Lại Kết Hôn Làm Vợ Chồng

Chương 3: Chương 3




Editor: Linh.

Lôi Dực dĩ nhiên là vui mừng tuân theo, ở trên mặt cô không ngừng hôn nhẹ, hi vọng có thể làm cô thoải mái một chút, nhìn chân mày cô không hề nhíu chặt nữa, anh tăng cường lực đạo ra vào, khiến cho khoái cảm như một làn sóng đánh tới, hại anh thiếu chút nữa kêu lên.

Nghe nói lần đâu tiên của đàn ông cũng chống đỡ không được bao lâu, anh hi vọng biểu hiện của mình còn ở trong phạm vi bình thường, thật sự là ở trong cơ thể cô quá mất hồn, cái gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, hôm nay anh mới biết thực sự có đạo lý.

"Kỳ Kỳ, anh sắp..."

"Anh nhanh một chút, em muốn ngủ..." Phải biết rằng hôm nay cô mới sống lại, vừa phải kết hôn lại phải lên giường,thật sự là mệt muốn chết rồi.

Cùng với một làn sóng khoái cảm mãnh liệt đột kích, Lôi Dực ở trong cười nhẹ phóng ra chính mình, lão bà của mình thật là đáng yêu, nhìn ra được cô chưa có cùng mình thỏa mãn, nhưng là không có giả bộ phải thở gấp liên tục hoặc rên rỉ không ngừng, nghe nói có rất nhiều người phụ nữ rất biết ngụy trang cao triều, hi vọng giữa bọn họ sẽ không đi đến một bước kia, tóm lại anh sẽ nhìn sách nhiều hơn một chút, nghiên cứu nhiều hơn một chút, nghĩ hết biện pháp để cho cô thay nhau nổi lên cao triều, đây là trách nhiệm của đàn ông.

Sau khi chậm rãi lui ra anh vẫn cảm thấy lưu luyến, đưa tay kéo cô vào trong ngực, để cho cô dán vào trước ngực mình nghỉ ngơi. "Ngủ đi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon..." Mặc dù có mồ hôi cùng một ít dinh dính gì đó, nhưng bây giờ cô không có khí lực đi rửa sạch, cơ thể người ấm áp, hơi thở mang theo ẩm ướt, cảm thụ nhịp tim của nhau, đan thành một chiếc nôi giúp cô nhanh chóng ngủ ngon.

Nhìn cô nhắm mắt lại, anh cũng buông lỏng tâm tình ngủ, đêm tân hôn so với anh tưởng tượng tốt hơn nhiều, bởi vì bề ngoài của anh rất có tác dụng đe dọa, nhiều cô gái nhìn thấy anh cũng sẽ sợ, Kỳ Kỳ lại có dũng khí chủ động đến gần anh, có thể thấy được cô đối với cuộc hôn nhân này cũng rất nghiêm túc, thật nên cám ơn ông nội đã tìm cho anh một người vợ tốt.

Cô là vợ của anh, anh đối với cô đã có ý thức trách nhiệm, bây giờ cô cũng là người phụ nữ của anh, anh càng sẽ đem cô để ở trong lòng, cố gắng cho cô một cuộc sống tốt, để cho cô hưởng phúc, vĩnh viễn làm một tiểu công chúa không buồn không lo.

Sự thật chứng minh, trên giường là một chỗ tốt để bồi dưỡng tình cảm, nam nữ không quen thì cần thân thể trao đổi, vốn có khoảng cách nhưng sau khi cởi sạch cũng sẽ biến mất.

Ngày hôm sau rời giường, Lôi Dực và Chu Văn Kỳ có vẻ thân mật rất nhiều, cô sẽ kéo tay anh, anh cũng sẽ ôm eo cô, ở trong mắt nhân viên khách sạn, bọn họ chính là điển hình của một đôi vợ chồng mới cưới ân ái ngọt ngào.

Lên xe, Lôi Dực thay đổi vẻ mặt bình tĩnh, quan tâm hỏi: "Em còn đau hay không?"

Chu Văn Kỳ không nghĩ đến anh sẽ hỏi trực tiếp như vậy, không khỏi có chút đỏ mặt. "Khá tốt."

"Về nhà anh sẽ giúp em xoa bóp."

"Ban ngày anh gấp cái gì? Trước khi đi ngủ giúp em là được." Nếu như anh tiếp tục đề tài này, cô có thể sẽ nổi giận!

Cô hung hăng trừng anh một cái, ở trong mắt anh cũng là phong tình vạn chủng, cười cười nói: "Được, anh sẽ không vội."

Từ khách sạn trở về nhà mới, Chu Văn Kỳ vừa vào cửa liền âm thầm cảm khái, không nghĩ đến cô còn có cơ hội trở lại phòng này, cùng trong ấn tượng của cô giống nhau như đúc, cũng chính là rất buồn bực rất nhàm chán, bởi vì Lôi Dực người này chủ nghĩa thực dụng là trên hết, cái gì mà rèm cửa sổ xinh đẹp, gối ôm dễ thương, vách tường dán giấy thanh nhã, đối với anh mà nói đều là mây trôi nơi chân trời, vô dụng.

Chu Văn Kỳ không giống kiếp trước liên tiếp oán trách, cô đã nhận rõ cấu tạo đầu óc của hai người khác nhau, thay vì oán trách không bằng thay đổi, cô sẽ xử lý cái nhà này thật tốt, tin tưởng Lôi Dực đối với chuyện này cũng sẽ không có ý kiến, trên căn bản anh chỉ cần có giường có nước có điện là được.

Lôi Dực mang cô vào bên trong phòng dò xét một vòng, sau cùng mở ra phòng kho nói: "Mấy ngày trước anh trai đã mang hành lý của em đưa đến, còn chưa mở vali, có muốn anh giúp sửa sang lại hay không?"

"Đồ của em rất vụn vặt, chờ em có thời gian rảnh rỗi rồi sửa sang lại. Em hỏi anh nha, trong nhà có phải thuộc về em quản lý hay không? Em muốn bố trí như thế nào đều được?"

"Đương nhiên, em quyết định là được rồi." Anh đối với bố trí nhà ở một chút ý tưởng cũng không có, đáp ứng một tiếng rồi lại nghĩ đến một chuyện khác. "Chỉ có điều em không cần làm việc nhà, anh tìm chút thời gian tìm người giúp việc đến đây."

"Làm sao phải mời người giúp việc? Quá lãng phí!" Ngày hôm qua cô nói anh không có nghe đi vào phải không? Xem ra danh hiệu hoa nhỏ trong nhà ấm của cô quá vang dội, muốn thay đổi hình tượng còn thật có chút khó khăn.

"Khi anh còn ở cùng ông nội cũng là mời người giúp việc, em thật sự muốn tự mình làm việc nhà?"

Lôi Dực không khỏi kinh ngạc lần nữa, căn cứ theo mẹ vợ tốt bụng báo cho, Chu Văn Kỳ ở nhà là một cô gái được chiều chuộng, hơn nữa rất biết tiêu tiền, rất thích trang điểm, anh biết mẹ vợ là cho anh phòng hờ, nhưng anh cũng không quan tâm.

Công ty vệ sĩ là từ một tay ông nội anh sáng lập, vốn là do ba anh kế thừa, nhưng ở sau khi ba anh qua đời, Lôi Dực trước thời gian gánh lấy trách nhiệm, còn ông nội lại là từ từ buông tay, bây giờ coi như là trạng thái nửa về hưu, thân là người phụ trách anh trừ tiền lương còn có tiền lãi, cho dù lão bà có yếu ớt hơn nữa anh cũng nuôi được.

"Mẹ em đem chúng em chăm sóc quá tốt, em ở nhà mới không có cơ hội phát huy, thật ra thì giặt quần áo nấu cơm em cũng biết, mặc dù tài nấu nướng của em bình thường, làm lâu cũng sẽ tiến bộ."

"Được rồi, anh cũng sẽ giúp một tay." Anh rốt cuộc xác định cô là nghiêm túc, cũng không muốn đả kích thái độ tích cực của cô, chỉ là âm thầm suy nghĩ, chờ một ngày nào đó cô mệt mỏi, thì tìm người giúp việc đến đây là được.

"Đúng rồi, anh có thời gian nghỉ kết hôn hay không?" Tuy nói cái nhà này là "việc cần làm ngay", nhưng là cô quyết định bồi dưỡng tình cảm trước, dù sao hôm qua mới vừa kết hôn, hôm nay đã phải thảo luận củi gạo mắm muối, chính cô cũng không thể thích ứng.

"Từ ngày hôm qua đã bắt đầu coi là, có ba ngày nghỉ." Vốn là Lôi Dực không có ý định để cho mình nghỉ, ông nội anh lại vô cùng kiên trì, nói là không có thời gian hưởng tuần trăng mặt đã rất quá đáng, nếu không để mấy ngày nghỉ để kết hôn thì thật là quá đáng.

Chu Văn Kỳ nghe gật đầu một cái, đời trước anh cũng có ba ngày thời gian nghỉ kết hôn, bọn họ lại không làm an bài gì, không phải là nhìn nhau không nói chuyện thì chính là ai làm việc của người đó, đời này cô cũng sẽ không ngu như vậy, chủ động đề nghị: "Chúng ta đi ra ngoài một chút có được hay không?"

"Em muốn đi nơi nào?" Công việc của Lôi Dực thời gian không xác định, lúc nghỉ không phải ở cùng ông nội thì cũng là tìm anh em ăn cơm, nhưng bây giờ anh là người có vợ, phải làm chút chuyện không giống trước kia.

"Ăn cơm, dạo phố, xem phim, chúng ta đi hẹn hò." Trí nhớ của Chu Văn Kỳ đối với một đêm trước khi sống lại quá khắc sâu, Lôi Dực cư nhiên lại cùng người phụ nữ khác cùng nhau đi dạo phố, còn vào đêm thất tịch, nói cô ghen cũng tốt, nhàm chán cũng được, chính là muốn giành lại một hơi.

"Được." Anh đối với việc hẹn hò cũng không am hiểu, nghe theo quyết định của cô tự nhiên là tốt nhất.

Hai người ra cửa, ngồi lên xe, Chu Văn Kỳ nói địa điểm, Lôi Dực không cần hỏi đường liền khởi động xe, ở trong đầu anh tự có một phần bản đồ.

Cô mở ra âm hưởng mở ra album tuyển tập dương cầm, nghĩ thầm trước kia mình chưa bao giờ chú ý anh yêu thích cái gì, không bằng bắt đầu tìm hiểu từ bây giờ. "A Dực, anh thích nghe thể loại âm nhạc nào?"

"Ừ... Không có người hát là được." Anh không thể để cho náo nhiệt dời đi lực chú ý, chỉ cần âm nhạc nhẹ nhàng du dương là tốt rồi, có lúc yên lặng cũng rất tốt.

Anh miêu tả làm cho cô 'phốc xích' cười ra tiếng. "Vậy em giúp anh mua một tuyển tập, chỗ này của anh chỉ có mấy tiếng mà thôi, nghe hoài cũng chán."

"Không cần làm phiền."

"Anh khách sáo với em cái gì? Em sẽ tức giận đó!" Cô phát hiện giữa hai người vẫn có khoảng cách, có thể là do cô quá nóng lòng. Sống lại mới hai ngày đã muốn thay đổi tất cả, cô cũng tỉnh táo lại.

Lôi Dực nhìn cô một cái, không muốn chọc cô tức giận nhưng lại muốn thấy vẻ mặt tức giận của cô.

"Được, em giúp anh mua."

"Hừ! Xem như anh thức thời, nếu không em thật sự sẽ tức giận."

Bộ dáng thở phì phò của cô chỉ làm cho anh cảm thấy buồn cười, cô lớn lên trắng nộn đáng yêu, lúc trừng người có một phen phong tình, không nghĩ đến dáng dấp anh hung hãn uy nghiêm như vậy, còn có người phụ nữ dám lớn tiếng với anh, để cho anh có một loại cảm giác thân thiết kỳ diệu.

Hai người đi đến một khu náo nhiệt của thành phố Đài Bắc, chính là nơi trước đây Chu Văn Kỳ phát truyền đơn, cô nhìn con phố quen thuộc kia đến xuất thần, lúc này rất khó hiểu ông trời an bài, ba ngày trước cô vẫn còn ở cuộc sống thấp nhất, bây giờ lại đem tất cả đều tìm trở về.

Có phải hay không đây chỉ là nằm mơ? Chờ cô tỉnh lại sẽ lại trở về tình cảnh bi thảm? Không, cô không thể buông tha cuộc sống trước mắt, cô muốn cố gắng lưu lại!

"Kỳ Kỳ, em làm sao vậy?" Anh nhìn sắc mặt cô có chút tái nhợt, có phải thân thể không thoải mái hay không?

"Em không sao, chỉ là đang suy nghĩ buổi trưa muốn ăn cái gì?" Cô nhất định có thể, cô sẽ không đần như vậy nữa, tin tưởng ông trời sẽ cho cô cơ hội... Trong thoáng chốc cô muốn dùng lực bắt được đồ, muốn ngồi xổm xuống sờ sờ mặt đất, xác định mình không phải là một u hồn.

"Anh gì cũng được, em quyết định đi."

Nhìn vẻ mặt không biểu cảm của anh, tâm tình cô đột nhiên loạn lên, có lẽ là sợ hãi cũng có lẽ là tức giận, không nhịn được cất cao giọng nói. "Anh người này làm sao lại như vậy? Mỗi lần đều phải em quyết định, anh cũng không có ý nghĩ sao?"

Kiếp trước cô ghét anh nhất ở điểm này, cái gì cũng có thể, cái gì cũng tùy tiện, là bởi vì hoàn toàn không thèm để ý? Vẫn là đem cô xem như một đứa bé bốc đồng?

Thấy cô đột nhiên nổi giận, anh vẫn không thay đổi thái độ bình tĩnh. "Nghe mẹ em nói em có chút kiêng ăn..."

"........ Ách." Cô lập tức không còn tức giận, chỉ cảm thấy ngượng ngùng, bởi vì cô thật đúng là có chút kiêng ăn, không biết mẹ tiết lộ cho anh bao nhiêu, có nói cô có tính xúc động tùy hứng hay không? Ai, đời trước cô thất bại như vậy không phải là không có đạo lý, bây giờ còn tự mình hù dọa mình, dọa cho sợ đến đều nhanh không có hồn, bây giờ thật mất thể diện.

Thở dài, cô miễn cưỡng nâng cao tinh thần, ôm lấy cánh tay của anh làm nũng nói: "Thật xin lỗi, em hiểu nhầm anh, anh không được tức giận đó!"

"Anh không có tức giận." Chuyện nhỏ mà thôi, anh sẽ không để ở trong lòng, chỉ cần hôm nay hẹn hò có thể làm cho cô vui vẻ, bình thường tâm tình của anh rất ít có dao động, thấy cô vừa giận vừa cười ngược lại cảm thấy thú vị.

"Chung quanh đây em rất quen, em đảm đương làm hướng dẫn du lịch được rồi, đi theo em!"

Cơ hội sống lại khó có được, nói không chừng vừa đảo mắt sẽ là một cục diện khác, nhưng chỉ cần giờ phút này cô còn sống, cô sẽ nắm thật chặt, không uổng công đi đến nhân gian lần này.

Thời gian vui vẻ luôn luôn qua rất nhanh, lúc đi dạo phố Chu Văn Kỳ mua một đôi giày đế bằng, bởi vì đi giày cao gót nhanh đau chân, ở trong rạp chếu phim Lôi Dực len lén ngủ gật, bởi vì phim tình yêu văn nghệ lời kịch quá nhiều, chỉ là đại khái mà nói hẹn hò vẫn vui vẻ, hai người vẫn nắm tay nhau không buông ra.

Về đến nhà đã mười một giờ, Lôi Dực nhớ đến tình huống đêm tân hôn, chủ động đề nghị: "Em có mệt hay không? Anh giúp em xả nước tắm."

"Ừ, A Dực thật tốt!" Chu Văn Kỳ cười đến rực rỡ như hoa, nghĩ thầm thật sự là trẻ nhỏ dễ dạy, đối hôm qua mới học được kiến thức, tối nay đã biết thực hành.

Đối mặt với nụ cười nhiệt liệt của cô, anh có chút không biết phải làm sao, thật ra thì anh không có ý đó, chỉ muốn để cho cô được thả lỏng nghỉ ngơi, có thể hay không cô hiểu nhầm là ý đó? Mặc dù nói hai người đã có da thịt chi thân, nhưng có mấy lời muốn thẳng thắn nói ra vẫn còn khó khăn, nhất là đối với một người đàn ông mới vừa khai trai, nói gì cũng có vẻ ăn tủy trong xương mới biết nó ngon.....

Thấy chồng đi vào phòng tắm, Chu Văn Kỳ thừa cơ đem phòng ngủ trang hoàng lại một lần, chủ yếu là cây nến còn phải có nước hoa, đây là buổi chiều đầu tiên ở nhà mới, đương nhiên muốn lãng mãn phong tình một chút.

"Em đến!"

"Nước ấm vừa phải, anh đã thử qua." Lôi Dực nói rất có đạo lý, bởi vì anh đã ngồi vào bên trong bồn tắm.

Chỉ có điều bồn tắm trong nhà không lớn như ở khách sạn, anh cũng lo lắng thân thể cô không chịu nổi.

Dù sao tối hôm qua mới trải qua lần đầu tiên, hôm nay lại ở bên ngoài chơi hơn nửa ngày, vì vậy anh chuyên tâm tắm cho cô, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chấp nhận hành hạ ngọt ngào.

Chu Văn Kỳ đương nhiên phát giác sau lưng có một 'cột chống trời' đang chỉa vào lưng mình, làm cho cô buồn bực chính là tại sao anh lại không có dũng cảm tiến đến?

Chẳng lẽ mới ngày thứ hai anh cũng đã không có hăng hái? Rõ ràng anh có phản ứng lại không trực tiếp hành động, sẽ là nguyên nhân gì? Người đàn ông trầm mặc thật khiến cho người khó hiểu, còn giống kim dưới đáy biển hơn so với lòng của phụ nữ.

"Anh cảm thấy hôm nay phim có hay không?"

"Hay."

"Em mua đôi giày mới kia có đẹp hay không?"

"Đẹp."

Rất tốt! Cô âm thầm cắn răng, cho dù hỏi anh trần nhà có đẹp hay không, có lẽ anh cũng sẽ trả lời là đẹp, thật muốn cho anh một quyền để cho anh thông suốt, chỉ có điều nhìn cơ ngực của anh còn to hơn so với ngực của cô, nếu như thức thời cô vẫn nên để xuống cái ý niệm này, bàn bạc kỹ hơn, hướng dẫn từng bước vậy.

Không khí lâm vào tẻ ngắt, hai người quy củ tắm xong, lau khô thân thể, anh mới ôm cô ra khỏi phòng tắm, đi về phía giường lớn, cây nến làm cho anh có chút sững sờ, nước hoa làm cho anh có chút mẫn cảm, nhưng mà quan trọng nhất chính là người trong ngực, anh không muốn làm cô mệt chết.

"Anh giúp em xoa bóp." Anh chưa quên lời mình đã nói, tối hôm qua anh làm cô đau, đương nhiên muốn bồi bổ lại.

"Tốt, em chờ cả ngày rồi!" Không nghĩ đến người này sẽ mở lời trước. Trước khi sống lại cô cũng không có đãi ngộ tốt như vậy, nếu anh chủ động muốn ra sức, cô vô cùng vui lòng tiếp nhận.

Anh để cho cô nằm ngang xuống, từ mắt cá chân của cô bắt đầu nhu nhu. "Có phải quá dùng sức hay không?"

"Ừ, khí lực của anh lớn, nhẹ một chút..."

Đối thoại như vậy có chút mập mờ, anh vốn không có ý đó cũng phải thay đổi suy nghĩ, khi anh ấn xuống huyệt đạo ở bắp chân cô, giống như trừ đi nhức mỏi trong cơ thể cô, để cho cô không kìm được than nhẹ. "Thật thoải mái, chính là chỗ đó, đừng có ngừng....."

"Thật sự thoải mái như vậy?" Trước đây anh xoa bóp cho ông nội chưa từng lấy được loại khẳng định này.

"Ừ, A Dực thật là lợi hại!"

Mỹ nhân ngọc thể ngang dọc, cộng thêm âm thanh hấp dẫn như vậy, lời nói ám hiệu, nếu còn không có phản ứng thì không phải là đàn ông, anh khàn cổ họng hỏi: "Kỳ Kỳ, có muốn hay không lại đến một lần?"

"Cái gì lại đến một lần? Anh không phải là đang giúp em xoa bóp sao?"

"Không phải vậy..... Là giống như tối ngày hôm qua, lần này em sẽ không bị đau." Hơn nữa anh còn có thể kéo dài hơn, lần đầu tiên nữ đau nam nhanh, thẳng thắn mà nói là không được tận hứng, lần thứ hai nhất định sẽ tốt hơn, anh tin tưởng mình sẽ làm được.

"Nhưng là em mệt quá." Cô đưa chân đá nhẹ vào bên hông anh, nói là kháng nghị không bằng nói là trêu đùa, mới vừa rồi lúc tắm uyên ương anh không tích cực, bây giờ mới chịu đến biểu hiện, phải xem tâm tình của đại tiểu thư cô có tốt hay không.

"Chờ làm xong anh sẽ giúp em xoa bóp một lần." Anh bắt được chân nhỏ trắng mịn của cô, ở lúc mấu chốt này nói cái gì anh cũng đều đồng ý.

"Hừ, anh là thích làm như vậy? Hay là đặc biệt thích cùng em làm?" Cô càng ngày càng thích cùng anh đấu võ mồm, nhìn dáng vẻ anh á khẩu không trả lời được rồi cảm thấy buồn cười, ai kêu miệng anh không lanh lợi, đáng đời để cho cô bắt nạt.

Lôi Dực phát hiện mình không nói lại lão bà, suy nghĩ một chút rồi dứt khoát tự thực hiện, hôn cái miệng nhỏ nhắn xảo trá của cô, tránh cho lãng phí thời gian, anh đã giúp cô tắm rồi xoa bóp, theo lý thuyết cô cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, nếu anh để cô khổ cực tuyệt đối không coi là quá phận.

Đêm dài đằng đẵng, nam nữ dây dưa không nghỉ, một làm bộ muốn tránh nhưng là giọng nói hờn dỗi: "Ghét, không nên đến....."

Một người khác đã là thở gấp chảy mồ hôi, gấp đến độ hốt hoảng. "Kỳ Kỳ ngoan, đem chân mở ra, đúng, cứ như vậy........"

Lôi Dực vốn là sẽ không dụ dỗ phụ nữ, tại thời điểm nguy cấp lại kích phát ra khả năng tiềm tàng, ngay cả chính mình cũng cảm thấy khó có thể tin được. Vốn cho là kết hôn phải cần một khoảng thời gian để thích ứng, thậm chí anh đã nghĩ đến không muốn phát sinh quan hệ, ai biết mới hai buổi tối anh đã muốn ngừng mà không thể, kế hoạch quả nhiên không cản nổi biến hóa, xem ra là anh đã ngã đi vào, chỉ có thể nắm thật chặt tay cô, muốn rơi vào liền cùng nhau rơi vào đi!

Sáng sớm, Chu Văn Kỳ mang theo nụ cười thỏa mãn tỉnh dậy, quay đầu lại xem một chút người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, tối hôm qua anh thật đúng là tận tâm tận lực, hơn nữa biểu hiện một lần so với một lần tốt hơn, rất khó tưởng tượng trước kia bọn họ ở trên giường không phù hợp như vậy, thì ra là chỉ cần có tâm là sẽ có lực nha!

Nhìn vẻ mặt ngủ bình thản của chồng, cô khích lệ chính mình, tất cả cũng sẽ khá hơn, bọn họ sẽ trở thành một đôi vợ chồng hạnh phúc.

Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của Lôi Dực, cô tính toán muốn từ hẹn hò lãng mạn chuyển vào sinh hoạt hàng ngày, ngày mai anh đi làm mới sẽ không do dự, cô suy nghĩ một chút nên an bài như thế nào, trong lòng một mảnh yên lặng, giống như cảm giác mà Lôi Dực mang đến cho cô, ít đi tim đập thình thịch, lại có thể yên tâm thoải mái.

Dĩ nhiên lúc đang làm việc trái tim cô sẽ nhảy rất nhanh, chỉ có điều đó là củi khô bốc lửa phản ứng tự nhiên, không thể định đoạt.

Suy nghĩ suy nghĩ, Chu Văn Kỳ mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi, chờ cô tỉnh dậy lần nữa, chỉ thấy Lôi Dực đứng ở mép giường, cúi đầu nói với cô: "Có đói bụng không? Anh đã mua bữa sáng."

"Anh dậy lúc nào vậy ? Cũng không gọi em." Cô thấy anh mặc quần áo thể thao, trên trán còn có vài giọt mồ hôi, xem ra là đi ra ngoài chạy bộ thuận tiện mua bữa sáng? Tối hôm qua anh xuất nhiều lực như vậy, hôm nay còn có thể đi ra ngoài chạy bộ?

"Em quá mệt mỏi, cần phải ngủ thêm một lát, anh đi chạy quanh công viên mấy vòng, thuận tiện mua bữa sáng trở lại."

Nói đến 'mệt mỏi', cô cũng không khỏi đỏ mặt, thật là bị anh làm 'mệt mỏi' không sai, đàn ông thể lực tốt quả nhiên không thể xem thường, ở trên giường hay dưới giường đều là mãnh long a.

"Cái đó.... Sau này em sẽ nấu cơm, anh cũng không cần đi ra ngoài mua."

"Em không cần mỗi ngày đều làm, mệt mỏi thì ra ngoài ăn, rửa chén và vứt rác giao cho anh, bất kể anh về muộn bao lâu, em cũng không thể tự mình làm." Lôi Dực không ý có định ngược đãi vợ, mặc dù anh đối với việc nhà cũng không có sở trường, nhưng nếu như không giúp một tay làm chút gì đó, anh cũng sẽ cảm thấy là lạ.

"Ừ, nghe lời anh." Cô đương nhiên sẽ cho anh cơ hội biểu hiện, ngôi nhà nhỏ này phải dựa vào hai người bọn họ chống lên.

Chờ Chu Văn Kỳ rửa mặt xong đi qua, hai vợ chồng ngồi vào bàn ăn bữa sáng, cô phát hiện anh rất thích uống sữa đậu lành, hết lần này đến lần khác phối hợp không phải là bánh nướng hay bánh quẩy, mà là tổ hợp với sandwich, tổ hợp kỳ diệu lại làm cho cô rất thích.

"A Dực, ngày mai anh phải đi làm, em cũng muốn đi tìm một phần công việc."

Lôi Dực nghe xong nhíu mày, không quá tán thành nói: "Em không cần vất vả như vậy, anh vẫn nuôi được em."

Hôm cưới anh đã nói qua, cưới vợ về là để vợ hưởng phúc, chỉ hi vọng cô sinh cho anh mấy đứa con, bình thường cô thích thế nào liền như vậy, anh cũng đã đồng ý với ba mẹ vợ nhờ làm hộ, Kỳ Kỳ được cưng chiều từ nhỏ, cả người cũng rất mềm mại, tại sao phải làm việc?

"Em đương nhiên phải dựa vào anh nuôi! Nhưng là mỗi ngày em đều phải ở nhà rất nhàm chán, yên tâm, em sẽ tìm một công việc đơn giản, không phải làm nữ cường nhân." Cô cố ý nói thoải mái vui vẻ, suy nghĩ một chút mình làm người đúng là rất thất bại, tất cả mọi người đều vì cô ăn không hết khổ, cũng không mong đợi cô có thành tích gì, chỉ cần hưởng phúc là được rồi, ở trong loại hoàn cảnh này muốn đột phá thật đúng là khó khăn.

Đời trước cô chính là quá vội vã muốn chứng minh mình, mới có thể dễ dàng bị La Kiến Lương lừa gạt, cho là mình gặp được một cơ hội tốt để gây dựng sự nghiệp, đem tiền gửi ngân hàng đều đưa vào đầu tư, thu về kết quả chính là người đi - nhà trống, nếu như nói lớn lên cần thất bại, cô đại khái đã đem tất cả thất bại của hơn hai mươi năm ở đời trước tập trung ở một chỗ.

Nghĩ lại quá khứ quá nhiều chuyện nguy xuẩn, tội lỗi chồng chất, may mắn một lần nữa đã đến , cô sẽ từng bước từng bước đi được vững vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.