Edit: Hoàng Anh
Beta: Ishtar
“Người đến giúp ngươi”. Hắc y nhân vẫn chưa quay đầu, như trước đưa lưng về phía Lâm Huyền Sương.
Lâm Huyền Sương đôi mắt híp lại, đề cao cảnh giác: “Chúng ta quen biết sao? Thanh âm của các hạ Huyền Sương nghe có chút quen thuộc”.
“Sợ là cô nương đã nghe lầm, tại hạ là lần đầu tiên gặp cô nương”. Ý thức được không đúng, hắc y nhân lập tức cải biến giọng nói.
“Ngươi với ta không thân cũng chẳng quen, vì sao lại phải giúp ta?” Lâm Huyền Sương cẩn thận đề phòng: ‘Người này đến tột cùng là có mục đích gì?’
“Tại hạ chỉ là không có việc gì, muốn quản chuyện của người khác”. Hắc y nhân trả lời bâng quơ: “cô nương có nguyện ý cùng tại hạ hợp tác hay không?”
“Ngươi biết Huyền Sương là gặp phải chuyện gì sao?” không nói đến mục đích của người này là gì, chỉ dựa vào cảm tình giữa người với người, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau sao?
“Ở độ tuổi của cô nương, vấn đề gặp phải tự nhiên là chuyện tình cảm”. Ngươi thích Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết thích Lạc Mộng Khê, không phải ngươi.
“Công tử có biện pháp giúp Huyền Sương có được tâm của Nam Cung Quyết?” Ta muốn, là tâm của Nam Cung Quyết, nhưng tâm của hắn vẫn đều ở trên người Lạc Mộng Khê, chưa bao giờ để ý đến ta.
“Tâm của Nam Cung Quyết, cần chính ngươi tự mình tranh thủ, tại hạ chỉ có thể cam đoan, giúp ngươi có được người của hắn”. Hắc y nhân tràn đầy tự tin đáp.
“Ngươi muốn đối phó Nam Cung Quyết?” Nếu thật như vậy, ta Lâm Huyền Sương tuyệt đối sẽ không cùng ngươi hợp tác…
“không, người tại hạ muốn đối phó là Lạc Mộng Khê…”
“Nhược điểm của Nam Cung Quyết là Lạc Mộng Khê, nếu Lạc Mộng Khê chết, Nam Cung Quyết cũng không sống được bao lâu”. Đừng cho Lâm Huyền Sương ta là đứa ngốc, đây là phương pháp tốt nhất gián tiếp giết chết Nam Cung Quyết.
“Lâm cô nương, nếu Lạc Mộng Khê không chết, cho dù ngươi có được Nam Cung Quyết cũng có tác dụng gì? Tâm hắn vẫn ở trên người Lạc Mộng Khê, nhiều nhất là cho ngươi một cái danh phận sườn phi, lại đem ngươi biếm vào lãnh cung, hắn vẫn cùng với Lạc Mộng Khê ân ân ái ái”.
“Ý của ngươi là?” Loại khả năng này, Lâm Huyền Sương cũng đã nghĩ đến, cho nên, nàng mới không tùy tiện thiết kế Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê.
“Nếu ngươi muốn hoàn toàn có được Nam Cung Quyết, ngay sau khi Lạc Mộng Khê biến mất, dùng thời gian ngắn nhất nắm lấy tâm của Nam Cung Quyết, chỉ có như vậy, ngươi mới có thể cùng Nam Cung Quyết sống đến bạc đầu”.
“Ngươi muốn đối phó Lạc Mộng Khê như thế nào? Khi nào thì động thủ?” Theo như lời nói của hắc y nhân, cho đến bây giờ, đó là phương pháp tốt nhất.
Lâm Huyền Sương sau khi nói ra những lời này, là đã tỏ vẻ nàng nguyện ý cùng hắc y nhân hợp tác, loại bỏ Lạc Mộng Khê, cho dù con đường phía trước như thế nào, nàng cũng sẽ không hối hận.
Lâm Huyền Sương luôn luôn tâm cao khí ngạo, chỉ chấp nhận làm thê, không cam chịu làm thiếp, nhưng kể từ sau khi gặp được Nam Cung Quyết, nàng đã thay đổi suy nghĩ của mình: ‘nếu có thể ở cùng Nam Cung Quyết, làm thê, làm thiếp đều không sao cả.’
Nhưng là, Lạc Mộng Khê độc chiếm Nam Cung Quyết, không cho nữ tử khác tiếp cận hắn, nếu Lâm Huyền Sương muốn cùng một chỗ với Nam Cung Quyết, nhất định phải trừ bỏ Lạc Mộng Khê: ‘Lạc Mộng Khê, chớ có trách ta, nếu ngươi rộng lượng một chút, đem Nam Cung Quyết chia cho ta một nửa, chúng ta đã có thể làm tỷ muội tốt, là ham muốn độc chiếm của ngươi, hại chính ngươi.’
“Kế hoạch động thủ cùng thời gian cụ thể tại hạ chưa nghĩ ra, Lâm cô nương cũng không cần quá mức nóng vội, chờ tin tức của tại hạ thì được rồi.”
Lời nói kết thúc, Lâm Huyền Sương chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, thân ảnh hắc y nhân nháy mắt biến mất vô tung, trong thiên địa chỉ còn lại thân ảnh một mình nàng.
Vừa rồi người kia là ai, vì sao hắn phải giúp ta?
Là đúng như theo lời hắn nói, hắn nhàn rỗi không có việc gì, muốn xen vào chuyện của người khác, hay vẫn là có mục đích khác? Tuy rằng ta đã đáp ứng cùng hắn hợp tác, nhưng tâm phòng bị là không thể không có, ta cần phải lúc nào cũng phòng bị hắn, để tránh bị hắn âm thầm thiết kế.
Lạc vương phủ, Khê viên
Trong mơ mơ màng màng, ý thức Lạc Mộng Khê chậm rãi khôi phục, toàn thân đau nhức, thân thể mềm oặt, không có một tia khí lực, cả người uể oải, động cũng không muốn động.
Trong bụng cảm giác thật đói, Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ mở ra hai tròng mắt mệt mỏi, ánh vào mí mắt, là trướng mạn quen thuộc, bên cạnh sớm đã không có thân ảnh của Nam Cung Quyết.
Chăn ở bên cạnh sớm đã lạnh, mùi đàn hương lưu lại cũng thật nhẹ, chứng tỏ Nam Cung Quyết đã rời đi thật lâu.
Lạc Mộng Khê nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào từ phía tây, đã là buổi chiều rồi, ta đã ngủ lâu như vậy.
Nam Cung Quyết thương thế đã tốt, tinh lực cũng tràn đầy làm cho Lạc Mộng Khê ăn không tiêu, nhẹ nhàng nhu nhu eo nhỏ: Nam tử cổ đại, có hay không đều giống như Nam Cung Quyết, tinh lực tràn đầy, bằng không, vì sao cổ đại lưu hành ba vợ bốn nàng hầu, chỉ cưới một thê, quả thực chống đỡ không được tinh lực tràn đầy của bọn họ.
Bất quá, nếu Nam Cung Quyết muốn nạp thiếp, nghĩ cũng đừng nghĩ, chỉ cần Lạc Mộng Khê ta còn ở lại Lạc vương phủ một ngày, nữ tử khác đừng mơ tưởng có được thận phận thê, thiếp của Nam Cung Quyết, vào đại môn Lạc vương phủ.
Gọi Băng Lam chuẩn bị tốt nước tắm cho nàng, Lạc Mộng Khê đi vào phía sau bình phong tắm rửa, rửa mặt chải đầu xong, Băng Lam đã bưng đồ ăn đi vào nội thất.
“Băng Lam, Nam Cung Quyết đi nơi nào?” Trước mặt Băng Lam, Lạc Mộng Khê đều gọi thẳng tên Nam Cung Quyết, rất ít gọi hắn là vương gia, Băng Lam tuy thấy nhưng không thể trách.
“Sáng nay, võ lâm minh chủ, ngũ độc giáo chủ cùng với một số người giang hồ đến tìm vương gia, vương gia đang cùng bọn họ dùng bữa ….”
không phải trí nhớ Băng Lam không tốt, mà ở trong chốn giang hồ, Tuyệt Tình cung có địa vị cao nhất, tiếp theo mới đến võ lâm minh chủ, ngũ độc giáo chủ cùng các môn phái giang hồ khác.
Người trong giang hồ, đối với những bang phái có địa vị thấp hơn mình, bọn họ sẽ không lưu tâm đi nhớ, Băng Lam chính là như thế, võ lâm minh chủ, ngũ độc giáo chủ năng lực mặc dù không kém, nhưng thực lực của bọn hắn vẫn không thể cùng Tuyệt Tình cung đánh đồng, Băng Lam tự nhiên không đem bọn họ đặt ở trong mắt.
Bữa cơm này ăn từ giữa trưa cho tới bây giờ còn chưa xong, không cần kết thúc yến tiệc, trực tiếp ăn tối cũng có thể. Tính nhẫn nại của Nam Cung Quyết cũng thật tốt, thế nhưng có thể cùng ngồi với những người giang hồ không có tiếng nói chung này tới tận bây giờ.
Bang phái giang hồ, dùng võ chiếm đa số, số người biết văn cực ít, người biết văn đạt đến đỉnh cao, ít càng thêm ít, bọn họ nói chuyện rất hào phóng, không coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, chuyện tình từ bắc tới nam, chuyện gì cũng có thể nói.
Mà Nam Cung Quyết, văn võ song toàn, khí chất nho nhã, khi nói chuyện, là mang đầy đủ đạo lý lớn, hắn cùng với những nhân sĩ giang hồ không hiểu quy củ này ngồi tới bây giờ, Lạc Mộng Khê thật sự là bội phục hắn cực điểm.
Sau khi dùng bữa trưa, khoảng cách tới lúc trời tối còn một khoảng thời gian, Lạc Mộng Khê nhàn đến vô sự, liền ở trong vương phủ đi lại, ở một góc, hiện lên một đạo thân ảnh quen thuộc, mặt co mày cáu, Lạc Mộng Khê cảm thấy nghi hoặc, rất nhanh đi qua đó.
“Bắc Đường Diệp, nhìn bộ dạng của ngươi, có phải Nam Cung Quyết lại giao việc gì khó xử lí cho ngươi hay không?”
Bắc Đường Diệp là Tứ hoàng tử Kì Thiên quốc, kì thực lại giống như quản gia của Nam Cung Quyết, có rất nhiều sự tình, Nam Cung Quyết không muốn xử lý, liền giao cho Bắc Đường Diệp, không biết là để rèn luyện tính nhẫn nại cho hắn, hay để khảo nghiệm sự kiên nhẫn của hắn.
“Đúng vậy, Nam Cung Quyết không có việc gì luôn thích khi dễ bổn hoàng tử”. Bắc Đường Diệp dừng lại cước bộ, mặt mày ủ rũ.
“Lúc này lại càng kì quái hơn, Nam Cung Quyết muốn bổn hoàng tử điều tra nơi Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong đang lẩn trốn, mọi người đều biết hai người họ đã mất tích, bổn hoàng tử biết đi nơi nào tìm người…”
“Kì thật, nơi Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong lẩn trốn không phải hoàn toàn không thể tra ra…”
Bắc Đường Diệp nhãn tình sáng lên, trêu ghẹo nói: “Lạc Mộng Khê, nàng cùng Nam Cung Quyết không hổ là phu thê, ngay cả nói lời an ủi, cũng đều giống nhau như đúc, Nam Cung Quyết vừa rồi cũng nói với bổn hoàng tử như vậy…”
“Phải không, vậy chàng đã nói những gì?” Trong việc của Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong, thật ra ta và Nam Cung Quyết lại có cùng suy nghĩ.
“Trước tiên hãy nói ý kiến của nàng đi”, bổn hoàng tử nghe một chút ý kiến của ngươi, xem có phải cũng giống với Nam Cung Quyết hay không.
“Lạc Tử Quận không phải con của Lạc Hoài Văn, mà là đại phu nhân cùng với nam nhân của mình sinh ra, nam nhân này có khả năng chính là Phùng Thiên Cương, chuyện này ngươi biết không?”
Edit: Hoàng Anh
Beta: Ishtar
Đây là điều kiện tiên quyết, nếu muốn điều tra nơi ẩn náu của Phùng Thiên Cương, trước hết phải biết được, hắn liên hệ cùng người nào, và có khả năng đi chỗ nào nhất.
“Biết, bổn hoàng tử cũng hiểu được ý tứ của nàng, từ chỗ của đại phu nhân bắt tay vào điều tra thì có thể tìm được Phùng Thiên Cương, nhưng người của Lạc vương phủ ngày đêm giám thị đại phu nhân, bà ta trừ bỏ ăn cơm, chính là ngủ, ngay cả cổng Tướng phủ cũng không ra, căn bản là không có động tĩnh gì”. Như vậy làm sao có thể điều tra.
“Đại phu nhân không ra khỏi Tướng phủ, vậy còn những người bên cạnh bà ta, cũng không ra phủ sao?” Có thể đại phu nhân hoài nghi có người giám thị mình, cho nên vẫn không có hành động gì, nếu bà ta muốn liên hệ với Phùng Thiên Cương, cần phải thông qua người khác.
“nói đến cũng lạ, toàn bộ người của phủ thừa tướng, trừ bỏ ra ngoài mua đồ ăn cùng đồ dùng hàng ngày, nha hoàn, gã sai vặt, những người khác tất cả đều không ra phủ…”
“Khởi bẩm vương phi, Tứ hoàng tử, đám người Tứ di thái đến phủ thừa tướng bái phỏng đại phu nhân”
Hôm nay không phải là lễ mừng năm mới, cũng không phải là ngày gì quan trọng, đám người Tứ di thái đến thừa tướng phủ làm gì? Chẳng lẽ là…
Lạc Mộng Khê đột nhiên nâng lên mí mắt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một chút ý cười hiểu rõ: “Bắc Đường Diệp, cùng ta đi Tướng phủ một chuyến đi, tin tưởng lần này khẳng định sẽ có thu hoạch, sẽ không để cho ngươi trắng tay”.
“Nàng, cùng ta đi tướng phủ?” Nếu sau khi Nam Cung Quyết tan yến, biết được ngươi cùng ta đi tướng phủ, khẳng định sẽ giận dữ.
“hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta đi sớm về sớm, đừng nói nhiều nữa, đi thôi”. Cố gắng trước khi Nam Cung Quyết tan yến trở về, ta còn có chuyện muốn cùng hắn tính sổ.
Bắc Đường Diệp cùng Lạc Mộng Khê ra khỏi vương phủ, rất nhanh chạy tới phủ thừa tướng, sau khi hai người đi tới bên ngoài phủ, vừa vặn nhìn thấy đám người Tứ di thái, Ngũ di thái đi ra tướng phủ, cùng đại phu nhân khách sáo vài câu, nhóm di thái liền ngồi xe ngựa trở về.
“Lạc Mộng Khê, hiện tại chúng ta phải làm gì?” Bắc Đường Diệp lười biếng hỏi, hắn lười động não, đành phải hỏi Lạc Mộng Khê.
“Còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là đi theo các nàng”. không biết đám người Tứ di thái là đi về nhà, hay là đến nơi khác.
Xe ngựa chở đám người Tứ di thái, Ngũ di thái đi về phía trước, Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp không nhanh không chậm theo ở phía sau, luôn luôn giữ một khoảng cách nhất định, không để cho bọn họ phát hiện, cũng không làm mất dấu bọn họ.
Ước chừng khoảng một nén hương thời gian, xe ngựa đi vào ngã tư đường, xe ngựa của mấy di thái chia làm hai hướng bất đồng đi tới, Bắc Đường Diệp, Lạc Mộng Khê đứng ở nơi đó, nhìn về phương hướng hai chiếc xe vừa rời đi: Mấy người di thái này cũng thật thông minh, tách ra như vậy, nếu như phía sau có người theo dõi, cũng không biết phải theo người nào, tuy nhiên cũng chứng minh rằng, đại phu nhân cùng mấy người di thái chắc chắn có vấn đề…
“Lạc Mộng Khê, nhóm di thái chia ra mà đi, chúng ta chỉ có hai người, bây giờ làm thế nào?” Sớm biết như vậy, bổn hoàng tử liền kêu vài tên thị vệ cùng đi.
“đi theo Tứ di thái”. Nàng là người đứng đầu trong nhóm di thái, trực tiếp nghe lệnh của đại phu nhân, nếu Phùng Thiên Cương thông qua nhóm di thái liên hệ cùng đại phu nhân, khả năng lớn nhất là hắn ẩn thân ở chỗ Tứ di thái.
Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp bỏ qua những di thái khác, theo sát phía sau Tứ di thái, nhưng ra ngoài dự liệu của Lạc Mộng Khê là, Tứ di thái đi tới nửa đường bỗng nhiên ngừng lại, để cho xe phu trở về, tự mình đi dạo xung quanh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn ngó mọi nơi.
Tứ di thái là phát hiện chúng ta theo dõi nàng, hay là có chuyện quan trọng cần làm, nên mới xuống xe ngựa lúc này.
Lạc Mộng Khê ngưng thần xem xét, xe ngựa rời đi là xe trống, bên trong không hề có người, có thể loại trừ việc Tứ di thái cố ý xuống xe để dời đi lực chú ý của bọn họ, hay nói cách khác, Tứ di thái xuống xe, là có việc cần đi làm.
Nghĩ thông suốt điểm này, Lạc Mộng Khê càng thêm cẩn thận, không tiếng động theo sát phía sau Tứ di thái.
không lâu sau, Tứ di thái đi tới một cửa hàng tơ lụa phía trước, liếc nhìn chung quanh một chút, xác định không có người theo dõi, Tứ di thái lắc mình đi vào trong cửa hàng tơ lụa.
Bắc Đường Diệp cùng Lạc Mộng Khê đi nhanh tới chỗ Tứ di thái vừa mới đứng: “Xem thái độ của Tứ di thái, cửa hàng tơ lụa này, sẽ không phải là nơi bọn họ bí mật liên lạc đi”.
Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn tên cửa hiệu, đôi mắt hơi trầm xuống: “sẽ không, Bắc Đường Diệp, ngươi đi cửa sau nhìn xem, ta hoài nghi Tứ phu nhân là muốn dùng kế kim thiền thoát xác bỏ lại chúng ta…”
“Tứ phu nhân phát hiện ra chúng ta?” Ta và ngươi đều che dấu rất tốt, thế nhưng vẫn bị Tứ di thái phát hiện, Tứ di thái này thật không đơn giản.
“không hẳn, cũng có thể là dựa vào trực giác của nữ nhân, để ngừa vạn nhất, Tứ di thái mới đưa ra hạ sách này…”
“một khi đã như vậy, bổn hoàng tử liền ra cửa sau nhìn xem, Lạc Mộng Khê, nàngphải cẩn thận, có chuyện gì, để lại tín hiệu này, người của Lạc vương phủ sau khi nhìn đến tín hiệu, rất nhanh sẽ tiến đến trợ giúp”.
Bắc Đường Diệp sau khi đưa tín hiệu cho Lạc Mộng Khê, rất nhanh đi đến sau đại môn: Lạc Mộng Khê là cùng Bắc Đường Diệp ra khỏi Lạc vương phủ, nếu Lạc Mộng Khê ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, hắn sẽ không thể tha thứ cho chính mình, cho dù Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê không trách hắn, hắn cũng sẽ ân hận đến chết.
Nhưng manh mối Tứ phu nhân bên đó không thể bỏ lỡ, cho nên, hắn không thể không rời khỏi Lạc Mộng Khê trong chốc lát, rơi vào đường cùng, chỉ có thể đưa tín hiệu cho nàng, có việc gì, nàng sẽ kêu hắn.
Sau khi Tứ phu nhân đi vào cửa hàng tơ lụa, rất nhanh ẩn vào trong đám người, Mộng Khê đứng ở cửa căn bản không thể nhìn thấy bóng dáng của nàng.
Chẳng lẽ đúng như ta dự đoán, Tứ di thái muốn từ cửa sau li khai.
Mâu quang hơi lóe lóe, Lạc Mộng Khê đem tín hiệu cất cẩn thận, giống như một khách hàng bình thường, chậm rãi tiến vào bên trong cửa hàng tơ lụa: Vào xem Tứ di thái còn ở bên trong hay không.
Ngay tại khi Mộng Khê vừa bước vào cửa hàng tơ lụa, đang định cất bước đi vào trong, một đạo thân ảnh màu xanh quen thuộc từ bên trong đi ra, Lạc Mộng Khê đi quá nhanh, thiếu chút nữa cùng người nọ đụng vào nhau: “Mộng Khê, sao lại là nàng?” thanh âm quen thuộc, khó nén khỏi vui sướng.
Lăng Khinh Trần, không thể tưởng được hắn thế nhưng lại ở trong này, Lạc Mộng Khê không tiếng động thở dài.
Vừa rồi, khi Lạc Mộng Khê nhìn đến bảng hiệu, thấy được dấu hiệu đặc hữu của Lăng phủ, biết được đây là cửa hàng tơ lụa của Lăng gia, cho nên, nàng mới kết luận nơi này không phải là nơi Tứ di thái cùng người khác âm thầm liên hệ.
Vốn tưởng rằng Lăng phủ là một đại thế gia, sự tình hàng ngày thật nhiều, không có khả năng xuất hiện trong này, lại không nghĩ tới, hắn thế nhưng thật sự ở trong này: Hôm nay xuất môn không xem hoàng lịch, thế nhưng gặp phải người không muốn gặp nhất.
“Mộng Khê, nàng đến mua gì vậy?” Sau khi hỏi xong những lời này, Lăng Khinh Trần phát hiện lời mình hỏi thật dư thừa, đây là cửa hàng tơ lụa, Lạc Mộng Khê đến đây đương nhiên là để mua vải rồi.
Lăng Khinh Trần đáy mắt bình tĩnh nổi lên mỉn cười, cưỡng chế trong lòng vui sướng: “Vào xem đi, nàng thích kiểu dáng như thế nào, ta sẽ tặng nàng.”
Ta bất quá không có chuyện gì đi ra ngoài một chút, tuần tra các cửa hàng, lại không nghĩ tới có thể ở trong này gặp được nàng.
Lạc Mộng Khê xuyên thấu qua Lăng Khinh Trần nhìn một lượt khắp cửa hàng tơ lụa, không thấy bóng dáng của Tứ di thái: Xem ra, Tứ di thái thật sự rời đi từ cửa sau, nàng không nghĩ lại ở lâu nơi này….
“Mộng Khê chính là trùng hợp đi qua nơi này, nhàn rỗi không có việc gì nên tiến vào xem, Lăng công tử bận rộn nhiều việc, Mộng Khê không quấy rầy, cáo từ”. Tứ phu nhân đã rời đi, ta đi vào cũng vô dụng, không bằng tiến đến cửa sau xem Bắc Đường Diệp có theo dõi được Tứ phu nhân hay không.
Lạc Mộng Khê xoay người muốn rời đi, lại bị Lăng hinh Trần nắm chặt cổ tay, vô luận nàng giãy rụa như thế nào, đều không thoát khỏi bàn tay Lăng Khinh Trần. trên đường cái người đi lại không nhiều lắm, hơn nữa lại toàn là dân chúng, cũng không thể giúp được gì cho Lạc Mộng Khê.
Lăng Khinh Trần lôi kéo Lạc Mộng Khê đi vào một nơi không có người, hung hăng đem Lạc Mộng Khê giam cầm giữa mình và bức tường, mâu quang phát ra lửa giận, khí tức hắc ám dày đặc bao trùm quanh thân: “Lạc Mộng Khê, nàng thật chán ghét ở cùng một chỗ với ta sao?” Ngay cả thời gian chọn mấy món đồ cũng không muốn cho ta.
“Lăng phủ cơ nghiệp trải rộng khắp cả nước, ngươi khẳng định thật nhiều việc, Mộng Khê là không muốn lãng phí thời gian của ngươi…”
“không cần nói dối, ta biết là nàng không muốn nhìn thấy ta…”
Lạc Mộng Khê thừa dịp Lăng Khinh Trần không chú ý, chậm rãi đưa tay vào trong tay áo, nắm lấy chủy thủ. Khí tức hắc ám trên người Lăng Khinh Trần ngày càng dày đặc, Lạc Mộng Khê không hiểu sao có chút sợ hãi, bất tri bất giác muốn thoát đi. Huống chi, Lăng Khinh Trần cách nàng rất gần, Lạc Mộng Khê cảm thấy một mùi thơm thản nhiên quanh quẩn chóp mũi, hơi thở Lăng Khinh Trần phun ở trên trán Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê thực cảm thấy không được tự nhiên, ngoài Nam Cung Quyết, nàng không muốn thân cận nam nhân khác.
“Mộng Khê, nàng biết không? Mỗi thời mỗi khắc ta đều thấy hối hận, lúc trước vì sao không chờ nàng hồi phủ, mang nàng cùng đi Thương Châu, nếu ta có thể chờ thêm nửa canh giờ, phu quân của nàng sẽ không phải là Nam Cung Quyết”.
“Nàng và ta trong lúc đó chỉ kém nửa canh giờ”. Trong mắt Lăng Khinh Trần chua sót càng đậm, nhẹ nhàng nâng tay, chậm rãi tháo xuống khăn che mặt của Lạc Mộng Khê: “Nếu như có thể quay lại một lần nữa, ta nguyện ý mất đi toàn bộ cửa hàng ở Thương Châu, cũng sẽ chờ nàng hồi Tướng phủ, mang nàng cùng nhau rời đi….”
Edit: Hoàng Anh
Beta: Ishtar
“Mọi chuyện đều đã qua”. Có nói gì cũng không có tác dụng: “Ngươi tránh ra một chút”. Ta và ngươi không có duyên phận.
Lạc Mộng Khê vốn định ngăn cản động tác của Lăng Khinh Trần, nhưng lúc này Lăng Khinh Trần làm cho nàng cảm thấy một cảm giác quỷ dị, đáng sợ, nếu nàng ngăn cản hắn, không biết sẽ còn phát sinh chuyện tình đáng sợ gì nữa: tháo xuống khăn che mặt mà thôi, hắn muốn liền cho hắn nhìn, cũng không phải vấn đề gì lớn.
Lăng Khinh Trần tháo khăn che mặt của Lạc Mộng Khê xuống, tuyệt thế dung nhan hiện ra trước mắt, đáy mắt Lăng Khinh Trần hối hận càng sâu:
“Mộng Khê, nàng cũng biết, ở lại bên cạnh Nam Cung Quyết có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ hơi chút không chú ý, tính mạng liền có thể gặp nguy …”
“Ta biết, nhưng đây là lựa chọn của ta, ta sẽ không hối hận”. Lăng Khinh Trần hiện tại có gì đó không thích hợp, làm cho Lạc Mộng Khê sinh ra cảm giác muốn nhanh chóng thoát đi.
“Ở bên cạnh hắn nàng sẽ chết….” Những lời này cơ hồ là hắn rống đi ra: Biết rõ ở bên cạnh Nam Cung Quyết sẽ chết, nàng vẫn muốn ở lại bên cạnh hắn…
“Lăng Khinh Trần, làm sao ngươi biết ta ở lại bên cạnh chàng sẽ chết?” Lạc Mộng Khê nắm ngay trọng điểm tra hỏi.
Lăng Khinh Trần mâu quang rét lạnh: “Là trong lúc vô tình nghe được tin tức, có người muốn đối phó với nàng và Nam Cung Quyết, Mộng Khê, Nam Cung Quyết đắc tội rất nhiều người, bọn họ muốn đối phó Nam Cung Quyết, liền ngay cả nàng cũng sẽ đối phó….”
“Mộng Khê, ta có thể bảo vệ an toàn cho nàng.” Trong ngày đại hôn của nàng và Nam Cung Quyết, nàng đã chọn Nam Cung Quyết, nhưng lúc này ta hi vọng nàng sẽ chọn ta.
Lạc Mộng Khê không tiếng động cười khẽ, trong mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên ý cười chua sót: “Lăng Khinh Trần, cảm ơn ý tốt của ngươi, Nam Cung Quyết là vì ta mới đắc tội nhiều người như vậy, nay chàng hai mặt thụ địch, nếu ta rời bỏ chàng, chính là vong ân phụ nghĩa, ngay cả cầm thú cũng không bằng…”
“Lăng công tử, có phải ngươi biết được tin tức gì hay không?” Nếu không, vừa rồi thái độ của hắn sẽ không như vậy, liên tục nhắc tới ta ở lại bên người Nam Cung Quyết sẽ có nguy hiểm.
Lăng Khinh Trần vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Lạc Mộng Khê, đôi mắt thâm trầm làm cho người ta nhìn phải sợ hãi, cảm xúc quỷ dị ngưng tụ trong mắt: “Mộng Khê, là ta muốn cho nàng một cơ hội, nhưng lựa chọn của nàng lại làm ta thất vọng…”. Cho nên, ta sẽ giúp nàng lựa chọn.
Ánh mắt Lăng Khinh Trần đột nhiên biến đổi, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, vươn tay điểm huyệt đạo của Lạc Mộng Khê. Vốn tưởng rằng Mộng Khê không hề phòng bị, chắc chắn bị hắn điểm trúng huyệt đạo, không ngờ, ngón tay Lăng Khinh Trần chưa điểm đến trên người Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê hàn quang trong tay chợt lóe, chủy thủ trong tay nhanh chóng hướng mặt hắn tấn công.
Lăng Khinh Trần nhất thời kinh hãi, thu hồi tay đang hướng huyệt đạo của Lạc Mộng Khê, nghiêng người né tránh tập kích của nàng.
Lợi dụng Lăng Khinh Trần nghiêng người tạo ra khe hở, Lạc Mộng Khê nhanh chóng vận dụng khinh công rời đi: Tốc độ Lăng Khinh Trần rất nhanh, với võ công của nàng căn bản là không thể ngăn cản Lăng Khinh Trần điểm huyệt đạo, cho nên nàng sử dụng chiêu này, ra tay công kích Lăng Khinh Trần, sau đó nhân cơ hội trốn thoát.
Sau khi ta cùng Nam Cung Quyết thành thân, rốt cuộc Lăng Khinh Trần đã xảy ra chuyện gì, hắn hiện tại, toàn thân quanh quẩn dày đặc khí tức hắc ám, làm cho người ta không dám tới gần.
“Lạc Mộng Khê”. Nhìn thân ảnh Lạc Mộng Khê rất nhanh rời đi, Lăng Khinh Trần nổi giận gầm lên một tiếng, đáy mắt hiện lên lửa giận: “Nàng trốn không thoát đâu”
Sau khi Lạc Mộng Khê có được tự do, rất nhanh rời đi, phía sau, ác khí mãnh liệt ngày càng gần, Lạc Mộng Khê nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé, đáy mắt trong trẻo rét lạnh hiện lên một tia kiên định cùng bất đắc dĩ.
Ác phong gần trong gang tấc, Lạc Mộng Khê đột nhiên xoay người, vật trong tay rất nhanh tung về hướng Lăng Khinh Trần cách nàng chỉ chừng hai, ba bước. Bột phấn màu trắng tràn ngập không gian, Lạc Mộng Khê lợi dụng bột phấn che dấu, phi thân rời đi: lấy võ công Lăng KhinhTtrần, tránh đi bột phấn đó là không thành vấn đề, bột phấn sẽ không làm hắn bị thương, chỉ có thể giúp nàng tranh thủ thời gian rời đi.
Đến cổ đại này, ta đường đường là đặc công của hiện đại cũng càng ngày càng vô dụng, sau khi trở về, nhất định phải bảo Nam Cung Quyết dạy ta võ công mới được.
Bột phấn Mộng Khê tung ra là có tính ăn mòn, chỉ cần dính vào, lập tức sẽ bị ăn mòn, Lăng Khinh Trần đi lại đại giang nam bắc, mặc dù không biết nhiều về dược vật cũng biết được một hai.
Nhìn thân ảnh Mộng Khê càng lúc càng xa, đáy mắt Lăng Khinh Trần lóe ra lệ quang lạnh như băng: Lạc Mộng Khê, ta chỉ là muốn mang nàng hồi Lăng phủ, không có ý tổn thương nàng, thế nhưng nàng lại dùng biện pháp này đối phó với ta, ta sẽ không khách khí với nàng nữa, bởi vì, đây là do nàng tự tìm…
Lạc Mộng Khê vận dụng khinh công hướng nơi có nhiều người rất nhanh chạy đến: Ở nơi có nhiều người, Lăng Khinh Trần sẽ phân tán lực chú ý, không giống như vừa rồi, không cần kiêng nể gì.
Phía sau, ác phong xa xa đánh úp lại, Lạc Mộng Khê âm thầm kêu khổ: Khinh công của Lăng Khinh Trần không phải nhanh bình thường, nơi này còn cách Lạc vương phủ một khoảng cách, phía dưới tất cả đều là dân chúng, không ai có thể giúp ta…
Đột nhiên đụng tới gì đó trong tay áo, trước mắt Lạc Mộng Khê sáng ngời: Tín hiệu, ta như thế nào lại quên mất.
Nâng tay mở nút tín hiệu, một quả tín hiệu màu đỏ giống như ánh sáng ngọc yên hoa, bay thẳng lên trời, trên bầu trời nổ ra một hình dạng duyên dáng.
Cách đó không xa, Lăng Khinh Trần cũng biết Lạc Mộng Khê đã thả ra tín hiệu, rất nhanh sẽ có người tới giúp nàng, trong vô thức tăng nhanh tốc độ: Lạc Mộng Khê, cho dù là ai tới nơi này, cũng không thể thay đổi chủ ý mang nàng đi Lăng phủ của ta.
Khoảng cách giữa Lăng Khinh Trần và Lạc Mộng Khê ngày càng gần, Lạc Mộng Khê đôi mắt chợt lóe, rất nhanh hạ xuống mặt đất đi vào trong đám người: Người đi lại trên đường rất nhiều, còn có thể xô đẩy nhau, cho dù võ công Lăng Khinh Trần có cao cường tới đâu cũng không thể thi triển, so về cước lực, chưa chắc ta đã thua ngươi…
Lạc Mộng Khê ở trong đám người rất nhanh đi về phía trước, phía sau Lăng Khinh Trần vẫn đuổi theo không tha.
Trong một nhã gian của trà lâu, Lãnh Tuyệt Tình đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, trong mắt vẫn là tràn ngập ưu thương cùng bất đắc dĩ.
Lơ đãng cúi đầu nhìn đám người đi lại trên đường, trông thấy Lạc Mộng Khê đi lại rất nhanh trong đám người, chưa kịp cao hứng, Lãnh Tuyệt Tình lại nhìn thấy Lăng Khinh Trần đang duổi sát phía sau, đáy mắt ưu thương hiện lên một tia nghi hoặc: Đây là có chuyện gì?
Khoảng cách giữa Lạc Mộng Khê càng ngày càng gần, rất nhanh sẽ bị Lăng Khinh Trần đuổi kịp, Lãnh Tuyệt Tình không kịp suy nghĩ, thả người nhảy xuống, thân ảnh thon dài màu trắng giống như thiên ngoại phi tiên, bay ra khỏi trà lâu, hướng về đường cái, nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Lạc Mộng Khê.
Lạc Mộng Khê đang đi rất nhanh, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện bóng người khiến nàng không kịp dừng lại cước bộ, liền nhào vào trong vòng tay của Lãnh Tuyệt Tình.
Lãnh Tuyệt Tình! Hương trúc thản nhiên quanh quẩn chóp mũi, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, rất nhanh cùng Lãnh Tuyệt Tình tạo ra khoảng cách.
Đúng lúc này, Lăng Khinh Trần vẫn đuổi sát phía sau đã đến bên cạnh Lạc Mộng Khê, trông thấy Lãnh Tuyệt Tình ở đây, hắn liền không dám hành động thiếu suy nghĩ: “Lãnh cung chủ”
“Lăng công tử, không biết Lăng công tử vội vàng như vậy, là muốn đi đâu?” Lãnh Tuyệt Tình tiến lên phía trước, không dấu vết đem Lạc Mộng Khê chắn ở phía sau.
“không có việc gì, ra ngoài đi dạo một chút”. Lăng Khinh Trần nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ánh mắt thủy chung không rời khỏi Lạc Mộng Khê.
Lãnh Tuyệt Tình ghé mắt nhìn một chút, trong lòng sáng tỏ: “Lãnh mỗ hiện tại cũng là không có việc gì, không biết Lăng công tử có thể cùng tại hạ vào trong trà lâu uống chén trà, Mộng Khê, cùng đi đi”.
Lạc Mộng Khê biết Lãnh Tuyệt Tình đang giúp nàng, liền không cự tuyệt, đáp ứng một tiếng, xoay người đi hướng trà lâu, Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần theo sát phía sau.
Khi chuẩn bị tiến vào trong trà lâu, Lạc Mộng Khê liền trông thấy một đạo thân ảnh quen thuộc: Đông Mai!
Lạc Mộng Khê vội vàng nghiêng người nhìn lại, thân ảnh Đông Mai đã lẫn vào trong đám người, càng lúc càng xa, Lạc Mông Khê nhìn phía trân trời, mặt trời đã sắp ngả về tây: Vào lúc này, Đông Mai làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Lãnh Tuyệt Tình đi tới bên cạnh Lạc Mộng Khê, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, trừ bỏ mọi người lui tới trên đường, cái gì cũng đều không thấy: “Mộng Khê, sao vậy?”
“không có việc gì, vừa rồi giống như ta nhìn thấy người quen, nhưng chỉ trong chớp mắt lại không thấy nàng, có thể là ta nhìn lầm”. Lạc Mộng Khê có lệ nói, xoay người đi vào trong trà lâu: Vừa rồi người kia chính là Đông Mai, ta tuyệt đối sẽ không nhìn lầm…
Có Lãnh Tuyệt Tình ở đây, Lăng Khinh Trần cũng không dám có hành động gì khác thường, ba người đi vào một nhã gian được bày trí tinh xảo.
Bàn có bốn bên, ba người đều tự động ngồi ở một phía, Lãnh Tuyệt Tình ngồi bên trái Lạc Mộng Khê, Lăng Khinh Trần ngồi phía bên phải.
Edit: Hoàng Anh
Beta: Ishtar
Tiểu nhị sau khi đem trà và điểm tâm đặt lên bàn liền nhanh chóng lui ra ngoài, Lạc Mộng Khê thay Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần rót cho mỗi người một tách trà: “Lăng công tử, chuyện tới nay, ta nghĩ có chuyện cần phải nói rõ với công tử”.
“Mộng Khê đã gả cho Nam Cung Quyết, đời này, vô luận là có khó khăn hay nghèo đói bệnh tật, Mộng Khê đều sẽ cùng chàng cùng nhau vượt qua, cho dù Mộng Khê sẽ vì vậy mà chết, Mộng Khê cũng sẽ không hối hận, bởi vì đó là lựa chọn của Mộng Khê, không thể trách cứ ai”.
“Tâm ý của Lăng công tử đối với Mộng Khê, Mộng Khê chỉ có thể cô phụ…” Bàn tay to của Lăng Khinh Trần bỗng nhiên nắm chặt, đáy mắt trầm xuống, thoáng hiện lệ quang, Mộng Khê làm như không biết.
“Thế giới rộng lớn, nữ tử tài giỏi cũng rất nhiều, nếu Lăng công tử có thể buông tay, sẽ có thể tìm được người thích hợp với công tử, Lãnh công tử cũng đã hiểu ra, ta hi vọng Lăng công tử cũng có thể nghĩ thông suốt….”
Lãnh Tuyệt Tình không nói gì, cúi đầu uống trà, đáy mắt ưu thương hiện lên chua sót ngày càng đậm: Mộng Khê, một năm sau, khi nàng biết được chân tướng mọi việc, nàng có thể hận ta hay không, ta cũng không phải giống như lời nàng vừa nói, buông tay tất cả, chỉ là, ta mang nàng rời đi chậm một năm mà thôi…
Lăng Khinh Trần cũng không có nói chuyện, đáy mắt ẩn hiện một tia trào phúng: Lãnh Tuyệt Tình thấy rõ hết thảy, buông tha cho nàng, chỉ sợ chỉ có Lạc Mộng Khê nàng mới tin lời nói dối của hắn.
Tả hữu hộ pháp vừa nghe nói Lãnh Tuyệt Tình cùng Lạc Mộng Khê đi vào nhã gian, liềm âm thầm vui vẻ: “Xem ra cảm tình của thiếu chủ cùng thánh nữ càng ngày càng tốt, như vậy, khi thời gian đến, thánh nữ nhất định cùng chúng ta trở về Tuyệt Tình cung…”
“Tả hộ pháp, hữu hộ pháp, trong nhã gian không chỉ có thánh nữ cùng thiếu chủ, Giang Nam Lăng phủ thiếu chủ cũng ở trong đó…”
“Lăng Khinh Trần thật sự vô duyên, vợ chồng người ta đi nhã gian thân mật, hắn đi theo làm cái gì?” Hữu hộ pháp bất mãn oán giận.
“Ách, hữu hộ pháp, nghe nói, Lăng Khinh Trần cũng thích thánh nữ…” Tiểu nhị do dự, đem những gì mình biết nói với hữu hộ pháp.
“Bổn hộ pháp đã biết”. Hữu hộ pháp không cho là đúng: “Thánh nữ dung mạo xinh đẹp, nam tử nào nhìn thấy cũng đều động tâm”.
“Bất quá, thánh nữ là của thiếu chủ, đã muốn tiện nghi cho một Thanh Tiêu Lạc vương, không thể lại tiện nghi cho một nam tử khác, các ngươi về sau phải chú ý Lăng Khinh Trần, không được để cho hắn có cơ hội tiếp cận thánh nữ”.
Trong nhã gian, Lạc Mộng Khê đem chuyện của nàng cùng Nam Cung Quyết nói cho Lăng Khinh Trần cùng Lãnh Tuyệt Tình, nhìn thái độ của hai người, giống như không hề chú ý, kì thực là đang ngưng thần lắng nghe: “Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết là đồng cam cộng khổ, bên nhau đến già, hai vị công tử đều là nhân trung chi long, khẳng định có thể tìm được nữ tử xứng đáng với hai vị, Mộng Khê là người đã có chồng, không muốn lại làm mất thời gian của hai vị công tử…”
“Ông chủ, không biết Lạc vương phi đang ngồi ở nhã gian nào?” Thanh âm Nhạc Địch lễ phép vang lên ở bên ngoài, Lạc Mộng Khê trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra: Rốt cục cũng đến, tốc độ của Nhạc Địch cũng thật nhanh…
Tiếng đập cửa nho nhỏ vang lên, ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, thân ảnh cao ngất của Nhạc Địch tiến vào: “Vương phi, vương gia lệnh thuộc hạ đến đón người trở về”
Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị tâm lí, nhưng khi nhìn đến bên cạnh Lạc Mộng Khê còn có Lăng Khinh Trần cùng Lãnh Tuyệt Tình, đáy mắt Nhạc Địch vẫn có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục như bình thường, lễ phép nói lời cảm tạ: “Lăng công tử, Lãnh công tử, đa tạ hai vị vừa rồi đã chiếu cố vương phi”.
“Lăng công tử, Lãnh công tử, cáo từ”. Lạc Mộng Khê đứng lên, chậm rãi đi ra phía cửa, ánh mắt của Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình đều tập trung trên người Lạc Mộng Khê, nhìn nàng rời đi: Lăng Khinh Trần và Lãnh Tuyệt Tình võ công tương đương, hai người bọn họ luôn kiềm chế lẫn nhau, ai cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Ra tới cửa, Lạc Mộng Khê dừng lại cước bộ, suy tư một lát, quay đầu nhìn về hướng Lăng Khinh Trần, Lãnh Tuyệt Tình: “Những lời nói vừa rồi của Mộng Khê, hi vọng hai vị công tử cẩn thận suy nghĩ, các ngươi cũng không nên đem tâm đặt trên một người đã có chồng”.
“Thế gian rộng lớn, nữ tử tài mạo cũng có rất nhiều, chỉ cần các ngươi lưu tâm để ý, cũng sẽ phát hiện, trong thiên hạ cũng có thật nhiều nữ tử tài giỏi, người thích hợp với các ngươi, cũng cách các ngươi không xa”.
nói xong, Lạc Mộng Khê quay đầu bước ra khỏi phòng, cũng không quay đầu lại bước nhanh xuống lầu: Ta cũng đã nói rõ ràng như vậy, nếu Lăng Khinh Trần vẫn không thu tay lại, vậy đừng trách ta không khách khí, ta đã không trêu chọc hắn, hắn cũng không nên bám lấy ta không buông.
“Lăng công tử, Lãnh công tử, Nhạc mỗ cáo từ”. Nhạc Địch lễ phép lên tiếng, sau đó theo sát phía sau Lạc Mộng Khê đi xuống lầu. Mục đích của hắn lần này chính là đem Lạc Mộng Khê an toàn hồi phủ, chỉ cần Lạc Mộng Khê có thể hoàn hảo không tổn hao gì trở về, cho dù là có chuyện quan trọng gì, cũng để sau hãy nói.
Khi Lạc Mộng Khê cùng Nhạc Địch rời khỏi trà lâu, Lăng Khinh Trần, Lãnh Tuyệt Tình đều không đứng dậy đưa tiễn, sau khi thân ảnh của Lạc Mộng Khê biến mất không thấy, Lăng Khinh Trần quay đầu nhìn về phía Lãnh Tuyệt Tình, trong mắt, ẩn ẩn hiện lên một tia trào phúng: “Lãnh Tuyệt Tình, ngươi cũng không phải là hết hy vọng đối với Lạc Mộng Khê đi?”. đã có thể nhìn rõ hết thảy, buông tha cho Mộng Khê, những lời này ngươi cũng chỉ có thể lừa gạt được Mộng Khê. Ta và ngươi đều là nam nhân, ta và ngươi đều hiểu, Lăng Khinh Trần ta không tin lòng dạ của ngươi độ lượng như vậy.
Lãnh Tuyệt Tình cầm chén trà trong tay, đáy mắt bình tĩnh: “Đây là chuyện giữa Lãnh mỗ cùng Mộng Khê, không cần Lăng công tử bận tâm”.
“Huống chi, Mộng Khê cũng không có bài xích tại hạ, nhưng tại hạ cảm thấy thái độ của Mộng Khê vừa rồi, là không muốn gặp Lăng công tử, Lăng công tử cần gì tự làm mình mất mặt, theo sát Mộng Khê không buông”.
“nói dối với Mộng Khê, nói mình đã buông xuống chấp niệm, Mộng Khê mới không có bài xích ngươi, nếu một ngày nào đó, Mộng Khê biết ngươi lừa nàng, với tính tình của nàng, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi”.
Lăng Khinh Trần buông chén trà trong tay, đứng dậy đi ra khỏi phòng: “Thủ đoạn của tại hạ mặc dù trực tiếp, cũng rất thẳng thắn, đối với Mộng Khê không có chút lừa gạt, cho dù nàng có oán ta, đó cũng chỉ là tạm thời”.
Sau này, khi nàng cảm nhận được ta là thật lòng đối tốt với nàng, khẳng định nàng sẽ chấp nhận ta, không giống ngươi, ngay từ đầu đã lừa gạt nàng, làm cho nàng luôn sống trong sự lừa gạt, nếu để cho nàng biết chân tướng, đời này ngươi đừng mơ được nàng tha thứ cho ngươi.
Lăng Khinh Trần ra khỏi cửa phòng, rất nhanh đi xuống cầu thang, lưu lại Lãnh Tuyệt Tình ở lại một mình trong phòng: Lạc Mộng Khê đã đi, Lăng Khinh Trần hắn cũng không có lí do để ở lại.
Lạc vương phủ đề phòng sâm nghiêm, Mộng Khê lại thập phần thông minh, muốn bắt nàng là không dễ dàng, làm sao có thể lặng yên không một tiếng động bắt nàng đem về Lăng phủ?
Trong nhã gian, Lãnh Tuyệt Tình hờ hững lạnh nhạt uống trà trong chén, có thể là vì câu nói vừa rồi của Lăng Khinh Trần, Lãnh Tuyệt Tình đáy mắt ưu thương càng đậm: Sau khi Mộng Khê biết được chân tướng, thật sự sẽ không tha thứ cho ta sao?
Có đám người Nhạc Địch hộ tống, Lạc Mộng Khê an toàn về tới Lạc vương phủ, làm cho Lạc Mộng Khê cảm thấy ngoài ý muốn là, Bắc Đường Diệp đã sớm trở lại.
“Bắc Đường Điệp, ngươi theo dõi Tứ đi thái, có thu hoạch được gì hay không?”
Bắc Đường Diệp nhàm chán ngáp một cái: “Là vì không có thu hoạch được gì, bổn hoàng tử mới sớm trở lại, Tứ di thái đó đúng là theo cửa sau cửa hàng tơ lụa đi ra, nhưng nàng nơi nào cũng không đi, chỉ đi dạo ở trong thành, trời tối, nàng liền trở về nhà”.
“Bổn hoàng tử sai người cẩn thận kiểm tra chỗ ở của nàng, bên trong không hề có bóng dáng đám người Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong…”
“Ngươi đã cẩn thận kiểm tra, xác thực không có?” Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong sẽ không lại dịch dung thành thân phận khác đi.
“Bổn hoàng tử xác định bọn họ tuyệt đối không có ở chỗ của Tứ di thái”.
Chẳng lẽ ta đã đoán sai, đám người Tứ di thái đi gặp đại phu nhân, chính là vì muốn cùng bà ta kéo gần quan hệ, không hề có mục đích khác? Nhưng nhìn quan hệ của Tứ di thái và đại phu nhân, lại không giống đơn giản chỉ là tỷ muội cùng chung một chồng như vậy.
Trong lòng mang theo nghi hoặc, sau khi dùng xong bữa tối, tắm rửa, Lạc Mộng Khê ngồi trước bàn trang điểm chải đầu:
“Nam Cung Quyết, ta cảm thấy, mười tám năm trước, đại phu nhân, Phùng Thiên Cương, Lạc Hoài Văn cùng với nương của ta khẳng định đã từng xảy ra chuyện gì đó”.
Đại phu nhân yêu Phùng Thiên Cương, lại vì hắn mà sinh con, nhưng không biết vì sao lại gả cho Lạc Hoài Văn, cuối cùng vì tranh giành vị trí chính thất, lại hại chết Mai Nhược Vân.
“Chuyện này bổn vương đã sai người điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả”.
Tốc độ của Nam Cung Dạ xác thực rất nhanh, năm đó, nhân lực ở kinh thành của hắn cũng rất đông, nếu không, làm sao chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, liền có thể điều tra rõ về đại phu nhân.
“Mộng Khê, ban ngày, là có chuyện gì xảy ra?”. Nhạc Địch là quản gia Lạc vương phủ, chuyện mà hắn biết, Nam Cung Quyết cũng sẽ biết, Lạc Mộng Khê đã sớm đoán được Nam Cung Quyết sẽ hỏi chuyện này, hơn nữa, nàng cũng không tính giấu diếm.
“Rất đơn giản, khi ta cùng Bắc Đường Diệp ra ngoài điều tra sự tình, gặp phải Lăng Khinh Trần, Lãnh Tuyệt Tình giúp ta giải vây…”
sự tình đã qua, Lạc Mộng Khê cũng không muốn để bụng, hơn nữa nàng lại đưa lưng về phía Nam Cung Quyết, cũng không nhìn đến khi nàng nói ra tên của Lãnh Tuyệt Tình, trong mắt Nam Cung Quyết lóe ra một tia quỷ dị.
Edit: Hoàng Anh
Beta: Ishtar
Nhắc tới việc ban ngày, ánh mắt Lạc Mộng Khê khẽ thay đổi: “Nam Cung Quyết, chàng dạy ta võ công đi”. Cổ đại cao thủ cũng không phải là nhiều bình thường, ta thật sự không thể ứng phó.
Nhưng nếu võ công cao lên một chút, cho dù đánh không lại bọn họ, cũng có thể duy trì một khoảng thời gian, chờ người tới cứu, sẽ không giống như hôm nay, bị Lăng Khinh Trần truy không chỗ trốn.
“hiện tại vừa vặn bổn vương không có việc gì, có thể dạy nàng mấy chiêu”. Võ công của nàng thực sự rất kém, thể lực cũng cần phải tăng lên.
Cách Khê Viên không xa, là một rừng trúc nhỏ, bốn phía rừng trúc treo đầy đèn lồng, Nam Cung Quyết lôi kéo Lạc Mộng Khê đi vào trong rừng trúc, lấy trúc làm kiếm, cùng nàng đàm luận võ công.
Sau khi Nam Cung Quyết khỏi hẳn căn bệnh hiểm nghèo, đây là lần đầu tiên Lạc Mộng Khê cùng hắn giao thủ, đột nhiên phát hiện, võ công của mình và Nam Cung Quyết, là không thể đánh đồng.
Lạc Mộng Khê dùng hết toàn lực, Nam Cung Quyết lại không chút để ý cùng Lạc Mộng Khê so chiêu, sau mấy chục chiêu, Lạc Mộng Khê dần dần chống đỡ không được, lại không nghĩ là, cành trúc trong tay bị Nam Cung Quyết đánh rớt tới một bên, kiếm trúc của Nam Cung Quyết lại đặt tại trên gáy của nàng.
“Mộng Khê, võ công của nàng, rất kém”. Trước khi bệnh được chữa khỏi, hắn chưa bao giờ nói như vậy, bởi vì khi phát bệnh, hắn cũng không còn lợi hại nữa. Nay, Nam Cung Quyết đã khỏi hẳn, võ công cũng khôi phục như bình thường, giao thủ cùng Lạc Mộng Khê, hắn là không cần dùng đến toàn lực.
“Ta biết”, nếu võ công của ta lại hại, còn cần chàng tới cứu sao.
Nam Cung Quyết vốn muốn trêu chọc Lạc Mộng Khê mấy câu, nhưng lại nhớ tới lúc ban ngày Lạc Mộng Khê suýt nữa thì bị Lăng Khinh Trần bắt đi, nhất thời không còn hứng trí: Lăng Khinh Trần, Lãnh Tuyệt Tình, hai người này, bổn vương đều phải cẩn thận phòng bị.
“Mộng Khê, bổn vương dạy cho nàng một ít sát chiêu, khi gặp ác địch, cho dù đánh không thắng hắn, cũng có thể tranh thủ thời gian thoát đi. Nàng nhìn cho kĩ”.
Đánh được liền đánh, đánh không được thì tìm cơ hội thoát thân, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, quan trọng là giữ được mạng sống.
Nam Cung Quyết thân hình tuấn dật, thân pháp nhanh nhẹn, sát chiêu do hắn sử dụng, lại không có chút hung ác nào, ngược lại mang chút tiêu sái, phiêu dật làm cho người ta không thể rời mắt.
Trí nhớ Lạc Mộng Khê rất tốt, có thể nói là đã gặp qua thì không thể quên được, Nam Cung Quyết đem mười chiêu sát chiêu đánh qua một lần, Lạc Mộng Khê đem mỗi một chiêu, mỗi một thức đều ghi nhớ.
Nam Cung Quyết đánh xong, Lạc Mộng Khê theo đó cầm lấy kiếm trúc luyện tập, mỗi một chiêu, mỗi thức đều không thua kém Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết nhịn không được âm thầm tán thưởng: Lạc Mộng Khê đúng là nhân tài luyện võ thế gian khó gặp…
“Mộng Khê, nàng đã đem những chiêu thức bổn vương dạy toàn bộ ghi nhớ, thử dùng những sát chiêu này công kích bổn vương”. không có sát chiêu vô dụng, chủ yếu là thực tế thực chiến, tích lũy kinh nghiệm, khi đối địch mới có thể vận dụng tự nhiên, thành thạo.
“Có thể làm chàng bị thương hay không?” Lấy nhiều năm kinh nghiệm đặc công của Lạc Mộng Khê, những sát chiêu này có thể làm cho người ta chỉ một chiêu liền mất mạng. Lạc Mộng Khê sống ở hiện đại, vốn tưởng rằng sát chiêu huấn luyện cho đặc công đã đủ lợi hại, cũng không nghĩ tới, chiêu thức ở cổ đại so với hiện đại còn lợi hại hơn.
“Yên tâm, võ công bổn vương so với nàng cao hơn rất nhiều, nàng không thể làm bổn vương bị thương được”. Võ công Lăng Khinh Trần cùng bổn vương tương xứng, ban ngày Mộng Khê có thể thoát khỏi tay hắn, đúng là kì tích.
“Nếu đã như vây, ta đây không khách khí”. Có người tự nguyện làm bao cát, tại sao lại không cần.
Huống chi, mấy ngày hôm trước Nam Cung Quyết lừa nàng, đem nàng chỉnh đến thê thảm, món nợ này, nàng còn chưa tính với hắn, nếu hôm nay có thể một lần thanh toán, không có gì tốt hơn.
Lạc Mộng Khê huy động kiếm trúc tấn công hướng Nam Cung Quyết, đem những gì vừa rồi Nam Cung Quyết dạy nàng sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn, một chiêu lại nhanh hơn một chiêu, một chiêu lại ngoan độc hơn một chiêu.
“Mộng Khê, bổn vương cùng nàng có thù oán gì sao?” Bằng không vì sao nàng nặng tay như vậy, đây là luyện tập, cũng không phải thật sự.
“Là chính chàng nói muốn ta công kích chàng, ta chỉ là đem chàng thành địch nhân mà thôi, đối với kẻ địch của mình làm sao có thể thủ hạ lưu tình”.
Chiêu thức của Lạc Mộng Khế mặc dù nhanh, ngoan, chuẩn, nhưng cũng là cẩn thận, nếu Nam Cung Quyết không cẩn thận, không tránh được sát chiêu của nàng, nàng cũng có thể kịp thời dừng tay, tuyệt đối không làm hắn bị thương, sở dĩ chiêu thức của nàng nhanh như vậy, là vì muốn giáo huấn Nam Cung Quyết một chút: Chàng dám gạt ta, chỉnh ta thê thảm, nếu không giáo huấn chàng một chút, ta sẽ không phải là Lạc Mộng Khê.
Tuy rằng Lạc Mộng Khê đem hết toàn lực, lợi dụng sát chiêu công kích Nam Cung Quyết, nhưng võ công Nam Cung Quyết hơn hẳn nàng, cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc, kiếm trúc trong tay hoàn toàn bị hóa giải, kiếm trúc của Nam Cung Quyết lại kề trên cổ nàng:
“Ta lại thua rồi, Nam Cung Quyết, không phải chàng giấu ta, để lại mấy chiêu không có dạy cho ta?” Bằng không, sát chiêu lợi hại như vậy, cũng không thể đánh thắng chàng được.
Nam Cung quyết bất đắc dĩ thở dài: “Bổn vương không có giấu nàng, võ công của bổn vương luyện đã nhiều năm, những chiêu thức này sớm đã hiểu thông suốt, vận dụng tự nhiên, nàng mới luyện một canh giờ, có thể nào so sánh cùng bổn vương…”
Lạc Mộng Khê cũng sớm nghĩ tới điểm này, chính là không muốn chịu thua, cho nên vừa rồi cố ý làm khó Nam Cung Quyết, không muốn buông tha hắn: “Nam Cung Quyết, chàng sống ở Thiếu Lâm Tự, phật học chiếm phần lớn, hẳn là phải có tấm lòng rộng lượng, làm sao có thể hiểu rõ sát chiêu như vậy?”
Nghe vậy, ánh mắt Nam Cung Quyết nhất thời trở nên ảm đạm, Lạc Mộng Khê ý thức được mình đã lỡ lời, chạm đến nỗi đau của Nam Cung Quyết, vội vàng nói sang chuyện khác:
“Chàng không muốn nói, vậy ta sẽ không hỏi, thời gian không còn sớm, chúng ta mau trở về thôi”.
“Mộng Khê, chờ một chút”. Lạc Mộng Khê xoay người đang muốn rời đi, Nam Cung Quyết lại gọi nàng lại: “Việc này bổn vương đã để trong lòng nhiều năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng nới với ai, nay nàng đã hỏi, bổn vương cũng không muốn giấu nàng”.
“Năm năm trước, bổn vương bị hoa đào lao, cũng không phải là vì bổn vương ăn nhầm cua, mà là bị người ta cường ép…”
Cái gì, cường ép? Lạc Mộng Khê đột nhiên xoay người, nhìn về phía Nam Cung Quyết trong mắt lóe lên khiếp sợ cùng đau lòng: Năm đó, hắn vẫn là một đứa nhỏ, không thể tưởng được những người đó lại nhẫn tâm như vậy, lại có thể dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy, hại chết một đứa nhỏ mới hơn mười tuổi…
Đêm nay là một ngày cuối tháng, Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê đứng trong rừng trúc tâm sự chuyện xưa, từ bóng đêm tối đen cho tới lúc ánh trăng mê người.
“không thể tưởng được năm đó chàng lại chịu nhiều khổ cực như vậy, có tra ra người chủ mưu phía sau hay không?”
Nam Cung Quyết lắc đầu cười khổ: “Người hành hung năm đó đã bị phụ hoàng ban cho tội chết, sự việc cho đến nay đã cách nhiều năm, muốn tra ra chân tướng, lại càng khó khăn…”
Người chủ mưu phía sau, trong cuộc phản loạn một năm trước có thể cũng đã chết…
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, Lạc Mộng Khê theo bản năng nắm chặt quần áo trên người, Nam Cung Quyết ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Mộng Khê, đêm đã khuya, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi”.
Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết đánh nhau xong một thân đầy mồ hôi, tuy nói lúc này mồ hôi đã khô, nhưng Lạc Mộng khê vẫn cảm thấy không thoải mái, sau khi trở lại phòng cũng không lập tức đi nghỉ ngơi, mà là đi ra phía sau bình phong tắm rửa.
Lụa mỏng nhẹ bay, nhiệt khí lượn lờ, lạc Mộng Khê nằm trong nước ấm áp, thỉnh thoảng đem nước vảy lên trên người, trên mặt nước là một tầng hoa màu đỏ, Lạc Mộng Khê cầm lên một cánh, đưa tới trên mũi ngửi ngửi.
Người cổ đại thế nhưng thực hưởng thụ, dùng hoa để tắm, mùi hương trên người sẽ thật lâu không tan…
một cơn gió nhẹ thổi qua, màn lụa bị thổi bay, Nam Cung Quyết chỉ mặc trung y màu trắng chậm rãi đi đến, thấy Lạc Mộng Khê đang tắm, Nam Cung Quyết cái gì cũng chưa nói, không để ý tới nghi hoặc trong mắt Lạc Mộng Khê, cởi quần áo, đi vào trong mộc dũng.