Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính

Chương 119: Chương 119: Không phải chúng tôi đang yêu nhau




Kiểu câu hỏi này, nếu không bị bại não mười năm thì không thể nào đặt ra được.

Dư Bắc thầm chửi cái l*n má trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười.

“Lúc quay phim công việc lu bù quá nên tôi muốn bắt chước người ta hút thuốc cho ngầu, còn chưa kịp biết cách hút đã bị giới truyền thông vạch trần. Bị công ty trách phạt, xã hội phê bình, tôi ý thức được lỗi lầm của mình rồi. Miếng ngon nhớ lâu, đòn đau nhớ đời, sau này tôi nhất định sẽ tích cực vươn lên, nỗ lực học tập để không phụ sự kỳ vọng của người hâm mộ, xứng đáng với công ơn nuôi dạy, rèn giũa của xã hội và tổ quốc...”

“Thôi được rồi.”

Khâu Ba ngắt lời cậu.

Nếu không bị chặn họng, sám hối mấy ngàn chữ cũng chẳng thành vấn đề.

E rằng gã không biết bài nghị luận môn Văn và môn Tư tưởng hồi thi đại học mình đạt điểm tuyệt đối.

Nếu không thì mình múa phím thế nào được?

“Đây coi như là lần đầu cậu công khai làm rõ chuyện này nhỉ?” Khâu Ba đổi chủ đề. “Ban nãy cậu bảo không yêu đương gì, vậy những tin đồn trên mạng... là thật hay giả?”

Bình tĩnh, đừng cãi nhau với bọn ngu.

Ngay cả các diễn viên khác trong đoàn cũng nhấp nhổm không yên rồi, chỉ mỗi Lữ Hâm là hả hê.

Dư Bắc vô thức nhìn xuống khán đài.

Cố Diệc Minh nói anh ấy sẽ ngồi bên dưới xem, nhưng liếc qua lại chẳng thấy đâu.

Thôi, anh ấy có mặt thì sao chứ?

“Tôi...” Dư Bắc cân nhắc cách diễn đạt. “Tôi và sếp tôi rất thân nhau. Mọi người cũng đều biết đấy, chúng tôi là bạn đại học.”

“Nghe đồn hai người không chỉ dừng lại ở quan hệ bạn bè.” Khâu Ba bổ sung thêm. “Có phải trong thời gian quay phim, cậu ta luôn luôn đến phim trường thăm cậu không?”

Dư Bắc muốn đứng dậy, Kỷ Vi Vi lén kéo tay cậu.

Kỷ Vi Vi cười đáp: “Quan hệ giữa sếp Cố Diệc Minh và cả đoàn rất tốt. Đồ ăn bên Mỹ không ngon, sếp còn mời chúng tôi đi ăn. Đúng không Tiêu Thành?”

“À, đúng, đúng.”

Tiêu Thành vẫn đang ngơ ngác, vội gật đầu lia lịa.

“Thật ra sếp dễ gần lắm, không khó tính tí nào. Sau khi quen nhau trong chương trình Bạn Đồng Hành, chúng tôi giữ mối quan hệ tốt.”

Dư Bắc khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thời khắc quan trọng cần trông cậy vào đồng đội.

Đại tỉ Kỷ Vi Vi nghĩa khí quá!

Nhóm Big Boy cũng đáng tin cậy.

“Thế à...” Khâu Ba cười, hỏi tiếp: “Về những bức ảnh được tung lên mạng, cậu sở hữu một căn hộ cao cấp, một chiếc xe sang, có thật vậy không? Sếp cậu tặng hả?”

Tức quá.

Ép mình thừa nhận mình được Cố Diệc Minh bao nuôi trước mặt ngần ấy khán giả?

Chẳng biết đánh MC ngay trên live stream có bị cấm sóng không nhỉ?

Khán giả không hiểu gì, bị Khâu Ba dắt mũi, cả trường quay im thin thít, ai ai cũng đều vểnh tai lên hóng hớt.

Kỷ Vi Vi là người bộc trực. Lúc này cô chẳng cười nổi nữa, trông có vẻ như sắp nổi đoá.

“Thầy Khâu, chuyện riêng tư là thứ mà chương trình không được phép chiếu nhỉ?”

“À, không sao, chúng ta chỉ trò chuyện thôi. Nội dung Dư Bắc không muốn công khai, đợi tới lúc biên tập, chúng tôi chắc chắn sẽ cắt bỏ.”

Kỷ Vi Vi khăng khăng bảo: “Nhưng nó không liên quan gì đến chủ đề ngày hôm nay, chi bằng chúng ta nói về việc quay phim đi.”

“Tôi dám cá rằng khán giả rất tò mò chuyện hậu trường. Dư Bắc là nam chính, tôi tin cậu ấy có nhiều điều muốn chia sẻ với fan. Như thế thì mọi người nhất định sẽ ra rạp để ủng hộ bộ phim Biệt Đội Siêu Thám Tử.”

Gã cáo già Khâu Ba này đã làm MC nhiều năm nên cực kỳ giỏi trò miệng cười nhưng tay cầm dao đâm người ta.

Dư Bắc hít thật sâu, đáp: “Tất nhiên tôi mong 'Biệt Đội Siêu Thám Tử' nhận được nhiều sự quan tâm hơn, song vấn đề mà thầy Khâu đề cập không cần dùng não cũng hiểu được. Nếu đó là nhà và xe của tôi, tại sao tôi phải đem giấy tờ ra cho kẻ khác chụp ảnh? Mọi người đều biết rằng một số đơn vị truyền thông chỉ dựa vào một bức ảnh đã có thể bịa cả câu chuyện.”

“Cũng đúng.”

Khâu Ba bị chặn họng, bèn chuyển hướng nhìn vào tay trái của Dư Bắc.

“Nếu tôi không nhầm thì đây là đồng hồ cơ được chế tác thủ công ở nước ngoài nhỉ? Tôi cũng muốn mua một chiếc. Bao nhiêu tiền vậy? Nghe nói phải mười mấy vạn tệ cơ đấy. Nếu đắt quá, tôi xin chào thua.”

Chiếc đồng hồ trên tay Dư Bắc là Cố Diệc Minh đền cho cậu sau khi trả lại quà sinh nhật mà Uông Gia Thuỵ tặng.

Tận mười mấy vạn hả?

Mình đâu có biết.

Trông nó vô cùng bình thường, thậm chí mình từng nghĩ Cố Diệc Minh mua hàng giảm giá trên mạng.

Dư Bắc chẳng biết nên trả lời thế nào.

Bảo đúng, Khâu Ba sẽ vin vào đó để vặn vẹo tiếp, bảo không rõ thì gã chắc chắn lại kêu người khác tặng nên mới không biết rồi lôi Cố Diệc Minh ra.

“Thầy Khâu, chúng ta tiếp tục chương trình thôi nhỉ?” Kỷ Vi Vi nói.

Khâu Ba cười tít mắt: “Phần này là Hỏi Xoáy Đáp Thật, bao gồm những câu hỏi của cư dân mạng được ê-kíp chương trình chọn ra, không phải tôi nhiều chuyện nhé. Haha.”

Rồi, rũ bỏ sạch sẽ mọi trách nhiệm luôn.

“Dư Bắc, nếu cậu không muốn trả lời cũng không sao, có thể bỏ qua câu này. Bây giờ còn rất nhiều câu hỏi đang được khán giả gửi đến.”

Vẫn chưa chịu dừng.

Dư Bắc bừng bừng nổi giận.

Bệnh của cậu một khi phát tác thì như bão táp mưa sa, chẳng thể ngăn nổi.

Song Dư Bắc đã hứa với Cố Diệc Minh rằng mình sẽ tham gia chương trình thật cẩn thận, không để lộ bệnh tình trước công chúng.

Nếu không, bị đám phóng viên bới móc ra, Dư Bắc chắc chắn chỉ có thể giã từ màn ảnh.

Chẳng khán giả nào thích một nghệ sĩ mắc bệnh thần kinh.

Dư Bắc ngồi trên sofa, cúi đầu lột da tay.

Mẹ nó chứ, da ngón tay nát tươm hết cả rồi, đau quá.

“Dư Bắc...”

Dù là tiếng khán giả hò hét hay tiếng MC đặt câu hỏi, Dư Bắc đều không nghe thấy, trong đầu cậu ồn ào như thể có cả ngàn con vịt đang đồng thanh kêu.

“Dư Bắc!”

Kỷ Vi Vi hô.

Dư Bắc giật mình, bừng tỉnh.

Cô đưa cho cậu một tờ giấy ăn.

“Lau đi.”

“Gì cơ?”

Kỷ Vi Vi chỉ lên mặt: “Nước mắt.”

“À, ờm.”

Dư Bắc quệt bừa một phát, cậu không biết mình chảy nước mắt từ bao giờ.

Nhục nhã quá.

Mình vậy mà lại khóc ngay trên live stream.

Cố Diệc Minh biết sẽ cười mình thối mũi.

Không phải mình muốn khóc, là do trong lòng bứt rứt, buồn bực, vừa thất thần thì nước mắt cứ thế tuôn trào.

Nín nhịn khó chịu quá.

Quả nhiên đánh cho người khác bật khóc thay mình là sự lựa chọn tốt hơn cả.

Chương trình không dừng lại, bình luận trên live stream toàn dấu hỏi chấm.

“Sao mà khóc?”

“Làm trò vãi.”

“Chương trình giải trí, mới hỏi một câu mà đã khóc ngay được?”

“Diễn thôi, cầu xin sự thương hại.”

“Diễn gì giả trân.”

“Cá nhân tôi cho rằng Khâu Ba cũng bắt bí người ta quá... Trước kia anh ta dẫn chương trình có tệ vậy đâu. Hỏi toàn câu vớ vẩn.”

“Tôi thấy MC đưa ra các vấn đề hết sức bình thường. Khâu Ba vẫn luôn sắc bén, thẳng thắn như thế, chẳng phải mình Dư Bắc bị hỏi. Những người khác có nổi giận, khóc lóc gì đâu?”

“MC hỏi điều khán giả muốn biết. Trả lời thật lòng khó tới mức ấy cơ à?”

“Kể từ vụ hút thuốc là tôi thấy đạo đức của Dư Bắc siêu kém.”

“Gớm, công chúa giẫm phải gai mồng tơi.”

“Không muốn trả lời thì khóc, khóc lại giả trân, thế mà fan còn tung hô khả năng diễn xuất. Haha!”

“Khâu Ba toàn vặn vẹo chuyện riêng tư của người ta, bọn mày mù hay điếc vậy?”

“Còn ai chưa biết Dư Bắc được Cố Diệc Minh bao nuôi không?”

“Dự đoán đây là drama lớn nhất showbiz năm nay!”

“Bị người ta phốt thẳng mặt nên xấu hổ không trả lời nổi.”

“Anti cút đi cho bố!”

“Ô kìa, fan nhảy dựng lên rồi đấy.”

“Cố Diệc Minh và Dư Bắc dù là một đôi thật thì cũng yêu đương đàng hoàng. Sao các người ăn nói khó nghe thế? Chắc chắn các người sống khổ sống sở lắm nhỉ?”

“Trong showbiz có tồn tại tình yêu đơn thuần không?”

“Xin các người đừng bới móc nữa! Vậy có khác gì hành hình công khai không? Bạo lực mạng đáng sợ thật sự.”

“Nhân vật của công chúng là phải phô ra cho khán giả xem, không chịu thì làm nghệ sĩ làm gì?”

“Nếu bọn họ gay thật, cứ thẳng thắn thừa nhận đi. Coi khán giả như bò để dắt mũi à?”

“Giả gay, flop dập mu. Há há há.”

“Couple giả dối Cố Diệc Minh và Dư Bắc đáng lẽ phải bị vạch trần từ lâu rồi.”

“Sao tôi thấy đau lòng thế nhỉ? Nhìn Dư Bắc giống hệt bạn tôi hồi trước bị trầm cảm.”

“Một năm người ta kiếm được nhiều tiền hơn cả đời mày cộng lại, cần mày thương chắc? Thương bố mẹ mày trước đi.”

...

Dư Bắc cứ khó chịu là chẳng buồn quan tâm đến ai nữa, cậu mặc kệ Khâu Ba.

Bầu không khí lúc này vô cùng gượng gạo.

Chẳng sao hết, phe mình đông hơn.

Khâu Ba tỏ vẻ quyết không chịu dừng.

Gã liếc qua máy nhắc chữ, sắc mặt bỗng xấu đi.

Trên màn hình, đạo diễn bảo MC dàn xếp giảng hoà và tạm dừng ghi hình để quảng cáo.

Khâu Ba chưa đạt được mục đích, không chấp nhận giảng hoà. MC nữ vốn là học trò mà gã dìu dắt, lúng túng chẳng biết nên làm thế nào.

Các khán giả trong trường quay đang thắc mắc tại sao không ai nói gì nữa thì bỗng nhiên ồ lên.

Dư Bắc ngoảnh đầu lại nhìn theo hướng họ nhìn, thấy Cố Diệc Minh bước ra từ cánh gà.

Sự việc xảy ra đột ngột khiến Khâu Ba không kịp phản ứng. MC nữ căng thẳng tới mức toát hết cả mồ hôi, cô nhìn lời của đạo diễn hiển thị trên máy nhắc chữ mới miễn cưỡng chữa cháy được.

“Sau đây xin mời tổng giám đốc công ty Truyền thông Thịnh Minh, nhà sản xuất phim Biệt Đội Siêu Thám Tử, ảnh đế Cố Diệc Minh lên sân khấu. Đây là bất ngờ mà chương trình dành tặng cho đoàn phim.”

Dư Bắc cũng ngơ ngác.

Cố Diệc Minh lên đây làm gì?

Anh Lư đã dặn đi dặn lại rằng nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì để anh trao đổi với chương trình, Cố Diệc Minh nhất định không được xen vào, chỉ làm mọi việc thêm tồi tệ.

“Xin chào MC.”

Các diễn viên trong đoàn đứng dậy ôm Cố Diệc Minh, cảm thấy thật sự rất xúc động, như thể có một chỗ dựa vững chắc.

Chào hỏi xong, Cố Diệc Minh ngồi xuống sofa, trông vô cùng điềm tĩnh.

Chẳng hiểu sao Dư Bắc cũng yên tâm theo, thấy có Cố Diệc Minh là sẽ ổn thoả cả thôi.

“Ban nãy, lúc ở dưới sân khấu chuẩn bị đi lên, tôi nghe thấy câu hỏi MC đưa ra, dường như thầy Khâu rất hứng thú với tin đồn về tôi và Út Cưng. Có gì anh cứ hỏi thẳng tôi.”

Cố Diệc Minh cười thân thiện.

“Haha, tổng giám đốc Cố đừng hiểu nhầm. Hiệu ứng chương trình ấy mà, phải nhanh nhạy bắt trend thì mới đông người xem.”

Khâu Ba cười gượng, giữ bình tĩnh.

“Chiếc đồng hồ này của Út Cưng là quà do tôi tặng. Anh nói đúng, nó được chế tác bởi nghệ nhân người Ý, cũng không đắt đâu, quy đổi sang nhân dân tệ tương ứng với năm trăm ba mươi ngàn. Nhưng tiền chỉ là thứ yếu, nếu không có người quen giới thiệu thì họ không nhận đơn khách ngoài.”

Dư Bắc trợn trừng mắt.

Cố Diệc Minh điên à?!

Móa, đắt thế???

Mình thấy tay mình chẳng xứng với nó, dù bán hết hai quả thận cũng không đủ tiền mua.

Tất cả mọi người đều sững sờ, Cố Diệc Minh gọi Dư Bắc thân mật như vậy, còn thẳng thắn thừa nhận việc tặng quà đắt tiền cho cậu, rút cục anh định làm gì?

Quả nhiên Khâu Ba tóm ngay lấy điều này: “Hoá ra đúng là quà tổng giám đốc Cố tặng. Đắt thế chỉ có cậu mới mua nổi, tôi bó tay. Nói vậy là cậu thừa nhận mình và Dư Bắc đang yêu nhau nhưng giấu giếm?”

Lại thêm một câu hỏi trí mạng.

“Không, không phải chúng tôi đang yêu nhau.” Cố Diệc Minh nắm lấy tay Dư Bắc. “Chúng tôi đã kết hôn rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.