Lại Kết Hôn Làm Vợ Chồng

Chương 4: Chương 4




Editor: Linh

Lôi Dực vẫn cau mày như cũ, suy tính chốc lát cuối cùng cũng thỏa hiệp. "Em muốn đi phỏng vấn thì nói trước với anh, anh điều tra một chút rồi sẽ cùng em đi."

"Tốt, cám ơn!" Cô biết bọn anh làm vệ sĩ, thế nào cũng cảm thấy khắp nơi trên thế giới này đều có người xấu, trước đó luôn luôn làm xong đề phòng chu đáo, chỉ cần cô có thể tìm việc làm là tốt. "Đúng rồi, một chút nữa chúng ta đi thăm ông nội đi!"

"Ông nội bảo chúng ta không được đến làm phiền ông."

"Ông nội là hi vọng chúng ta có nhiều thời gian ở chung, nhưng chúng ta còn nhiều thời gian, cũng không cần gấp mấy ngày nay, không bằng buổi trưa đi tìm ông nội ăn cơm, buổi tối trở về nhà ba mẹ ăn cơm, cho dù trong miệng bọn họ nói mấy câu, nhưng trong lòng nhất định là rất vui vẻ!"

"Ừ... Cũng tốt!" Lôi Dực vốn là ngày ngày đều thấy ông nội, hai ngày nay đột nhiên không thấy quả thật không có thói quen, vợ nói còn nhiều thời gian, anh nghe được ngược lại rất vui mừng, ngày đúng là tế thủy trường lưu* mới phải.

(*) Tế thủy trường lưu: Nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài.

"Còn phải mua quà, đừng quên mang theo tiền đó!" Cô bây giờ không việc làm, hay là tiêu tiền của anh đi, đối với việc tiêu tiền của người khác, cô hai đời đều là thuận buồm xuôi gió, không biết có thể coi là ưu điểm hay không?

"Về nhà cũng cần mua quà?" Anh trừ năm mới ra, chưa từng nghĩ đến về nhà cón phải chuẩn bị quà.

"Anh đến nhà ba mẹ em cũng cần mua quà, chỉ là tấm lòng mà thôi, quà nhiều thì người không trách sao!"

"Ừ, cần phải mua." Nếu như là đến nhà ba mẹ vợ, anh đương nhiên sẽ chuẩn bị quà, nói như vậy anh đối với ông nội thật đúng không phải là khách sáo, là biểu đạt một chút tấm lòng.

Vợ chồng son ra cửa chọn mua quà, rồi chạy thẳng đến nhà cũ Lôi gia, đó là một biệt thự nhỏ, sau khi bọn họ vào cửa, vừa lúc Lôi Chân ở trong sân đánh quyền, dưới gốc cây từng trận gió mát, mặc dù là vào buổi trưa cũng không thấy nóng bức.

Chu Văn Kỳ nhìn ông cụ tinh thần sáng láng, không khỏi nghĩ đến kiếp trước lúc cô và Lôi Dực ly hôn, ông nội Lôi vẻ mặt tràn đầy bi thương, ông không có trách mắng cũng không khuyên giải, chỉ là tuyệt vọng đón nhận sự thật, về sau hai người cũng chưa từng gặp mặt lại lần nữa, cô lại luôn luôn nhớ đến vẻ mặt đó, nếu là từng bị cô làm tổn thương, bây giờ liền từ cô đến đền bù lại đi.

"Ông nội, chúng cháu trở lại." Lôi Dực một tay dắt vợ, một tay xách theo quà, nhàn nhạt chào hỏi.

Lôi Chân thấy cháu trai và cháu dâu, rõ ràng rất vui mừng lại cố làm ra vẻ oán trách nói: "Sao lại chưa nói một tiếng đã đến rồi? Người trẻ tuổi như hai đứa tự mình đi chơi đi, đừng đến làm phiền ta!" Mau trở lại nhà chơi trò sinh con đi, ông âm thầm tăng thêm một câu.

Chu Văn Kỳ cười hì hì nói: "Ông nội, ngày hôm qua chúng cháu đã đi chơi rất mệt rồi, đáng tiếc chưa được ăn đến đồ ăn ngon. Hôm nay đến tìm ông nội, là muốn để cho ông nội mời chúng cháu ăn đồ ăn ngon."

Lôi Chân vừa nghe liền cười, đứa cháu dâu này thật đúng là biết nói. "Ha ha, vậy thì có gì khó? Muốn ăn cái gì cứ việc nói!"

"Cháu nghe nói ở gần đây có một nhà hàng ăn kiểu Nhật rất nổi nhanh, không biết có đắt hay không? Chúng cháu có mang quà đến, ông nội không thể hẹp hòi đó!" Bởi vì trí nhớ của kiếp trước, Chu Văn Kỳ biết ông nội Lôi thích nhất là ăn đồ ăn kiểu Nhật, vì vậy vừa mở miệng liền chỉ định cái này.

"Trở về nhà mình còn mang theo quà làm cái gì? Không cần sợ tốn tiền, ông nội mang hai đứa đi ăn một bữa." Lôi Chân vừa nhìn thấy quà liền biết đây là chủ ý của cháu dâu, trước kia cháu trai sẽ chỉ vào năm mới đưa tiền lì xì, lúc trong nhà cần mua cái gì đều giao cho người giúp việc.

"Không bằng ăn ở nhà đi, cháu gọi bọn họ đưa đến đây!" Lôi Dực cùng ông nội tình cảm sâu sắc không phải nói suông, nhưng anh rất ít khi thấy ông nội vui vẻ như vậy, cưới người vợ này thật là cưới đúng rồi, nghe lời của ông nội quả nhiên không sai.

"Cũng tốt, cháu gọi điện thoại kêu thức ăn, ông nội thích ăn gì cháu cũng biết rồi, vợ cháu thích ăn gì cháu cũng biết đi?" Lôi Chân lộ ra nụ cười ranh mãnh, nhìn chằm chằm cháu trai thay đổi sắc mặt.

Lôi Dực lộ ra vẻ mặt lúng túng, anh và Kỳ Kỳ mới đơn độc chung sống hai ngày, phải nói là để hiểu hoàn toàn còn cách rất xa, Chu Văn Kỳ không ngại cười nói: "Em không thích ăn cay, sống, phải lột vỏ, những thứ khác cũng tốt, cố sức gọi món mà hai người thích ăn, em không sao."

"Biết." Lôi Dực âm thầm ghi nhớ sở thích của vợ, quyết định gọi món shushi.

"Còn có đừng quên gọi mấy bình rượu trắng, hôm nay nếu không say không về!" Lôi Chân không hút thuốc lá cũng không ăn trầu, chỉ thích uống vài chén.

Lôi Dực nhớ đến ông nội có bệnh cao huyết áp, vẻ mặt không đồng ý, Chu Văn Kỳ nhìn thấy nói: "Ông nội, hôm nay chúng ta nói chuyện phiếm thôi, cái gọi là uống ít vui vẻ, uống nhiều sẽ nhức đầu."

"Kỳ Kỳ nói đúng, thật là bé ngoan." Lôi Chân bạn già mất sớm, con trai và con dâu cũng đi sớm hơn ông, cháu trai duy nhất là một đầu gỗ, khó được cháu dâu xinh đẹp đáng yêu như vậy, ông đương nhiên là vui vẻ cười ha ha.

Lôi Dực không nghĩ đến vợ mình lợi hại như vậy, trước đây anh khuyên ông nội uống ít một chút, luôn bị làm thành gió thổi bên tai, bằng không chính là bị mắng một trận, ai ngờ Kỳ Kỳ nói vài ba câu đã khiến cho ông nội cố chấp thỏa hiệp, gia đình hòa thuận mọi việc hưng thịnh, sau này phải thường xuyên mang vợ về mới được.

Không đến một giờ, nhân viên nhà hàng mang hộp đồ ăn tinh sảo và rượu trắng đến, Chu Văn Kỳ và Lôi Dực chuẩn bị xong đồ ăn và ly rượu, bởi vì Lôi Chân không thích người không có phận sự đợi, người giúp việc một tuần chỉ quét dọn hai lần, lúc bình thường cũng là Lôi Chân tự mình động tay.

Ba người ngồi xuống ăn cơm, Lôi Dực vốn là cái hũ nút, cũng không ai mong đợi anh đột nhiên nói chuyện cười, Chu Văn Kỳ ngược lại nói chuyện dí dỏm, đem ông nội Lôi dỗ cho tâm tình thật tốt.

Lôi Chân hơn bảy mươi tuổi, vừa uống rượu liền nhớ đến chuyện cũ năm đó. "Cháu đừng nhìn dáng vẻ rất lợi hại của Lôi Dực bây giờ, thật ra thì khi nó còn bé rất yếu, thường bị mấy đứa trẻ hàng xóm đuổi theo đánh, về sau ông dạy nó đánh quyền, tập thể dục, nó học được đã chậm lại kém, ông cùng ba nó cũng bỏ qua, không nghĩ đến có ngày nó bị đánh phát ra khả năng tiềm tàng, cư nhiên chỉ một hai năm, đã đem những tiểu quỷ kia đánh cho răng rơi đầy đất..."

Chu Văn Kỳ tương đối phối hợp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thì ra là mãnh nam không phải là một ngày tạo thành a. "A Dực hẳn là người tài vẻ ngoài đần độn, có tài nhưng thành đạt muộn, nếu không làm sao sẽ càng ngày càng lợi hại?"

"Hy vọng là như vậy, ông chỉ sợ ngày nào đó nó lại không thông suốt, cháu nhìn bộ dạng ngu xuẩn hiện giờ của nó, ông lại nghĩ đến thời điểm nó học tiểu học, bài tập không phải là dốt nát bình thường, Lão sư nào cũng nhận ra nó, bời vì ai cũng từng đánh qua hắn...." [đánh là đánh roi nhé, như các bạn đi học mà k làm bài tập bị phạt đó, mình cũng từng bị T^T]

"Không thể nào? Sau này sinh con nếu như giống anh ấy thì làm sao bây giờ?"

Lôi Dực khóe miệng hơi nhếch lên, mặc dù ông nội không ngừng nói chuyện xấu khi còn bé của anh, ngay cả vợ anh không có chuyện gì cũng bỏ đá xuống giếng, nhưng một màn trước mắt này vẫn làm cho tâm tình của anh vui sướng. Kể từ khi ba mẹ lần lượt qua đời, anh đối với cuộc sống không có bao nhiều mong đợi, chỉ cần có thể làm công việc mình thích, còn có người nhà, anh em làm bạn là được rồi.

Ăn uống no đủ, Lôi Chân bộ dạng say rượu, để cái ly xuống nói: "A Dực, cháu đi cửa hàng tiện lợi mua thêm mấy lon bia nữa."

"Ông nội, ông đã uống rất nhiều." Lôi Dực không đồng ý nói.

"Bia mà thôi, cũng không phải là rượu trắng, không cần rầy rà, nhanh đi!"

"Vậy ông phải ăn thêm nhiều đồ ăn chút."

"Biết, tiểu tử thối thật rầy rà!"

Nhìn cháu trai bày ra vẻ mặt thối đi ra cửa, Lôi Chân tay chân nhanh nhẹn nhảy dựng lên, từ thư phòng lấy ra một cái rương da màu đen, Chu Văn Kỳ còn tưởng rằng bên trong là vũ khí đạn dược, cùng một dạng giống như trong phim ảnh sát thủ sử dụng, không nghĩ đến mở ra là đầy tiền mặt, có ít nhất hai, ba trăm vạn, ngoài ra còn có một sổ ghi chép tiền mừng.

Lôi Chân cười cười nói: "Trong hôn lễ quá nhiều người, ông sợ hai đứa không quản hết được, liền giúp hai đứa thu, cháu lấy về đi."

"Ông nội... Nhiều tiền như vậy, nên do ông bảo quản." Cô nhớ đời trước không xảy ra chuyện này, nhất thời không khỏi kinh ngạc lại hoảng hốt, nghĩ đến có chút tình huống đã thay đổi, hẳn là thay đổi theo chiều hướng tốt đi?

"Trong này cũng có bao lì xì của ông, chẳng lẽ ông còn tự mình cầm? Ông so với hai đứa sẽ đi sớm hơn, sổ ghi chép tiền mừng cháu phải giữ kỹ, sau này còn đáp lễ, A Dực không có cẩn thận như cháu, phải dựa vào cháu để ý." Lôi Chân nói đến chuyện sau đi chết tương đối thoải mái, sống đến từng tuổi này cũng không còn gì kiêng kỵ.

"Dạ, cháu biết." Ông nội cũng đã nói đến chuyện sau khi chết, cô không dám không nhận trách nhiệm.

Lôi Chân thấy cháu dâu đồng ý, trái tim cũng theo đó buông lỏng, không khỏi lại nghĩ đến chuyện đã qua. "A Dực khi còn bé mặc dù không đủ dũng mãnh, nhưng là tính tình rất sáng sủa, kể từ khi mẹ nó bị bệnh nặng qua đời, nó liền trở lên tương đối trầm mặc, sau đó thời điểm ba nó nhận nhiệm vụ, vì bảo vệ khách hàng mà bị thương, kéo được ba tháng vẫn là đi, A Dực liền trở lên giống như đầu gỗ, khoảng mấy ngày cũng không nói một câu, bạn gái loại sinh vật này cho đến bây giờ lại càng chưa từng xem qua."

Chu Văn Kỳ nghe được từng trận đau lòng, đời trước ông nội Lôi không có cùng cô nhắc đến những chuyện này, co chỉ biết ba mẹ Lôi Dực đều đã qua đời, thì ra là Lôi Dực đã trải qua những nỗi đau lớn như vậy, khó trách sẽ dưỡng thành tính tình trầm mặc nội liễm.

Mặc dù như vậy, nhưng anh vẫn là người nghiêm túc thành thật, so sánh xuống, cô lấy được nhiều, bỏ ra ít, lại tuyệt không biết cám ơn, trời ạ, anh có thể yêu cô có lẽ là bị sét đánh đi? Chẳng lẽ họ Lôi tương đương với xui xẻo?

Lôi Chân từ trên mặt cháu dâu nhìn ra đau lòng, thừa cơ nói giúp cháu trai mấy câu. "A Dực nó làm người rất chân thực, chính là không biết biểu đạt, có lúc tính khí còn rất cứng, cháu nhìn ở trên mặt của ông nội, bao dung nó nhiều hơn, đừng cùng nó so đo a!"

"Ông nội đừng nói như vậy, đều là A Dực bao dung cháu, được gả cho anh ấy là phúc khí của cháu."

"Hai người các cháu thoạt nhìn thì kém rất nhiều, thật ra thì như vậy có thể bổ sung cho nhau, từ từ đi, lâu ngày biết lòng người."

"Cháu biết, cảm ơn ông nội." Cô tin tưởng hai người sẽ có kết cục tốt, chuyện xưa làm lại một lần luôn có ý nghĩa.

Lôi Chân nói chuyện nghiêm túc một phen xong, quyết định tiết lộ một chút tâm tư. "Nhưng mà quan trọng nhất chính là mau mau sinh chắt trai cho ông ôm, nam nữ đều tốt, bao lì xì dày như nhau."

"Chúng cháu sẽ cố gắng." Cô nghe âm thầm kinh hãi, xem ra áp lực nối dõi tông đường không nhẹ a, nếu như không sinh được con, hạnh phúc trong tưởng tượng của cô có lẽ không cách nào đạt được, xem ra phải nhanh chóng làm kiểm tra sức khỏe, còn có vận động trên giường phải rèn luyện nhiều hơn.

Nỗi lòng đã được giải quyết, Lôi Chân ngáp một cái, phất tay một cái không khách sáo đuổi người. "Tốt lắm, ông muốn ngủ trưa, chờ Lôi Dực trở lại, cháu bảo nó để bia trong tủ lạnh, tự hai đứa ra ngoài chơi, không cần phải để ý đến ông."

"Hôm khác chúng cháu sẽ trở lại thăm ông nội, cầm nhiều tiền như vậy, lần sau chúng cháu mời khách."

"Rất tốt, cái này gọi là hiếu thuận." Nét mặt già nua của Lôi Chân cười thành một đóa hoa, có cháu dâu lanh lợi như vậy, cuộc sống sau này có lẽ rất thú vị.

Xách theo một rương tiền mặt, Chu Văn Kỳ không dám đi loạn, vừa lên xe đã nói phải đến ngân hàng gửi tiền, Lôi Dực nói mình không có mang theo chứng minh thư, vì vậy để cho Chu Văn Kỳ đứng ra làm người gửi tiền, đem ba trăm vạn tiền mừng gửi trên danh nghĩa của cô.

"Em sẽ không tiêu loạn, đụng phải đám cưới hay đám tang mới lấy ra mừng." Cô cảm thấy cần thiết phải tỏ rõ thái độ, hai người vừa mới kết hôn, nói đến chuyện tiền nong luôn có cút vướng mắc.

"Ừ, liền giao cho em." Lôi Dực cũng đồng ý an bài của ông nội, Kỳ Kỳ là nữ chủ nhân, do cô xử lý tình người qua lại không còn gì tốt hơn, cho dù cô muốn lấy làm tiền tiêu vặt, anh cũng tự nhận là mình nuông chiều được cô rất tốt.

Bất kể như thế nào, Chu Văn Kỳ gửi xong tiền cũng liền yên tâm, bởi vì buổi trưa mới ăn xong một bữa tiệc lớn, hai vợ chồng liền đem dạo phố làm vận động, bên này mua bên kia xem một chút, đem một bụng thức ăn tiêu hóa hết, buổi tối trở lại Chu gia, trước đó không có thông báo trước, chính là không hi vọng khi trở về lại là một bữa tiệc lớn nữa.

Ai ngờ Diêu Nhu An vừa nhìn thấy con gái và con rể, phản ứng đầu tiên chính là quay sang chỗ con dâu nói: "Phẩm Khiết, mau lấy thịt ra cho tan đá, nấm hương cũng ngâm nước, ngày hôm qua làm củ cải muối còn hay không? Kỳ Kỳ thích nhất ăn cái kia, hôm nay nấu nhiều thêm hai món, ừ, mẹ thấy làm tám món ăn ba món canh tốt lắm!"

Luôn luôn hiền tuệ Trần Phẩm Khiết trả lời ngay: "Dạ, con lập tức đi chuẩn bị."

Thấy bộ dáng người nhà giống như đối diện với kẻ địch, Chu Văn Kỳ cười khổ nói: "Mẹ, chị dâu, hai người không cần phải vội, giữa trưa tụi con ăn rất nhiều, bây giờ một chút cũng không đói, cứ ăn chút trái cây là được rồi."

"Như vậy sao được? Mẹ thấy con gầy đi!" Diêu Nhu An rõ ràng là mở mắt nói mò, Chu Văn Kỳ cảm thấy bụng mình vẫn còn căng đây, nào có chỗ nào gầy?

Lôi Dực đặt quà trong tay xuống, một mực cung kính nói: "Ba, mẹ, anh trai, chị dâu, đây là quà Kỳ Kỳ chọn, hi vọng mọi người thích."

"Cô mạnh khỏe, dượng mạnh khỏe! Có quà cho chúng cháu hay không a?" Tiểu Thành và Tiểu Du đã tan học, vốn là ngồi ở bên cạnh bàn làm bài tập, lúc này cũng chạy đến, tha thiết mong chờ nhìn cô và dượng.

"Có, chờ ăn cơm xong sẽ cho hai đứa, nếu như học kén ăn giống cô, vậy thì không có quà đâu!" Đi dạo phố không phải là đi dạo không, Chu Văn Kỳ thấy cái gì cũng muốn mua, đương nhiên cũng mua quà cho người nhà.

"Mình kén ăn còn dám nói?" Chu Diệu Đình nghe thấy lời của em gái liền cười lắc đầu, em gái nhỏ hơn anh tám tuổi, vẫn còn trẻ con giống như con của anh.

"Tốt lắm tốt lắm, mọi người ngồi xuống trước uống trà." Chu Dục Nhân không nghĩ đến con gái và con rể thân mật như vậy, mới kết hôn hai ngày đã trở lại thăm người thân, xem ra vợ chồng son chung sống không tệ, ông lo lắng nhất chính là con gái không hiểu chuyện, một... không... vui vẻ nói không chừng liền ầm ĩ muốn ly hôn, ý theo tính tình của nó là rất có thể làm ra chuyện này.

Mọi người ngồi xuống pha trà tán gẫu, thuận tiện hướng dẫn hai người bạn nhỏ làm bài tập, Diêu Nhu An và Trần Phẩm Khiết ở trong phòng bếp bận rộn, Chu Diệu Đình cùng tán gẫu được mấy câu cũng chuyển vào phòng bếp, bởi vì ở Chu gia đầu bếp đứng đầu không phải là ai khác, mà chính là vị anh trai Chu này, anh hiểu khẩu vị của em gái hơn ai hết, không có anh đến xào thức ăn sẽ không chịu cổ vũ.

Chu Văn Kỳ ở nhà mình có vẻ hồn nhiên hơn, Lôi Dực nhìn chuyển động giữa cô và người nhà, không khỏi có mấy phần hâm mộ, nếu như ba mẹ còn sống, anh và ông nội sẽ không cô quạnh như vậy....... Nhưng mà không sao, bây giờ anh đã lấy một người vợ đáng yêu, sau này sinh mấy đứa con đáng yêu, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ là một nhà náo nhiệt.

"Dượng, có phải chú biết đánh võ hay không a? Chú biết đánh quyền gì?" Tiểu Thành đứa nhỏ này mới vừa tròn sáu tuổi, chính là tuổi tò mò hiếu động.

"Chú biết Hình Ý Quyền, Vịnh Xuân Quyền, Lục Hợp Quyền, Thái Cực Quyền và Không Thủ Đạo." Lôi Dực nghiêm túc nói, không có bởi vì đối phương là đứa bé mà trả lời qua loa.

Thằng bé vừa nghe xong liền lộ ra vẻ mặt sùng bái, cặp mắt sáng trong suốt. "Có thể dạy cháu không? Làm ơn làm ơn!"

Nhìn chồng có vẻ khó xử, Chu Văn Kỳ chen vào nói: "Tiểu Thành ngoan, dượng phải đi làm không có thời gian, sau này cô dẫn cháu đi tìm ông nội Lôi, nhờ ông nội Lôi dạy cháu có được không?"

"Có thật không? Ông nội Lôi lợi hại hơn hay là dượng lợi hại hơn?"

"Võ thuật của dượng chính là ông nội Lôi dạy, cháu nói ai lợi hại hơn?" Chu Văn Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có thể được, sau khi ông nội Lôi về hưu có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, hơn nữa tăng thêm tình cảm của hai nhà, cớ sao mà không làm?

Tiểu Thành nắm chặt quả đấm lập chí nguyện. "Sau này cháu cũng sẽ rất lợi hại!"

Tiểu Du ôm búp bê nhìn anh trai, cũng vui mừng thay anh trai. "Thật tốt quá, sau này anh trai cũng sẽ không bị đuổi theo chạy."

Mặc dù cười nhạo trẻ con là không tốt, nhưng là mọi người vẫn không nhịn được bật cười, chỉ có Lôi Dực rất nể tình, vỗ vỗ đầu Tiểu Thành nói: "Khi còn bé dượng cũng bị đuổi theo chạy, ngày ngày luyện võ sẽ trở lên mạnh mẽ."

Chu Văn Kỳ mỉm cười nhìn chồng, anh đối với trẻ con ngược lại rất có kiên nhẫn, bình thường cũng không thấy anh nói dài như vậy.

Buổi tối, mọi người vây quanh bàn ăn ăn ăn uống uống, Lôi Dực tiếp tục tiếp nhận Tiểu Thành và Tiểu Du tấn công, ai kêu anh có võ giỏi lại có kiên nhẫn đây? Người Chu gia rất có hứng thú nhìn cảnh này, nghĩ đến sau này có Tiểu Dực và Tiểu Kỳ, vui vẻ càng thêm sâu.

Diêu Nhu An tìm cơ hội đem con gái kéo vào trong phòng, hai mẹ con nói nhỏ.

"Mau nói cho mẹ biết, A Dực đối với con có tốt không?"

"Anh ấy đối với con rất tốt." Chu Văn Kỳ gật đầu nói, đây là lời nói thật, nếu như mẹ biết kiếp trước Lôi Dực dùng mạng cứu cô, sợ rằng sẽ cảm động đến mức lập bài vị Trường Sinh cho anh.

"Hai đứa có hay không tránh thai?"

"Ách... Tụi con muốn thuận theo tự nhiên." Chu Văn Kỳ không khỏi xuất mồ hôi trán, ba mẹ vẫn không cho phép cô kết giao bạn trai, bảo là muốn chờ tốt nghiệp đại học rồi hãy nói, bây giờ cô mới tốt nghiệp không bao lâu đã hỏi cô có hay không tránh thai, thật là nhảy vọt thật lớn nha!

"Thuận theo tự nhiên tốt, thật là tốt!" Diêu Nhu An cười đến run rẩy hết cả người, dọa con gái sợ hết hồn.

"Mẹ, mẹ không sao chứ?"

Diêu Nhu An không có trả lời vấn đề ngu xuẩn này, tiếp tục thích ép hỏi. "Thành thật mà nói, con có hối hận vì gả cho A Dực hay không ?"

"Tại sao phải hối hận, con cũng phải là trẻ con, nào có tùy tùy tiện tiện đổi ý? Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ không làm chuyện điên rồ."

Diêu Nhu An hài lòng gật đầu một cái, xoay người từ trong tủ quần áo lấy ra một cái túi giấy. "Đây là tiệm mỳ ba mẹ mua mấy năm trước, mỗi tháng có năm vạn khối tiền thuê, đã chuyển đến danh nghĩa của con, vốn là muốn qua đợt này sẽ cho con, mẹ lo lắng con kết hôn không được mấy ngày đã nói muốn ly hôn, bây giờ nhìn lại là lo lắng vô ích, sau này hai đứa vui vẻ mà sống qua ngày, A Dực sẽ không để cho con chịu khổ."

"Tại sao lại cho con cái này?" Đời trước cũng không có xảy ra chuyện như vậy, xem ra cô là lấy chồng quý, giá trị con người cao gấp bội, chỉ cần cô ngoan ngoãn cùng A Dực ở chung một chỗ, người lớn hai bên đều sẽ cho cô tiền, thật không biết nên vui mừng hay khổ sở, chỉ có thể nói cô làm người quá kém.

"Đứa nhỏ ngốc. ba mẹ vất vả làm việc cả đời, chính là muốn để lại cho con và anh trai con, đừng nói chúng ta thiên vị, bây giờ ngôi nhà chúng ta đang ở và xe đều đã chuyển cho anh trai con, dù sao nó cũng đã kết hôn có con. Nhưng mà tiền chúng ta gửi ngân hàng sẽ chia đều cho hai đứa, sau này hàng năm sẽ chuyển một phần cho hai đứa, như vậy cũng không cần sợ thuế di sản*."

(*) Thuế di sản: Thuế di sản là thuế đánh trên tài sản mà người quá cố sở hữu ngay vào lúc người đó qua đời, trước khi tài sản được chuyển cho người thừa kế. Để tránh tình trạng tích lũy tài sản của những gia đình giàu có từ đời này sang đời khác, Quốc Hội Mỹ định mức thuế di sản rất là cao, bắt đầu từ mức 37% và khi tài sản ở một mức nào đó thì thuế sẽ là 40% của giá trị di sản. Năm 2011 $5,000,000 (estate tax personal exemption) đầu tiên của di sản sẽ được miễn loại thuế này cho mỗi cá nhân, phần trên số tiền đó sẽ phải chịu thuế di sản. Số tiền estate tax personal exemption sẽ tăng lên hay không thì tùy Quốc Hội có làm luật mới hay không.

Ví dụ: một người có tài sản khi qua đời là $5,600,000. Di sản của người đó phải chịu thuế như sau:

$5,600,000 – $5,000,000 = $600,000 taxable estate

$600,000 x about 40% = $240,000 eatate tax.

Như vậy người thừa kế chỉ được hưởng: $5,600,000 – 240,000 = $5,360,000 ( số tiền này chưa trừ đi chi phí probate ở phần 2) ở trên.

"Mẹ, mọi người đối với con thật tốt quá..." Cô cũng không phải không hiểu chuyện, chỉ là trước đây không có nghiêm túc suy nghĩ, sau khi ba cô lên làm nhân viên công vụ lại thi mấy cuộc thi thăng chức, mẹ ở trường làm giáo viên kiêm hành chính rất mệt, mà tất cả thành quả này đều để cô và anh trai nhận, nhưng anh trai là một nhân tài, cô là một phế tài, so sánh ra cô thật là xấu hổ kinh khủng.

"Ba mẹ chỉ cần các con bình an là được, tốt nhất là nhanh có thai, ít nhất sinh hai đứa bé, chờ con làm mẹ, hiểu được tâm tình người làm cha mẹ, đến lúc đó chúng ta yên tâm."

"Con sẽ cố gắng, sẽ không để cho mọi người thất vọng, con thề!" Cô cũng có thể sống lại, sinh con chắc không khó lắm đi? Người nhà hai bên mong đợi như vậy, nói gì cô cũng phải nặn ra đến, nếu không làm sao... không làm mọi người thất vọng?

"Phát thề cái gì? Mẹ làm sao lại không tin con? Sau này con có rảnh rỗi thì đi thăm ông nội Lôi nhiều chút, thời gian của ông cụ không còn nhiều lắm, còn có công việc của A Dực rất vất vả, con phải đem mọi việc trong nhà xử lý tốt, chuyện nhà từ từ học sẽ biết làm, mẹ ban đầu cũng là như vậy..."

Mẹ cô tiếp tục dặn dò, dường như có nói mãi cũng không hết, Chu Văn Kỳ vừa nghe vừa gật đầu, cô biết về điểm này từng chút tích lại sẽ yêu, quá khứ cô dễ dàng buông tay, mà nay vật đổi sao dời, cảm nhận đã hoàn toàn khác biệt, bất kể là người yêu hay được yêu, cô cũng sẽ dùng tâm đi thể nghiệm.

Sống lại mới ngày thứ ba, Chu Văn Kỳ trừ kinh ngạc, cảm khái còn có nhiều hơn là mê muội, chuyện xưa trong trí nhớ của cô đã khác biệt, là bởi vì tâm tình của cô thay đổi, hay là do ảnh hưởng của người xung quanh? Nhìn mọi người hưởng ứng đều là mặt tốt, cô bắt đầu tin tưởng nhân quả tuần hoàn, chỉ cần cô dùng thật lòng đi đối đãi, những người cô coi trọng cũng sẽ lấy chân thành báo đáp.

Một ngày lấy được hai khoản tiền tài ngoài ý muốn, nhưng cô không có ý niệm muốn phung phí, cô thừa nhận mình có ham muốn vật chất, muốn mua một đống lớn gì đó, nhưng không thể tiếp tục tùy phung phí tiền mà người khác vất vả kiếm được, đợi đến ngày cô đủ lớn mạnh, có thể tự mình kiếm tiền, tiêu tiền của mình, cảm giác đó mới thoải mái.

Một ngày chạy hai nơi, cuối cùng cũng trở về đến nhà của mình, cả người Chu Văn Kỳ đều cần nghỉ ngơi thật tốt, trong nhà có hai phòng tắm, nhưng bọn họ vẫn cùng nhau tắm, tên mỹ miều là tiết kiệm nước, thật ra cũng chỉ vì anh anh em em.

Tắm xong, Lôi Dực đem vợ ôm đến trên giường, cũng không vội làm việc, trước giúp cô lau khô tóc mới nghiêm mặt nói: "Kỳ Kỳ, anh có lời muốn nói với em."

"Ừ, anh nói đi." Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, chẳng lẽ muốn nói cái gì mà bí mật thân thế? Bọn họ từ đầu đến chân đều không giống nhau, không thể nào là anh em thất lạc nhiều năm đi?

Chỉ thấy Lôi Dực mở ngăn kéo, lấy ra hai quyển sổ tiết kiệm, bình tĩnh giải thích: "Hai quyển sổ tiết kiệm này là tất cả tài sản của anh, một quyển gửi ngân hàng theo định kỳ, một quyển là tiền mặt lưu động, tiền lương của anh cũng chuyển vào đây, anh đem sổ tiết kiệm cùng tạp khoản để trong ngăn kéo này, nếu em muốn dùng tiền thì cứ lấy, không cần hỏi anh."

Sao tất cả mọi người đều cho cô tiền? Chu Văn Kỳ biết anh không phải là người chồng hẹp hòi, kiếp trước anh cũng cho cô tiền tiêu vặt, chính là mỗi tháng đưa tiền cho cô, mà không phải là tự cô lấy dùng, có phải hay không bởi vì cô chủ động tích cực, làm tăng lên độ tin cậy giữa vợ chồng của anh? Nếu là cô sinh con, nói không chừng ngay cả phòng ở anh cũng chuyển đến trên danh nghĩa của cô, thật là một người đàn ông ngu ngốc a!

"Em, em không thiếu tiền..... Ba mẹ có thay em chuẩn bị." Ba mẹ đem tiệm mỳ cho cô, cộng thêm tiền mừng của bọn họ, cô có thể được coi là tiểu phú bà.

"Ba mẹ đưa cho em là bọn họ thương em, anh nên đưa cho em thì vẫn phải cho, tóm lại em muốn dùng tiền thì tự mình cầm, không cần khách sáo."

Không biết là anh không nên khách sáo hay có nhiều khách sáo? Cô không khỏi muốn thử dò xét một chút, chớp chớp mắt to ngây thơ nói: "Anh có biết em sẽ tiêu rất nhiều tiền hay không? Em trừ mua đồ dùng trong nhà, có lẽ còn mua rất nhiều quần áo, giầy dép đó!"

Vẻ mặt của anh không có bất kỳ thay đổi nào, nhàn nhạt trả lời: "Em thích là được rồi."

"Ừ, em từ bé đã thích ăn diện, anh thích em mặc cái gì? Váy hay là quần?"

"Quần đi." Anh thấy hai ngày nay cô đều mặc quần, nếu cô thích, anh cũng thích.

"Quần dài hay là quần ngắn?"

"Đều được." Quần dài phóng khoáng, quần ngắn xinh đẹp, cô có một đôi chân đẹp, mặc thế nào cũng đẹp.

"Em thật có thể tiêu số tiền này? Tiêu bao nhiều đều không cần hỏi anh?"

"Thật, không cần."

Lấy được cam kết lời ít mà ý nhiều của anh, cô lại không có xúc động muốn khiêu chiến, nhớ đến những ngày mình đi phát truyền đơn, mỗi một lần tiêu tiền đều phải suy nghĩ, hôm nay sao lại có thể tùy ý phung phí? "Em sẽ không phung phí, em sẽ ghi sổ, tiền còn dư sẽ để lại cho con của chúng ta, anh nói xem đúng không?"

"Đúng vậy." Nói đến con, anh liền nghĩ đến quá trình chế tạo, nếu nghĩ đến sẽ phải làm được, việc hôm nay sẽ không để ngày mai.

Cô phát hiện anh có ý đồ không tốt, cười trốn sang một bên, đáng tiếc lập tức bị bắt trở về, sau lung là lồng ngực nóng bỏng của anh, trước ngực là hai cánh tay cường tráng của anh, không bao lâu đã đem cô hòa tan thành nước.

Người mới ra trận phá lệ điên cuồng, nếm một lần liền nghiện, anh không biết người khác tán tỉnh như thế nào, anh là trực lai trực vãng, muốn sẽ nói.

"Kỳ Kỳ...." Tình huống trong lúc đó anh cũng không nói ra lời âu yếm, thường kêu nhất chính là tên cô.

"Người ta không được, A Dực thật lợi hại..." Cô thì ngược lại càng ngày càng biết quạt gió thổi lửa, vài ba câu đã chọc cho anh thú tính đại phát.

Sau cuộc mây mưa, cô đưa tay dán vào trước ngực anh, cảm thụ bắp thịt cường tráng phập phồng, cả người đều đạt được thỏa mãn lớn lao, không khỏi say mê nói: "A Dực, em cảm thấy kết hôn thật tốt, anh nói có đúng hay không?"

"Tốt, đúng vậy." Anh vẫn là từ ngữ đơn giản, đúng liền đúng, tốt là tốt rồi.

Đầu gỗ quả nhiên là không nói ra được lời ngon tiếng ngọt, không sao, còn nhiều thời gian từ từ cải tạo, đời trước cô biểu hiện hỏng bét như vậy, anh vẫn có thể yêu cô, đời này cô nhưng là dịu dàng thiện lương đáng yêu xinh đẹp, anh làm sao có thể không yêu cô đây?

Phụ nữ là một loài sinh vật ham hư vinh, cho dù cho đến bây giờ cô vẫn không có yêu anh, nhưng vẫn hi vọng anh yêu cô sâu đậm, cái này gọi là thà giết nhầm còn hơn bỏ xót...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.