Lại Kết Hôn Làm Vợ Chồng

Chương 5: Chương 5




Editor: Linh.

Thời gian nghỉ kết hôn đã qua, Lôi Dực nên hồi tâm đi làm, buổi sáng hôm nay, Chu Văn Kỳ đóng vai vợ hiền, ở cửa cùng anh hôn tạm biệt, dặn dò anh lái xe phải cẩn thận, tan việc phải trực tiếp về nhà, hoa dại ven đường tuyệt đối không được hái, mặc dù đều là lời nói nhảm vô ích, nhưng theo ánh mắt đầy ý cười của anh xem ra vẫn là dùng được.

Chồng vừa đi, Chu Văn Kỳ bắt đầu giặt quần áo, lau nhà, đổi ga giường, lấy hiệu suất cao hoàn thành việc nhà ngày hôm nay, lại đem hành lý của mình dọn dẹp một phen, đem tủ quần áo trống không nhét đến thiếu chút nữa vỡ ra, sau đó liền không có việc gì làm, cuối cùng cô mở máy vi tính ra vừa lên mạng mua đồ, vừa lên kế hoạch phát triển cuộc sống, một lần hai việc vô cùng thông thuận.

Một, ổn định bên trong bài trừ bên ngoài.

Trước ổn định gia đình nhỏ của mình, trông nom việc nhà trang trí sắp xếp phải xinh đẹp, dùng tâm bồi dưỡng tình cảm với chồng, bất kể là thân tình, hữu tình, tình yêu hay ân tình đều có thể, chuẩn bị thật tốt dưỡng sinh mang thai, lưu ý bất kỳ đối tượng có khả năng trở thành người thứ ba, cần phải diệt sạch mầm móng mới nảy sinh tránh cho tai họa về sau.

Hai, quan hệ hữu nghi giữa hai nhà.

Mỗi tuần đều phải trở về nhà ông nội và ba mẹ, ít nhất là một tuần một lần, còn phải thường xuyên gọi điện liên lạc, không năm thì ba lần tặng quà biểu đạt tấm lòng, còn có chính là ép tất cả mọi người đều phải kiểm tra sức khỏe toàn diện, dùng trói cũng phải trói bọn họ đi.

Ba, mình thực hiện.

Yêu thích lớn nhất của cô chính là quần áo trang điểm, kiếp trước cô cùng La Kiến Lương tên tiện nam đó mở cửa hàng bán quần áo, nhưng làm lão bản phải chú ý quá nhiều chuyện, cô cũng thiếu hụt năng lực quản lý nhân viên, cho dù không bị lừa gạt cũng không kiếm được tiền. Vì vậy cô phải tính đường ra khác, nếu có thể phối hợp với yêu thích thì có thể chính thức thực hành, nhưng mà không cần phải gấp gáp, dù sao cô cũng không thiếu tiền, từ từ xem, từ từ học, từng bước từng bước hoàn thành.

Sau khi xác định ba mục tiêu lớn, cô cũng mua gần ba vạn khối đồ dùng gia đình, đúng là tiêu tiền như nước, quản lý việc nhà mới biết củi gạo đắt a.

Trong những ngày tiếp theo, Chu Văn Kỳ hoàn toàn tiến vào khuôn mẫu bà chủ gia đình, trừ ra cửa mua đồ chính là ở nhà sửa đổi, Lôi Dực mỗi ngày về nhà đều cho là mình đi nhầm cửa, thật may là vợ anh không có đổi thành người khác, anh đối với những thay đổi khác hoàn toàn không có ý kiến.

"A Dực, anh có hay không cảm thấy em tiêu rất nhiều tiền?" Bà chủ nhà hiền lương chột dạ hỏi.

Lôi Dực không chút nào do dự nói: "Sẽ không?"

"Phòng khách là muốn tiếp đãi khách, em liền bố trí đơn giản thoải mái, phòng ăn và phòng bếp lấy sáng ngời làm chủ, vậy phòng ngủ của chúng ta có thể hay không dùng màu hồng làm chủ, giống như phòng công chúa?"

"...... Có thể." Anh do dự một chút mới nói.

Chu Văn Kỳ nghe xong âm thầm cười to, nhìn ở trên phương diện anh dễ nói chuyện, cô liền dùng màu lam được rồi, anh là một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ ngủ trên giường công chúa cũng là không còn gì để nói, đợi đến khi cô sinh con gái rồi sở trở lại hoàn thành giấc mộng đan công chúa đi.

"Em mua quần áo anh phải mặc đó, không thể lãng phí tiền."

"Được." Anh luôn luôn chỉ mặc ba màu đen xám trắng, chỉ là vợ mua bộ đồ mới cũng phải cổ vũ, may mắn là màu lam bụi, màu trắng gạo và một chút hoa văn nho nhỏ, không tính là quá đẹp, anh mặc vào cũng không có không được tự nhiên.

"Có cảm thấy em là bà chủ nhà hoàn mỹ hay không, mỗi việc cũng đều làm rất tốt, mau khen?" Không phải là cô muốn đòi phần thưởng, thật sự là đời trước thất bại quá nặng, cần một chút lời nói êm tai đến khẳng định mình.

"Em rất tốt, nhưng là không cần quá mệt mỏi." Mấy ngày nay anh cũng rất kiềm chế chỉ làm một lần, chính là sợ ở trên giường làm cô quá mệt mỏi, mặc dù nhìn cô có chút giống như đang chơi đóng vai ông nội, nhưng phần dụng tâm này vẫn để cho anh cảm động, hơn nữa khi anh thấy ông nội mặc vào áo sơ mi hoa và quần đi biển, thì thiếu chút nữa không tìm được cằm trở về, bởi vì phong cách mặc quần áo của ông nội và anh giống nhau, chỉ có thể nói là vợ của anh không gì không làm được a.

"Vì nhà của chúng ta, đáng giá." Cô nghiêng đầu tựa vào trên vai anh, tinh tế cảm thụ giờ phút ấm áp này.

Bận rộn như vậy hơn một tháng, Chu Văn Kỳ hoàn thành điều kiện nhà ở lý tưởng, cũng học được mấy món ăn mới, mời nhà chồng và nhà mẹ cùng đi liên hoan, mọi người ăn uống từ trưa đến tối, tiết mục giải trí còn lại là đánh bài, ca hát, chơi chạy bằng điện, còn có một trò chính là leo núi vách tường*.

(*) Chắc mọi người cũng biết trò này, đó là đắp mấy mỏm đá lồi ra đủ loại hình lên một bức tường, khi leo có dây an toàn, y như leo núi ấy. Chả biết miêu tả kiểu gì. :(

Chu Văn Kỳ nhìn ra được Lôi Dực khá vui vẻ, mặc dù anh không nói nhiều lắm, cười cũng không nhiều, nhưng chung sống đã lâu cô có thể quan sát ra ngoài, anh là điển hình người đàn ông của gia đình, tự nhiên thích người nhà cùng nhau ở chung một chỗ.

Diêu An Nhu đối với tình hình của con gái tương đối hài lòng, kéo con gái vào trong phòng bếp nói chuyện.

"Trong nhà bố trí không tệ, mẹ còn tưởng rằng toàn bộ đều sẽ là màu hồng, không nghĩ đến còn rất nhẹ nhàng thoải mái."

"Mẹ, người ta cũng đã lớn!" Thế giới màu hồng là thuộc về thiếu nữ chưa lập gia đình.

"Mẹ còn nhớ rõ dáng vẻ ngày thứ nhất con đi học, sao bỗng chốc đã trưởng thành, thời gian trôi qua thật nhanh." Diêu Nhu An cầm lên tay của con gái, tìm xem có vết thương khi nấu ăn không. "Trước kia con làm sao biết nấu ăn? Mẹ cũng sắp không nhận ra con."

Quả nhiên không ai hiểu con gái bằng mẹ, Chu Văn Kỳ trong lòng run lên, chỉ có thể cười cười nói: "Thật ra thì thức ăn hôm nay có một nửa là gọi từ bên ngoài, gần đây có nhà hàng hương vị cũng không tệ lắm, một nửa kia đều là những món ăn rất đơn giản, con trước kia quá lười biếng, bây giờ cũng đã kết hôn rồi sao có thể tiếp tục lười nữa?"

"Nói thật hay, cần cù chút sẽ có thu hoạch, mẹ thấy khí sắc của A Dực cũng không tệ, cũng rất quan tâm đến con."

"Nếu không phải vì anh ấy, con cũng sẽ không học làm những thứ này, ta chính là muốn ở cùng với anh ấy thật tốt." Chu Văn Kỳ cũng không thể nói rõ mình đối với Lôi Dực là loại tình cảm gì, giữa vợ chồng không nhất định cần tình yêu, có lòng duy trì mới là quan trọng, đời này anh thành tâm cô thành ý, tin tưởng sẽ bên nhau hạnh phúc đến già.

"Bé ngoan, con có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, mẹ không yên tâm nhất chính là con, tiểu Thành và tiểu Du cũng không làm cho mẹ phải lo lắng như vậy."

"Lấy người cô là con theo chân so sánh với bọn nó? Mẹ rốt cuộc có phải là mẹ của con không? Con cũng sắp không nhận ra ngài!"

Nhìn con gái phát ra hờn dỗi, Diêu Nhu An cười đến vui vẻ, lòng của cha mẹ trong thiên hạ đều là lo lắng không hết, chờ sau này con gái mang thai sinh con, bà vẫn sẽ không nhịn được lảm nhảm thật lâu.

Chu Văn Kỳ âm thầm may mắn lại qua một cửa ải, cũng nhắc nhở mình muốn thay đổi phải tự nhiên hơn một chút, về chuyện sống lại cô sẽ vĩnh viễn làm thành bí mật, bởi vì cô sợ vừa mở miệng chính là lúc tỉnh mộng, cô không thể mất đi tất cả trước mắt này, thật không thể.....

Một ngày nào đó trời trong nắng ấm, Chu Văn Kỳ làm xong cơm hộp tình yêu, mặc vào quần dài, đeo lên đồ trang sức trang nhã, tác phong ưu nhã đi đến công ty của chồng.

Kiếp trước cô chưa từng đi đến công ty của Lôi Dực, bởi vì cô không thích công việc vệ sĩ này, vừa phải nhìn sắc mặt của khách hàng, lại vừa có độ nguy hiểm cao, cần gì phải làm cái loại công việc cố hết sức cũng không được cám ơn này?

Nhưng kể từ sau khi cô lâm vào cuộc sống khó khăn, mới hiểu được có công việc đã rất không tệ rồi, có một kỹ năng lại càng thêm đáng quý, cô nhìn người khác không vừa mắt, mình thì lại có cái gì vừa mắt người khác?

Khi cô đi xuống xe taxi, thấy biển chữ màu vàng 'Thiên Lôi bảo vệ', đột nhiên cảm thấy mình rất ngu ngốc lại nhỏ bé, thật may là cô còn có cơ hội làm lại một lần nữa, còn kịp cố gắng và thay đổi.

Cô chưa đi vào cửa lớn, liền thấy hai người nhìn quen mắt, chủ động hướng cô chào hỏi: "Chị dâu xin chào!"

"Chào các cậu, là Đại Minh và Thiết Hùng phải không?" Chu Văn Kỳ ở tiệc cưới đã gặp qua bọn họ, vì vậy có chút ấn tượng.

"Chị dâu còn nhớ chúng tôi? Thật là vinh hạnh a! Hôm nay chị dâu đến tìm lão Đại phải không? Chúng tôi dẫn chị đi vào."

Chu Văn kỳ chưa kịp nói rõ mục đích đến đây, Đại Minh và Thiết Hùng đã ân cần tiếp đãi, còn nhất nhất giới thiệu các ngành, bộ nhân sự bộ hành chính, bộ quản lý thông tin, khu huấn luyện, khu dự trữ, phòng nghỉ, phòng họp, cuối cùng đi đến phòng làm việc của chủ tịch.

Thiết Hùng gõ cửa hai cái liền đẩy cửa ra, hô: "Lão Đại, chị dâu đến!"

Lôi Dực ngồi ở sau bàn làm việc, không có đánh máy vi tính cũng không có nhận điện thoại, đang kiểm tra gậy điện mới mua gần đây, anh đối với cách xưng hô 'chị dâu' còn chưa quen, càng không nghĩ đến vợ mình sẽ đến đây, trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?

"A Dực, anh có bận hay không?" Mục đích hôm nay Chu Văn Kỳ đến đây rất đơn giản, chính là muốn để cho mọi người biết sự tồn tại của bà Lôi, cô cũng không quên đêm thất tịch ở kiếp trước, Lôi Dực cư nhiên cùng tiểu thư kế toán của công ty cùng đi dạo phố, chỉ cần điểm này thôi cô cũng phải phòng ngừa chu đáo, để tránh phát sinh sự việc bi thảm lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

"Không bận." Lôi Dực trong lòng âm thầm kinh ngạc, bình thường ở nhà cô mặc quần áo đều là đáng yêu, hôm nay lại toát ra khí chất ưu nhã, người vợ nhỏ này của anh vẫn luôn để cho anh lóa mắt.

"Em đến đưa cơm cho anh, anh thử nhìn một chút xem có ăn được hay không?"

"Cám ơn, anh sẽ ăn hết." Lôi Dực lập tức thụ sủng nhược kinh*, đã bao lâu không có ai giúp anh đưa cơm? Kể từ khi mẹ qua đời năm anh mười hai tuổi, cũng chưa từng được hưởng qua loại dịu dàng này nữa.

(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.

Kết hôn mới hơn một tháng, anh cư nhiên béo lên ba cân, không thể làm gì khác hơn là mỗi sáng chạy nhiều thêm ba vòng, nếu không làm sao làm gương cho nhân viên? Toàn bộ công ty trên dưới hơn một trăm vệ sĩ, người nào không phải là thân thể cường tráng, vạn nhất lão Đại anh biến thành người mập thì rất mất thể diện.

"Ừ, công việc của anh vất vả, nhất định phải ăn đủ no, ăn ngon." Mặc dù tài nấu nướng của cô bình thường, trong hộp cơm có mấy món ăn là đi mua, nhưng tâm ý thắng tất cả, cô biết Lôi Dực không phải là người xoi mói, quan trọng hơn là cô muốn đến lập uy, ra vẻ bà Lôi vô cùng quan tâm chủ tịch Lôi, nếu như có người nào dám can đảm đánh chủ ý không đứng đắn, tốt nhất là nên sớm làm chết cái suy nghĩ kia.

Nghe được chị dâu nói là đưa cơm đến, Đại Minh và Thiết Hùng không nỡ đi, trơ mắt nhìn chị dâu mở ra hộp giữ ấm ba tầng, Đại Minh nuốt nước miếng, hâm mộ nói: "Lão Đại thật tốt số, có chị dâu đưa đến cơm hộp tình yêu, chúng tôi những chân la hán này chẳng có gì cả."

"Chỗ này có chút điểm tâm mời mọi người ăn, phiền toái các cậu giúp tôi phân phát một chút." Chu Văn Kỳ cũng không quên mở rộng phạm vi kết giao, cô đặc biệt chạy đến Đỉnh thái phong mua mười lồng bánh bao, đàn ông thường không thích ăn đồ ngọt, bánh bao thịt hẳn là có thể đi.

"Oa, thơm quá, cám ơn bánh bao của chị dâu!" Đại Minh liền đưa tay nhận lấy hai túi nói, một chút ý tứ từ chối cũng không có.

Lôi Dực trừng mắt nhìn Đại Minh một cái, nói lời này cũng quá quen thuộc rồi, còn có một câu hai nghĩa.

Đại Minh và Thiết Hùng tự hiểu rõ, cũng không dám làm kỳ đà cản mũi, ưỡn ngực chính khí hào hùng nói: "Chúng tôi đi phát bánh bao, bảo đảm công bằng công chính công khai!"

Hai người vừa đi, vừa đóng cửa, Lôi Dực miễn cưỡng mới lui vẻ mặt lạnh, không quá tự nhiên nói: "Cùng nhau ăn đi."

"Tốt, em chuẩn bị rất nhiều, bảo đảm anh ăn không hết."

Hai vợ chồng ngồi vào trên ghế sa lon cùng nhau dùng cơm, Chu Văn Kỳ đối với công việc làm vệ sĩ này tràn đầy tò mò, thấy trên giá sách bày không phải là sách, mà là các loại thiết bị phòng hộ, không khỏi muốn hỏi đông hỏi tây, hóa ra là áo chống đạn, cặp công văn chống đạn, đèn nhìn ban đêm, bình chữa cháy tùy thân, và chất nổ thăm dò.

Lôi Dực trả lời tường tận từng cái, nội dung vô cùng chuyên nghiệp, cô tràn đầy tò mò nhưng nghe không hiểu, chỉ có thể nói khác nghề như cách núi, khó trách trước đây bọn họ không thể nói chuyện với nhau, thật sự sở thích kém quá nhiều nha. Nhưng hướng về phương diện tốt, người đàn ông này chất phác không thú vị như vậy, phụ nữ có thể chấp nhận anh cũng không nhiều, nếu như không phải anh đã cứu cô lại từng nói yêu cô, cô rất hoài nghi mình có hay không nghị lực để kiên trì.

Lôi Dực bình thường có thể nói ít đi một câu cũng không muốn nói nhiều hơn một chữ, nhưng lúc này càng nói lại càng hăng say, nhưng là không trở ngại anh ăn cơm, chờ anh giải quyết phần lớn thức ăn, phát hiện vợ mình có chút buồn ngủ, mới hiểu rõ mình nói quá nhiều, ho khan một tiếng nói: "Ừ, đại khái là như vậy."

"A Dực, anh thật không dậy nổi." Chu Văn Kỳ cố nén xúc động muốn ngáp, lên tinh thần nói: "Thật ra thì em rất hâm mộ anh, có thể tự mình tìm được việc mà mình muốn làm, không giống em học từ bé đến khi tốt nghiệp cũng không dùng được."

Anh lắc đầu một cái, nghiêm mặt nói: "Em không phải là người vô dụng."

Anh an ủi đơn giản đến vô cùng, theo lý thuyết thì rất khó làm cảm động lòng người, nhưng nhìn ánh mắt của anh, cô lại có thể tin tưởng đây chính là suy nghĩ thật sự của anh, không giống vài người trong ngoài không đồng nhất, vì vậy cô cười cười, chuyển sang đề tài khác nói: "Em mời vừa rồi nhìn trong công ty đều là nam, không có nữ sao?"

"Chúng ta có mấy nữ vệ sĩ, còn có tổng đài, kế toán, cùng sinh viên vừa học vừa làm đều là nữ."

Lôi Dực suy nghĩ một chút mới trả lời, công ty bọn họ không làm nghiệp vụ bảo toàn cao ốc, mà là tư nhân thuê vệ sĩ bên người, nói như vậy lấy nam vệ sĩ làm chủ, chỉ có điều trong giới từng xảy ra chuyện xưa giữa nam vệ sĩ và nữ cố chủ, thậm chí là xì căng đan ở ngoài, vì vậy cũng có người đặc biệt chỉ định nữ bảo tiêu.

"Ách, dáng dấp của các cô ấy có xinh đẹp hay không?" Nữ vệ sĩ, có phải hay không đều có vóc người nóng bỏng, dám yêu dám hận?"

"Anh không có chú ý."

"Đã kết hôn chưa? Có bạn trai hay không?"

"Anh không biết." Quản lý nhân sự mới có thể biết những chuyện kia, Lôi Dực thân là lão bản chưa bao giờ hỏi đến.

"Hừ hừ, nếu như anh dám ăn vụng, em sẽ ăn anh!"

Anh cuối cùng cũng hiểu lý do cô cái gì cũng hỏi, khóe mắt lại cười nói: "Anh sẽ không làm loạn."

"Em cũng biết A Dực tốt nhất, nhất định sẽ không làm cho em buồn, có đúng hay không?" Cô chủ động đi vào trong ngực của anh, giống như con mèo nhỏ xoay qua xoay lại, anh cho đến bây giờ chưa từng ở ngoài phòng ngủ thân mật với cô như vậy, nhất thời không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là tùy cô định đoạt.

"Kỳ Kỳ...." Anh khó xử, nếu là có người đến thì làm sao bây giờ? Hình tượng lão bản anh dũng tỉnh táo sẽ bị hủy.

Ai ngờ cô càng phát ra được voi đòi tiên, chu miệng nói: "Hôn em."

Anh muốn nói cho cô biết thời gian, địa điểm đều không phù hợp, nhưng là cô đã nhắm mắt lại chờ anh, lời cự tuyệt như thế nào cũng không nói ra khỏi miệng được, thậm chí còn có loại cảm giác yêu đương vụng trộm, để cho anh không kìm nén được hôn lên môi cô, hai cánh tay cũng đem cô ôm thật chặt.

Trước đây anh không biết ham muốn của mình mạnh bao nhiêu, thể lực phần lớn đều phát tiết ở vận động và trong công việc. Bây giờ mới thể nghiệm đến loại phương thức tuyệt với này, nếm một lần liền nghiện, nếu như không phải là lo lắng đến độ chênh lệch về thể lực của cô, thật muốn theo ba bữa đều đến một lần, ăn khuya và buổi trà chiều cũng muốn.

Một cái hôn có thể tạo thành rất nhiều hậu quả, kết quả của cái hôn này chính là quần của cô bị kéo đến mông, áo bị kéo xuống đến ngực, tóc dài cũng bị làm rối loạn, mà anh vẫn còn chỉnh tề, chỉ có khóa ở nơi nào đó bị kéo ra, hai người cọ xát lẫn nhau, thiếu chút nữa thì bóp súng cướp cò.

"A Dực thật đáng ghét, như vậy bảo em về nhà thế nào?" Cô còn cố ý xoay, anh cũng sắp nổ tung.

"Xin lỗi....." Anh cũng biết như vậy không tốt, nhưng là cô quá xinh đẹp quá chọc người, cho dù là tùy thời đều có thể sẽ có người xông đến, nhưng anh vẫn muốn đi vào bên trong nơi ấm áp tuyệt diệu kia của cô.

Cô cười như không cười trợn mắt nhìn anh một cái, mặc xong quần áo của mình, lại buộc lại tóc. "Em về nhà trước, sáu giờ tối ăn cơm, đừng quên đó!"

"Anh sẽ về nhà đúng giờ." Anh chủ động sửa sang lại hộp đồ ăn trên bàn, coi như là bồi tội.

"Buổi tối xem em thu thập anh như thế nào!" Cô đưa ra quả đấm nhỏ nhỏ uy hiếp anh, lấy được anh khoan dung cười.

Sau đó, Lôi Dực nhìn bóng lưng xinh đẹp rời đi của vợ, nghĩ thầm mình thật là có tài đức gì, lại cưới được một người vợ đáng yêu dịu dàng như vậy, anh rất rõ ràng điều kiện và tính cách của mình, nếu nói cô đối với anh vừa gặp đã yêu là không thể nào, cùng lâu ngày sinh tình cũng không quá có thể, có lẽ là ông trời thương người ngốc?

Vốn là anh chỉ muốn cưới vợ sinh con, đối với đối tượng mà ông nội an bài cũng không ghét, cứ như vậy thuận lý thành chương kết hôn. Ai ngờ mới ở chung với nhau một vài ngày, anh đã có loại cảm giác từ từ mất khống chế, nội tâm không hề bình tĩnh nữa. Trời mới biết đây là cái tình huống gì, chỉ biết chắc là anh hưởng thụ trong đó.

Trong những ngày tiếp theo, Chu Văn Kỳ không cố định thời gian sẽ đưa bữa trưa tình yêu cho chồng, bởi vì Lôi Dực không phải là ngày ngày ở công ty trấn giữ, cô phải trước cùng công nhân viên dò xét tin tức, ngoài ra cô cảm thấy chuyện tốt không thể ngày ngày làm, nếu không sẽ trở thành chuyện đương nhiên, vui mừng đột nhiên đến mới quý giá.

Đưa cơm đồng thời, cô cũng thuận tiện giao thiệp với công nhân viên trong công ty, mọi người thấy khuôn mặt tươi cười đón người của lão bản nương, dĩ nhiên là muốn tán gẫu mấy câu.

Rất nhanh, Chu Văn Kỳ tìm đến vị tiểu thư kế toán kia, cô gái này tên là Lý Nhân Hoa, hai mươi năm tuổi, độc thân, chính là cô gái cùng A Dực ở chung một chỗ đêm thất tịch, mặc dù đó là chuyện trước khi cô sống lại, cô tin tưởng đời này sẽ không xảy ra, nhưng khó chịu chính là khó chịu, người đàn ông của cô sao có thể để cho người ta thèm thuồng?

Bình tĩnh mà xem xét, Lý Nhân Hoa điều kiện không tệ, ngoại hình so với cô chỉ kém hơn một chút, tính toán tỉ mỉ nhưng không làm cho người ta chán ghét, cá tính nhanh nhẹn có năng lực, khó trách về sau ông nội Lôi nhìn trúng cô ấy, dù sao cháu dâu thứ nhất quá ngây thơ, vì để tránh dẫm lên vết xe đổ, dĩ nhiên phải chọn một cô gái thành thục.

Chu Văn Kỳ yên lặng quan sát không muốn đả thảo kinh xà, để tránh Lôi Dực đặc biệt chú ý đến Lý Nhân Hoa, cô thấy Lý Nhân Hoa không cố ý phóng điện, cũng không có khóc kêu muốn làm tiểu tam, hẳn là một nữ nhân thông minh, cô cũng tin tưởng nhân cách của Lôi Dực, tuyệt đối là sau khi ly hôn mới có thể tìm mùa xuân thứ hai.

Đã như vậy, kết thù kết oán không bằng kết duyên, cô dứt khoát giới thiệu cho Lý Nhân Hoa một đối tượng, dời đi mục tiêu cũng dời đi nguy hiểm, ừ, cứ làm như vậy, cô thật bội phục mình, sau khi sống lại trở lên thật thông minh nha! [em cũng phục độ tự yêu bản thân của chị. :v]

Vì vậy cô tìm một ngày Lôi Dực không có ở công ty, mang theo buổi trà chiều đi đến bộ hành chính nhân sự, cùng mấy nữ công nhân viên liên lạc tình cảm.

Ăn uống xong, các nữ nhân không khỏi tán gẫu về trang phục, kiểu tóc và đàn ông, mọi người làm một phen tự giới thiệu mình, cô phát hiện thì ra tiểu thư tổng đài có bạn trai, hai tiểu thư sinh viên vừa học vừa làm có đối tượng mập mờ của mình, duy nhất hoàn toàn độc thân chính là tiểu thư kế toán.

"Nhân Hoa, cô thông minh lại xinh đẹp như vậy, làm sao sẽ không có bạn trai?" Chu Văn Kỳ đóng vai nhân vật chị em tốt, vẻ mặt quan tâm hỏi.

Bị làm thành nữ vương bi kịch Lý Nhân Hoa thở dài, bánh ngọt trước mắt cũng không có lực hút. "Bạn trai cũ của tôi nói... Tôi sẽ không làm nũng, không có hương vị phụ nữ, hắn không thể thay đổi tôi, không thể làm gì khác hơn là buông tha cho tôi."

Chu Văn Kỳ quan sát Lý Nhân Hoa từ trên xuống dưới một phen, nền tảng không tệ, không có vấn đề lớn, nhưng quả thật có ít sự mềm mại của phái nữ, ở cô nhìn lại, chỉ cần nhuộm tóc, sửa lông mày, mặc vào quần áo có màu sắc ấm là được rồi, sửa lại rất đơn giản.

"Tên kia thật không có ánh mắt, cô ngàn vạn lần đừng nghi ngờ chính mình, cô rất tuyệt! Tôi bình thường không có việc gì liền thích trang điểm, nếu như cô tin tôi, tôi sẽ giúp cô tạo hình, như thế nào?"

"Tốt, rất cám ơn!" Lý Nhân Hoa đồng ý một tiếng, đây chính là vợ của lão bản, cùng cô ấy lui tới chắc chắn không sai, hơn nữa nhìn lão bản nương quả thật rất biết trang điểm, khi thì đáng yêu khi thì ưu nhã, làn da càng thêm được bảo dưỡng rất tốt, cô đã sớm muốn học hỏi một phen.

"Làm cái tạo hình gì? Tôi cũng muốn!" Một bên tiểu thư tổng đài nghe thấy cũng ầm ĩ muốn thử.

"Không thành vấn đề, từng người từng người đến, tôi có chính là thời gian." Chu Văn Kỳ trong đầu ánh sáng chợt lóe, có lẽ đây chính là cơ hội để cô gây dựng sự nghiệp, mở cửa hàng có quá nhiều chuyện phải quan tâm, cô tự nhận mình không phải là người khôn khéo, không bằng làm "Một nhà riêng", đảm nhiệm "Người thợ trang điểm", đơn giản lại có niềm vui, cớ sao mà không làm?

Mấy người phụ nữ xèo xèo thì thầm thảo luận, ầm ĩ giống như chợ, Chu Văn Kỳ trừ bỏ thu được nhóm khách đầu tiên, cũng cung cấp tốt nhất cho quan hệ hữu nghị. "Nhân Hoa, cô có hứng thú với nhân viên công vụ và Lão sư không?"

"Rất tốt a, cô có cửa sao?"

"Ha hả, có người quen mà thôi, cô đem số liệu cơ bản cho tôi, tôi tìm người giúp cô giới thiệu."

Các cơ quan hành chính lớn và trường học đều có người như vậy --- cửa của các phụ nữ trung niên nhiệt tình làm mai, mà cô vừa lúc biết hai người, cũng chính là mẹ cô và chị dâu cô.

Nói đến giới thiệu đàn ông, không khí càng thêm nóng như lửa, hormone tiết ra cũng đặc biệt nhiều, bỗng nhiên từ cửa đi vào một người, chỉ thấy lão bản đại nhân Lôi Dực đứng ở nơi đó, sắc mặt âm trầm nói: "Bây giờ là giờ làm việc."

"Thật xin lỗi." Các nữ công nhân viên lập tức đứng lên nhận sai.

Chu Văn Kỳ âm thầm le lưỡi, chính mình thật là đắc ý quên hình (vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình). "Ngượng ngùng, tôi chiếm dụng quá nhiều thời gian của các cô, như vậy đi, tôi để lại số điện thoại, chờ các cô có rảnh rỗi thì tìm đến tôi."

"Cám ơn lão bản nương."

Xấu hổ lão bản nương nhanh chóng viết xuống số điện thoại di động, cúi đầu đi theo lão bản đại nhân đi về phía cửa lớn của công ty, nhìn gương mặt thối như cũ của anh, cô thấp giọng áy náy nói: "A Dực, anh không nên tức giận a, sau này em không dám."

"Sau này sửa là tốt rồi." Thật ra thì Lôi Dực cũng không quá tức giận, chẳng qua là ở công ty có thói quen mặt lạnh, dù sao đối với nhân viên công ty không thể quá buông lỏng.

"Là em không đúng, anh đừng nên trách các cô ấy, bởi vì em mang đồ ăn đến đây, các cô ấy cho em mặt mũi mới cổ vũ."

Thấy vợ cúi đầu nhận sai, trong lòng anh một trận chua xót, đang muốn an ủi cô nói đây chỉ là một chuyện nhỏ, cô lại ngẩng đầu lên vội vã nói: "A Dực, em tìm được công việc em thích làm, em muốn giúp mọi người làm thiết kế tạo hình, em muốn đi tìm mấy cửa hàng quần áo và trang sức, cửa hàng tóc nói chuyện một chút, như vậy hợp tác đứng lên tương đối dễ dàng."

Phụ nữ cảm xúc đều là thay đổi như vậy hay sao? Thế nào thoáng cái xuống thấp thoáng cái lên cao? Lôi Dực ngây ngẩn cả người, nhìn cô bình thường cũng là cười híp mắt, lúc này cũng là cười đến đặc biệt rực rỡ, anh dĩ nhiên không thể nào cự tuyệt.

"Tốt, chỉ có điều anh muốn đi cùng em ."

"Nhất định phải vậy sao?" Cô cũng không phải là trẻ con, nói chuyện làm ăn còn phải mang theo người lớn đi cùng.

"Phải." Bên ngoài nhiều gian thương và cặn bã như vậy, trừ lừa gạt tiền nói không chừng còn lừa gạt sắc, anh không thể để cho vợ yêu có cơ hội bị thương.

"Biết, vậy em về nhà trước, bái bai." Xem ra phản kháng là không có hiệu quả, trừ phi cô có thể chứng minh mình có bản lĩnh, mọi người mới có thể tin tưởng cô là một người thành thục.

Chán nản trong mắt cô bị anh nhìn ở đáy mắt, cũng chẳng biết tại sao, nhìn cô phất tay một cái rời đi, anh có loại cảm giác không bắt được gió, hai người kết hôn đến nay cũng coi là ở chung hài hòa, nhưng có lúc một chút anh cũng không hiểu rõ cô, tiếp nhận cô đến gần coi là chuyện đương nhiên, mình lại cái gì cũng không làm, có thể có một ngày cô sẽ chán ghét anh hay không? Nếu như cô gặp được đối tượng tốt hơn, có hay không cảm thấy hối hận?

Vừa nghĩ đến trường hợp này, anh nắm chặt hai quả đấm tự nói với mình, luôn phải làm chút gì, không thể há miệng chờ sung, ừ, trước hết hướng các anh em xin chỉ bảo đi.

Chu Văn Kỳ rốt cuộc hiểu rõ gia đình và sự nghiệp hài hòa vất vả thế nào, cô mỗi ngày phải làm việc nhà, còn phải ra cửa tìm đối tượng hợp tác, cuộc sống nhàn nhã trước đây một đi không trở lại, nhưng là cô rất thích loại cảm giác phong phú này, có thể chứng minh mình là người hữu dụng, đáng giá.

Lôi Dực đối với chuyện này không có nhiều lời, yên lặng lấy hành động ủng hộ, dành thời gian cùng cô đi nói chuyện hợp tác hạng mục công việc, đứng ở bên cạnh cô cảm thấy giống như là vệ sĩ, trên thực tế cũng thật là vệ sĩ, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, cô tin tưởng không ai dám lừa gạt cô một mao tiền. Ngoài ra anh còn đem người giúp việc ở nhà cũ mời đến, một tuần hai lần tổng vệ sinh, buổi sáng lúc anh đi chạy bộ cũng sẽ mua bữa sáng trở lại, để cho cô tiết kiệm không ít thời gian.

Cô ở trên mạng thiết lập một trang web riêng cho mình, dán ra mấy case trước và sau khi tạo hình , bao gồm mẹ cô và chị dâu cô cùng làm mẫu, Lôi Dực đem danh thiếp của cô đặt ở quầy công ty, mỗi khi có khách đến đều phải phát mấy tờ, tuy nói công ty vệ sĩ và trang điểm không có quan hệ gì với nhau, nhưng các nhân viên biết đây là 'nghiệp lớn' của lão bản nương nên cũng không dám nói thêm cái gì.

Hôm nay Chu Văn Kỳ ngồi ở phòng khách nhà mình, vừa lật xem tạp chí thời trang, vừa lên mạng trả lời tin nhắn, đã có người cùng cô hẹn thời gian, xem ra cô làm tuyên truyền cũng không tệ lắm.

Có có thói quen một tâm hai tác dụng, thậm chí còn có biện pháp gọi điện thoại. "Anh trai, anh có bận hay không?"

"Anh đang ở phòng nghiên cứu không có việc gì, sao vậy?" Chu Diệu Đình ở trường học đảm nhiệm chức trợ giáo, trừ thời gian đi học, những thời gian khác đều có thể tự do sử dụng.

"Em muốn tìm mọi người cùng nhau đi làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, nhất là ba và mẹ, còn có ông nội Lôi cũng muốn."

"Kiểm tra sức khỏe? Anh cũng có nghĩ đến, nhưng là ba luôn nói thân thể ông rất tốt, không cần làm kiểm tra."

"Anh nhất định phải thuyết phục ba, gọi mẹ cùng giúp khuyên nhủ, ba ở tuổi này rất dễ bị cao huyết áp, bệnh tim, bệnh tiểu đường, nói không chừng một khi tâm tình kích động còn có thể trúng gió."

"Sao em lại tự dưng nhắc đến chuyện này?" Chu Diệu Đình biết tầm quan trọng của kiểm tra sức khỏe, nhưng không biết vì sao em gái lại lo lắng như vậy?

Chu Văn Kỳ bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là bịa một cái cớ, đem chuyện kiếp trước trải qua sửa lại một lần. "Em có một người bạn ba của cô ấy ngày hôm qua đột nhiên bị chảy máu não, đưa đi cấp cứu đến bây giờ còn chưa có tỉnh lại."

"Nghiêm trọng như vậy?" Chu Diệu Đình suy nghĩ một chút cũng cảm thấy nghiêm trọng, vì vậy quyết định nói: "Mọi người xin nghỉ thời gian không giống nhau, không có biện pháp đi kiểm tra cùng một ngày, anh sẽ sắp xếp, chậm nhất tháng sau đều phải làm xong."

"Anh, anh thật lợi hại, nhà chúng ta phải dựa vào anh."

"Kỳ Kỳ cũng không tồi, so với trước kia hiểu chuyện hơn nhiều." Không chỉ là anh, người nhà cũng nhất trí nhận định, Kỳ Kỳ sau khi kết hôn quả là đã thay đổi người, thật không nhìn ra Lôi Dực có sức quyến rũ lớn như vậy.

"Em vốn rất hiểu chuyện có được hay không? Không cần đem em làm thành hai tiểu quỷ nhà anh, hừ!"

Hai anh em nói đùa mấy câu mới cúp điện thoại, Chu Văn Kỳ thở ra một hơi, mặc dù nói thiên tai nhân họa khó tránh khỏi, dù chú ý sức khỏe như thế nào vẫn sẽ có một ngày rời đi, nhưng là có thể làm được sẽ phải tận lực đi làm, ít nhất sẽ không có tiếc nuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.