiếp bị đánh lui, binh lính Tây Lương che chở hắn nhân dịp loạn lạc mà chạy trốn, vô luận là đào binh, hay là tướng sĩ thắng lợi, không có người xuống ngựa liếc mắt thân ảnh màu vàng một cái......
Tây Lương chiến bại, Hạ Hầu Thần cởi cẩm y, thay một thân quần áo rách nát, đem đám thủ hạ trung tâm phân tán, xen lẫn vào trong đám người, nay Tây Lương kinh thành thực loạn, giục ngựa chạy đikhông tướng sĩ nào không chú ý đến Hạ Hầu Thần.
Đi tới một góc không người, nhìn khắp nơi không thấy người, Hạ Hầu Thần đang thở ra, một bàn tay chụp lênvai hắn, mâu quang Hạ Hầu Thần phát lạnh, nhìn cũng không nhìn, xuất chưởng đánh về hướng người tới.
“Thái tử điện hạ, là ta, Vân Bích Lạc!” Người tới tránh thoát công kích của Hạ Hầu Thần nói.