Lạc Vương Phi

Chương 96: Chương 96: Mang thai






“thật đúng là vợ chồng tình thâm”. Giọng điệu của Nam Cung Dạ mang trào phúng: “Hai người các ngươi đã không biết chọn lựa như thế nào, vậy bổn vương liền làm người tốt, quyết định giúp các ngươi”. nói xong, Nam Cung Dạ bắt lấy cánh tay Lạc Mộng Khê, làm bộ sẽ ném nàng vào vực sâu vạn trượng.

“không cần, bổn vương tự phế võ công”. Những lời này, Nam Cung Quyết gần như là hét ra.

“Nếu sớm quyết định thì không phải không có việc gì rồi sao”. Nam Cung Dạ đem Lạc Mộng Khê kéo lại, để cho nàng tự mình chứng kiến Nam Cung Quyết tự phế đi võ công. Từ đó cũng làm cho Nam Cung Quyết nhớ kĩ: Ngươi là bởi vì Lạc Mộng Khê mới tự phế đi võ công, nếu ngày nào đó ngươi hối hận, không ngại lấy Lạc Mộng Khê ra mà trút giận. Đồng thời cũng làm cho Lạc Mộng Khê suốt đời không quên: Võ công Nam Cung Quyết là vì nàng mà phế bỏ, nếu ngày nào đó Nam Cung Quyết bị người ta nhục nhã, người khó chịu nhất, sẽ chính là Lạc Mộng Khê.

Vợ chồng tình thâm phải không? Bổn vương sẽ khiến các ngươi phải nhớ kĩ, suốt đời khó quên.

“Nam Cung Quyết, nếu như ngươi dám tự phế võ công, ta sẽ hận ngươi cả đời!”.

Nam Cung Quyết chậm rãi đưa tay tới trước mặt, ngẩng đầu, nhìn Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê đưa ánh mắt đau lòng nhìn về phía hắn: Mộng Khê, nếu võ công của ta có thể đổi lấy tính mạng của nàng, ta nguyện ý tự phế võ công, chỉ là, nếu như ta không còn võ công, về sau sẽ không thể bảo vệ nàng …

Nam Cung Quyết, ta đã nợ ngươi thật nhiều, lúc này đây ta không thể lại hai ngươi mất đi võ công. Ta biết, đời này, ngươi rất chung tình, chính là một thân võ công của ngươi, một Nam Cung Quyết không có võ công, liền không phải là một Nam Cung Quyết tự tin, cao ngạo. Ngươi tình nguyện chết, cũng không muốn bị người khác chà đạp, cho nên, ngươi không thể vì ta mà tự hủy đi kiêu ngạo cùng tôn nghiêm.

Nếu Lạc Mộng Khê có thể hoạt động, nàng tình nguyện không chút do dự nhảy xuống vách núi đen, chỉ tiếc, nàng bị điểm huyệt đạo, không thể động đậy, không thể giúp được Nam Cung Quyết. Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê nhìn nhau, không cần ngôn ngữ, chỉ là lẳng lặng nhìn như vậy, hai người cũng có thể đọc được suy nghĩ của đối phương qua từng ánh mắt….

“Nam Cung Quyết, nhanh tay một chút, bổn vương không có thời gian chờ ngươi”. Hôm nay cho dù không thể giết Nam Cung Quyết, nhưng có thể khiến hắn tự phế đi võ công cũng là một thu hoạch không nhỏ, hơn nữa bổn vương cảm thấy, làm cho hắn trở thành phế nhân, cho dù sống sót, lúc nào cũng có thể bị người ta nhục nhã, như vậy so với giết hắn còn thú vị hơn.

Nam Cung Quyết liếc mắt nhìn Lạc Mộng Khê thật sâu: “Mộng Khê, bảo trọng”. Dứt lời, Nam Cung Quyết huy chưởng hướng ngực chính mình đánh tới.

“Nam Cung Quyết, đừng mà.”. Lạc Mộng Khê vô cùng đau đớn kinh hô ra tiếng, đồng thời bàn tay Nam Cung Quyết cũng đã đến ngực.

Ngay tại lúc Nam Cung Dạ chờ đợi Nam Cung Quyết tự phế đi võ công, hộc máu, đau đớn ngã xuống. Bàn tay vừa tới ngực của Nam Cung Quyết đột nhiên vừa lật, trong tay một tia sáng bay ra, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, rất nhanh bắn về phía Nam Cung Dạ đang chế trụ Lạc Mộng Khê.

Ánh sáng đánh tới trên người Lạc Mộng Khế sau nhanh chóng rơi xuống đất, bị điểm huyệt đạo mâu quang Lạc Mộng Khê phát lạnh, bàn tay nhỏ bé đột nhiên mở ra, chủy thủ trong tay hướng cổ Nam Cung Dạ đánh tới…..

Nam Cung Dạ một lòng chờ đợi trong vui mừng chiến thắng, không ngờ đến Lạc Mông Khê đột nhiên được giải huyệt tiến đến ám sát mình, cổ truyền đến đau đớn bén nhọn, Nam Cung Dạ khó có thể tin cúi đầu nhìn lại, chủy thủ trong tay Lạc Mộng Khê, đang xuyên qua cổ hắn….

Được, tốt lắm, không hổ là nữ nhân được Nam Cung Quyết dạy dỗ, cùng Nam Cung Quyết phối hợp đúng là ăn ý! Môi Nam Cung Dạ hơi giật giật, cái gì cũng chưa nói, trong mắt chợt lóe lên tia sáng lạnh: Lạc Mộng Khê, sống ngươi là của Nam Cung Quyết, nay nếu ta chết đi sẽ để cho ngươi chôn cùng.

Nam Cung Dạ đột nhiên nâng lên mí mắt, bàn tay vung lên, lợi khí trong tay đột nhiên hướng về Lạc Mộng Khê…

Lạc Mộng Khê trông thấy sát khí trong mắt Nam Cung Dạ, nhưng khoảng cách hai người quá gần, tốc độ của Nam Cung Dạ lại quá nhanh, Lạc Mộng Khê căn bản không kịp né tránh….

“Mộng Khê, cẩn thận”. Trước mắt một đạo bóng trắng hiện lên, động tác Nam Cung Dạ đột nhiên dừng lại, không có đau đớn như dự kiến, Lạc Mông Khê chỉ thấy quanh quẩn chóp mũi một mùi đàn hương quen thuộc, một giọt chất lỏng ấm áp nhỏ trên mu bàn tay Lạc Mộng Khê.

Trong lòng Lạc Mộng Khê cả kinh, quay đầu nhìn phía người bên cạnh, cùng lúc đó, đáy mắt Nam Cung Dạ lóe lên nồng đậm phẫn nộ cùng ngoan độc, huy chưởng đánh hướng bên cạnh Lạc Mộng Khê.

Bên người Lạc Mộng Khê là Nam Cung Quyết vội vàng đuổi tới, bước chân còn chưa đứng vững liền bị Nam Cung Dạ một chưởng đánh trúng ngực.

Trường kiếm trong tay Nam Cung Dạ rút ra từ trên người Nam Cung Quyết, máu vẩy ra, Nam Cung Quyết lảo đảo lui về phía sau vài bước, một bước hụt hẫng rơi xuống vực sâu vạn trượng.

“Nam Cung Quyết”. Lạc Mộng Khê kinh hô một tiếng, bước nhanh tiến lên bắt được cổ tay Nam Cung Quyết.

Nam Cung Quyết bị trọng thương, rơi xuống rất nhanh, Lạc Mộng Khê hoảng sợ đưa tay kéo hắn, chẳng những không thể đem hắn kéo lên, ngược lại bị Nam Cung Quyết kéo xuống vách núi đen.

“Nam Cung Quyết….Nam Cung Quyết…”

trên vách núi đem Lâm Huyền Sương lo lắng kêu gọi. Dưới vách núi đen, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết rơi xuống rất nhanh, trong lúc vô tình, Lạc Mộng Khê vươn tay bắt được một nhánh cây, nàng và Nam Cung Quyết dừng lại ở giữa vách núi đen.

Lạc Mộng Khê một tay nhanh chóng giữ chặt nhánh cây, một tay nắm chặt cổ tay Nam Cung Quyết: “Nam Cung Quyết, ngươi thử xem có thể bắt lấy nhánh cây bên cạnh ngươi hay không”. Nhánh cây này rất nhỏ, căn bản là không thể chống đỡ được sức nặng của hai người.



“Nam Cung Quyết, dây thừng chỉ có thể chống đỡ sức nặng hai người, ba người các ngươi, bổn hoàng tử phải cứu lần lượt, trước tiên cứu ai đây?”

Thanh âm quen thuộc của Bắc Đường Diệp lo lắng vang lên ở phía trên, Nam Cung Quyết ghé mắt nhìn Lạc Mộng Khê bên cạnh, lúc này, Lạc Mộng Khê cũng đang ngẩng đầu nhìn phía hắn. nhẹ nhàng cười, Nam Cung Quyết đưa tay bắt lấy cánh tay Lâm Huyền Sương ném lên phía trên: “Cứu nàng ta trước”.

Nam Cung Quyết đem Lâm Huyền Sương ném lên trên, khiến cho tốc độ rơi xuống của Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê càng nhanh hơn, Nam Cung Quyết vươn tay đem Lạc Mộng Khê gắt gao ôm vào trong lòng: “Mộng Khê, nàng có sợ chết không?”.

Sau khi đem Lâm Huyền Sương ném lên trên, không thấy có thân ảnh rơi xuống, tiếng gọi của Bắc Đường Diệp cũng không hề vang lên, Nam Cung Quyết biết, Bắc Đường Diệp đã cứu được Lâm Huyền Sương.

Nhưng nếu kế tiếp, động tác của Bắc Đường Diệp chậm một chút, trước khi Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết rơi xuống đất cứu trở về, khả năng hai người bọn họ phải chết là rất lớn.

“Có ngươi ở bên cạnh ta, ta cái gì cũng không sợ, trên đường xuống hoàng tuyền có ngươi theo giúp ta, ta sẽ không cô đơn, lại càng không sợ hãi”.

Nam Cung Quyết thân thể bị trọng thương, mất máu nghiêm trọng, nhưng thân thể vẫn như trước thực ấm, Lạc Mộng Khê có chút tham luyến vòng ôm ấm áp của hắn: “Nam Cung Quyết, nếu thời gian có thể dừng lại ở một khắc này, vậy thật tốt”.

“Nếu thời gian ngừng lại tại một khắc này, vậy ngừng thật không đúng thời điểm, đây là lúc nguy hiểm, chẳng lẽ nàng muốn cả đời sống trong nguy hiểm?”.

“không phải, ta là sợ nếu cứ rơi xuống như thế này, chúng ta hai người đều sẽ bị ngã tan xương nát thịt, đương nhiên muốn cho thời gian ở một khắc này ngừng lại…”

Nam Cung Quyết cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn về phía trước, giống như lầm bầm, lầu bầu, lại giống như khẳng định: “Mộng Khê, yên tâm, nàng và ta sẽ không chết”.

đang nói, Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê, năm ngón tay nắm chặt, đột nhiên đâm vào trong tảng đá cứng rắn, bởi vì tốc độ hai người rơi xuống rất nhanh, ngón tay Nam Cung Quyết bám vào tảng đá sau, trượt nửa thước mới có thể dừng lại. Ngón tay của Nam Cung Quyết bị trầy xướt đến huyết nhục mơ hồ, máu tươi đầm đìa, lúc tới gần tảng đá, thân thể ma sát vào tảng đá, quần áo cũng bị rách bươm, ẩn ẩn có máu chảy ra: “Nam Cung Quyết, ngươi sao rồi?”

Bàn tay của hắn đánh đàn, viết, họa, nay thế nhưng…..

“Bổn vương không sao”. một chút vết thương nhỏ mà thôi, Nam Cung Quyết nói nhẹ nhàng bâng quơ, đối với thương thế của mình không để ý chút nào.

“Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, bổn hoàng tử tới đây, còn mang theo cả Nhạc Địch tới đây”. Lần này hai vợ chồng các ngươi có thể lên cùng nhau, không cần lại tranh luận vấn đề ai ở lại, ai lên nữa.

Sau khi Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết trở lại đỉnh núi, sớm đã có xe ngựa chờ cách đó không xa, Lạc Mộng Khê đỡ Nam Cung Quyết lên xe ngựa, đang muốn nhanh chóng trở về Lạc vương phủ giúp hắn trị thương, bất ngờ xuất hiện một đoàn người quần áo khác nhau, chặn đường đi của bọn họ.

“Các ngươi là ai?”Thị vệ Lạc vương phủ cầm trường kiếm trong tay, xếp thành một hàng, ngăn cản những người đó tới gần xe ngựa Nam Cung Quyết.

“Tại hạ là võ lâm minh chủ Phương Mặc, vị này là giáo chủ Ngũ độc giáo, Lam Linh Nhi…” một gã nam tử quần áo hoa lệ, tuổi trẻ anh tuấn hướng thị vệ tự giới thiệu.

“thì ra là Phương minh chủ, Lam giáo chủ, không biết hai vị mang theo nhiều giang hồ bằng hữu như vậy, đêm khuya tới đây là có chuyện gì?” Nhạc Địch là quản gia Lạc vương phủ, Nam Cung Quyết thân bị trọng thương, chuyện nơi này đương nhiên là hắn đến xử lý.

“Tại hạ đêm nay thiết yến, có đưa thiếp mời tới Lạc vương gia, Lạc vương phi, Tứ hoàng tử, nhưng cả ba vị đều không đến…”

“thật ngại quá, Phương minh chủ, vương phi bị kẻ xấu bắt đi, vương gia, tứ hoàng tử tới đây cứu người, bởi vậy mới không thể tham gia yến hội, vương gia từng lệnh cho Nhạc mỗ phái người tới báo cho Phương minh chủ, công việc bề bộn, Nhạc mỗ liền quên mất việc này…”

Những người giang hồ này võ công mặc dù không sai, nhưng nhân số cũng không nhiều, không đủ gây uy hiếp, thế nhưng Nam Cung Quyết đang bị trọng thương trong người, không thể trì hoãn, nếu không, mất máu quá nhiều, thương thế tăng lên, trước có lệ một chút, đem những người giang hồ này đuổi đi rồi nói sau.

“Nhạc quản gia không cần giải thích, vừa rồi vương gia cứu vương phi, Phương mỗ, Linh nhi cùng các vị bằng hữu giang hồ đều được chứng kiến, chúng ta kính nể vương gia trọng tình trọng nghĩa, chờ thương thế của vương gia tốt lên, chúng ta muốn đến Lạc vương phủ làm khách, kết bạn vương gia, không biết ý Nhạc quản gia thế nào?”

Nhạc Địch thiếu chút nữa bị làm cho choáng váng, lời nói của Lam Linh Nhi và Phương Mặc tuy rằng hàm xúc, nhưng thông minh như Nhạc Địch, đương nhiên có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của bọn họ: Bọn họ nguyện ý quy về dưới trướng Lạc vương phủ…

Thanh âm của Phương Mặc và Lam Linh Nhi mặc dù không lớn, nhưng nơi này thực yên tĩnh, lại có gió, cho nên lời nói của hai người bọn họ, mỗi một chữ đều rõ ràng truyền vào trong tai mọi người, trong xe ngựa Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết liếc mắt nhìn nhau: Đây là có chuyện gì?

Nhạc Địch là quản gia Lạc vương phủ, ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, lập tức khôi phục lại bình thường: “Nếu được các vị đến Lạc vương phủ làm khách, vương gia cầu còn không được, chỉ tiếc vương gia hiện tại trong thương, không thể tiếp đón các vị…”

“Vậy Phương mỗ cùng Lam giáo chủ không quấy rầy vương gia, mời”. Đám người Phương Mặc, Lam Linh Nhi tự giác tránh qua một bên, Nhạc Địch sau khi nói lời cảm tạ, dẫn dắt đoàn người vương phủ rất nhanh chạy về hướng Lạc vương phủ.



Ngay tại lúc bàn tay của Lâm Huyền Sương sắp đụng tới mặt Nam Cung Quyết, đột nhiên nghe Nam Cung Quyết nhỏ giọng gọi tên Lạc Mộng Khê, động tác Lâm Huyền Sương ngừng lại một chút, thu hồi cánh tay, đáy mắt lạnh lùng, hàn quang cùng đau xót càng đậm: Vì sao là Lạc Mộng Khê, Quyết, chẳng lẽ chàng thật sự cho tới bây giờ đều không hề thích qua ta, là bởi vì tuyệt thế dung nhan của Lạc Mộng Khê sao

“Mộng Khê” phát hiện bên cạnh mình có người, Nam Cung Quyết chậm rãi mở mắt, khóe miệng mang theo mỉm cười.

Nhưng khi nhìn rõ bộ dáng người đó, nhu tình trong đáy mắt Nam Cung Quyết nháy mắt biến mất không thấy, thay vào đó là sự lạnh lùng sắc bén.

Đột nhiên xoay người ngồi dậy, động đến miệng vết thương khiến Nam Cung Quyết đau đớn đến hút một ngụm khí lạnh: “Quyết, ngươi bị thương rất nặng, mau nằm xuống nghỉ ngơi…”

Nam Cung Quyết chán ghét né qua cánh tay Lâm Huyền Sương muốn đỡ hắn: “Sao ngươi lại ở trong này? Mộng Khê đâu?”

“Từ khi vào phủ tới bây giờ, Huyền Sương vẫn giúp vương gia chẩn bệnh, không chú ý tới hướng đi của Mộng Khê…”

“Lâm cô nương, Mộng Khê là Lạc vương phi, ngươi xưng hô với nàng nên gọi là Lạc vương phi, mà không phải gọi tên của nàng”, Mộng Khê cùng lên xe ngựa với bổn vương, nàng chắc chắn đã trở lại vương phủ. Bổn vương trọng thương, người lui tới nơi này khẳng định rất nhiều, có lẽ Mộng Khê quá mệt mỏi, tìm một nơi nghỉ ngơi, về địa phương nàng nghỉ ngơi, trừ nơi của Băng Lam, Nam Cung Quyết thật không nghĩ ra nơi nào khác.

Nam Cung Quyết đang muốn xoay người xuống giường, đi tìm Lạc Mộng Khê, một trận tiếng bước chân quen thuộc cùng với tiếng đẩy cửa vang lên: “Nam Cung Quyết, ngươi tỉnh rồi.” giọng nữ quen thuộc mang theo kinh hỉ, không phải Lạc Mộng Khê thì là ai: “Biết ngươi tỉnh lại sau sẽ rất đói, ta cố tình làm món ngươi thích ăn nhất….”

Lạc Mộng Khê bưng khay đi vào nội thất, cất giọng nói, nhìn thấy Lâm Huyền Sương đang đứng trước giường thì bỗng im lặng, mâu quang hơi lóe lóe: “Lâm cô nương vẫn ở đây sao, Mộng Khê làm rất nhiều canh, phòng bếp vẫn còn, nếu Lâm cô nương muốn uống, thì phải đi phòng bếp lấy thôi”.

một chén này là dành cho Nam Cung Quyết, không có phần của Lâm Huyền Sương ngươi.

“Lạc vương gia trọng thương vừa tỉnh, không thể ăn đồ ăn quá cứng rắn”. Lâm Huyền Sương lạnh giọng nhắc nhở, ánh mắt vẫn lạnh lùng.

“Ta biết, ta làm đều không phải là đồ ăn cứng rắn, mà là canh có tác dụng giúp khép lại miệng vết thương”.

Lạc Mộng Khê đem khay để lên trên bàn nhỏ cạnh giường, âm thầm đem Lâm Huyền Sương đẩy sang một bên, giúp đỡ Nam Cung Quyết ngồi dậy: “Cẩn thận một chút, đau lắm hay không?”

“Bổn vương tốt hơn nhiều, vừa rồi nàng đi đâu vậy?” tỉnh lại không thấy được nàng trong lòng có chút bối rối.

“đi làm đồ ăn cho ngươi, ta không hiểu y thuật, ngươi bị thương ta cũng không thể giúp được gì, đành phải đi làm một chút đồ ăn, chờ ngươi tỉnh lại, có thể ăn một chút lấy lại thể lực”.

Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê không coi ai ra gì trò chuyện vui vẻ, không nhìn ánh mắt lạnh như băng của Lâm Huyền Sương đang nổi giận đùng đùng, Lạc Mộng Khê bưng bát lập tức ngồi vào bên giường, dùng muỗng nhỏ múc canh, thổi cho bớt nóng, đưa tới bên miệng Nam Cung Quyết.

“Hương vị không sai, Mộng Khê, lần này sao nàng lại không để bổn vương tự mình bưng bát uống?” Trước kia, mỗi khi Nam Cung Quyết bị thương, Lạc Mộng Khê làm mỹ thực, nhưng đều để hắn tự mình bưng bát uống, rất ít khi giúp hắn giống như thế này.

“Tay ngươi bị thương, làm sao bưng bát, chờ tay của ngươi tốt hơn, muốn ta giúp ngươi, ta cũng không thèm”. Nam Cung Quyết vừa nuốt một ngụm canh, Lạc Mộng Khê lại đưa tiếp một muỗng đến bên miệng.

Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết thâm tình làm cho Lâm Huyền Sương thực không được tự nhiên: “Lạc vương gia, Lạc vương phi, Huyền Sương có việc, đi trước một bước”.

“Vừa rồi làm phiền Lâm cô nương, Lâm cô nương hiện tại đang ở nơi nào, ta sẽ phân phó Nhạc quản gia chuẩn bị xe ngựa đưa Lâm cô nương trở về”. Ngay lúc Lâm Huyền Sương xoay người đi, Lạc Mộng Khê không mặn không nhạt nói.

Lâm Huyền Sương dừng lại bước chân, hàn quang cùng lửa giận trong mắt luân phiên xuất hiện, cố nén không để cho mình phát tác: “Huyền Sương vừa tới kinh thành, còn chưa có chỗ ở”.

“Như vậy à, vậy Lạc Mộng Khê sẽ phân phó Nhạc quản gia tìm một khách sạn tốt nhất kinh thành, an bài một phòng cho Lâm cô nương”.

Lâm Huyền Sương xoay người đi, mâu quang lạnh lùng: “Lạc vương phi, Huyền Sương muốn ở lại trong gian sương phòng trước kia….”

Ta đều đã nói rõ ràng như vậy, nếu Lạc Mộng Khê tiếp tục cự tuyệt, sẽ cho thấy nàng thật nhỏ mọn, không có chút độ lượng, Lâm Huyền Sương lặng lẽ nhìn phía Nam Cung Quyết, thấy hắn thần sắc như thường, đối với thái độ của Lạc Mộng Khê không hề có chút ngăn cản.

Lạc Mộng Khê đầu cũng không quay lại, muỗng nhỏ trong tay vẫn không ngừng múc canh đưa đến bên miệng Nam Cung Quyết: “Lâm cô nương, không phải Mộng Khê không muốn cho cô nương ở lại Lạc vương phủ, mà cô nương là người chưa lập gia đình, ở lại nơi này sợ là sẽ làm cho người hữu tâm nói nhảm, hủy hoại danh tiết của cô nương”.

“Vương gia là người đã có vợ, danh dự tốt xấu không sao cả, nhưng Lâm cô nương thì khác, một nữ tử chưa lập gia thất, nếu bị hủy danh dự, về sau sợ là sẽ khó mà tìm được người trong lòng, như vậy Mộng Khê và vương gia sợ không gánh nổi tội danh này”.

Muốn ở lại Lạc vương phủ, hàng ngày có thể kề cận Nam Cung Quyết à, nằm mơ đi!

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lạc Mộng Khê lạnh giọng hạ lệnh: “Nhạc quản gia, mang Lâm cô nương đến khách sạn tốt nhất kinh thành nghỉ ngơi, tiếp đón cẩn thận, Lâm cô nương chính là ân nhân cứu mạng của vương gia”.

Câu cuối cùng, Lạc Mộng Khê cố ý tăng thêm ngữ khí, để cho Lâm Huyền Sương biết, nàng ở Lạc vương phủ chính là khách, không phải chủ nhân.

“Lâm cô nương, xin mời”. Lâm Huyền Sương cố gắng ổn định cảm xúc phẫn nộ trong lồng ngực, không tiếng động hừ lạnh một tiếng, trước động tác mời của Nhạc Địch bước nhanh ra khỏi phòng.

Nghe tiếng bước chân của Lâm Huyền Sương của Nhạc Địch đã đi xa, Nam Cung Quyết uống xong ngụm canh cuối cùng: “Vừa rồi vì sao không cho Lâm Huyền Sương ở lại Lạc vương phủ?”



“Nếu như ngươi dám giữ Lâm Huyền Sương ở lại qua đêm, ta và ngươi sẽ phân phòng ngủ ba năm”.

trên người Nam Cung Quyết có thương tích, không thể tắm rửa, nhưng hắn lại thập phần sạch sẽ, mỗi ngày trước khi ngủ đều phải tắm rửa.

Vì thế, khổ cho Lạc Mộng Khê, mỗi ngày đều phải hầu hạ hắn tắm rửa, chỉ sợ sẽ để cho nước dính đến miệng vết thương của hắn, sau đó còn giúp hắn tỉ mỉ lau phần da thịt xung quanh miệng vết thương, cho đến khi hắn cảm thấy sạch sẽ mới thôi.

Thuốc của Lạc vương phủ đều là cực phẩm, vô luận là bị thương nặng như thế nào, sau khi dùng qua, nhiều nhất là sau bốn chín canh giờ liền khôi phục như lúc ban đầu. Nhưng không biết là do Nam Cung Quyết bị thương quá nặng hay là còn có nguyên nhân nào khác, đã vài ngày trôi qua, thương thế của Nam Cung Quyết tuy có tốt lên nhưng lại không có chuyển biến rõ rệt. Lạc Mộng Khê vốn định đổi thuốc cho Nam Cung Quyết, nhưng Nam Cung Quyết lại không chịu, nói phương thuốc của Dược Vương cốc sẽ không sai.



Cùng lúc đó, Nam Cung Quyết cũng dừng lại động tác, xoay người nằm xuống bên cạnh Lạc Mộng Khê, nghỉ ngơi một lát, xoay người xuống giường, nhẹ nhàng ôm lấy Lạc Mộng Khê bị hắn tra tấn không biết bao nhiêu lần, bước nhanh đi về hướng bình phong.

“Vương gia, hắc y nhân đã đi, có muốn đuổi theo hay không?” Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê ngâm mình trong nước ấm áp, lạnh giọng hạ lệnh: “không cần, để cho nàng đi”. Nàng không thể làm dậy nổi sóng to gió lớn gì.

Hắc y nhân sau khi ra khỏi Lạc vương phủ, tháo xuống khăn che mặt, đúng là Lâm Huyền Sương, Lâm Huyền Sương chạy thẳng về hướng đông, bàn tay nhỏ bé không ngừng lau nước mắt: Vì sao, đây rốt cuộc là vì sao…

Đột nhiên, một đạo bóng đen từ hư không xuất hiện ngay phía trước, ngăn chặn đương đi của nàng, Lâm Huyền Sương ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lạnh như băng: “Ngươi là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.