“Chúng tôi đã kết hôn rồi.”
Giấc mơ này phê quá, sướng muốn chết.
Cố Diệc Minh bảo hai đứa mình kết hôn rồi.
Há há há há.
Dư Bắc tự tát mình một phát.
Không tỉnh, còn đau ơi là đau nữa chứ.
Chắc chắn do mình tát chưa đủ mạnh, phải đánh người khác mới được.
Dư Bắc muốn đứng dậy nhưng lại bị Cố Diệc Minh ngăn cản.
“Đừng cản em. Dám trêu ông đây, chờ khi em tỉnh nhất định sẽ cho anh một trận.”
“Đừng ồn, ngồi im.”
“Ừm.”
Dư Bắc khép chân, ngồi thẳng lưng.
Không đúng.
Sai quá sai...
Cái đệt!
Cái đệt?
Dư Bắc ngoảnh sang bên trái nhìn Cố Diệc Minh một phát.
Người thật.
Cậu lại nhìn Tiêu Thành đang ngồi bên phải mình, sau đó véo đùi cậu ta.
“Úi!”
Tiêu Thành đang mắt chữ A mồm chữ O, hét lên đầy thảm thiết.
“Anh cấu em làm gì?”
“Không có gì.”
Một khuôn mặt sững sờ, hai khuôn mặt thảng thốt, cả trường quay trơ như phỗng, chẳng khác nào bị nhấn nút tạm dừng.
Song chỉ trong chớp mắt họ đã sống dậy, khán giả và nhân viên ê-kíp làm chương trình nhốn nháo hết cả lên.
MC Khâu Ba hoàn hồn, tỏ vẻ chẳng thể tin nổi.
“Xin lỗi, cậu Cố... Nếu tôi không nghe nhầm thì ban nãy cậu nói...”
“Anh không nghe nhầm.” Cố Diệc Minh đặt tay Dư Bắc lên đùi mình. “Chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi.”
“Tổng giám đốc Cố đúng là biết đùa quá. Hahaha.”
Khâu Ba cười còn khó coi hơn khóc, nghiến răng nghiến lợi mà cười.
“Dù nhằm mục đích làm rõ mối quan hệ giữa hai người, cậu cũng không cần đùa vậy đâu. Khụ, tôi xin cung cấp chút kiến thức, ở Trung Quốc, kết hôn đồng giới là bất hợp pháp.”
“Đúng.” Cố Diệc Minh gật đầu. “Thế nên chúng tôi đăng ký kết hôn bên Mỹ.”
“Sao có thể như vậy được?”
“Tôi quốc tịch Mỹ.”
Khâu Ba nghẹn họng, một lúc lâu chẳng thốt lên lời.
“Sao mặt thầy Khâu đỏ thế?” Chu Kiêu hỏi.
“Không biết.” Tiêu Thành thì thầm. “Nom như cái mông con khỉ bị đánh năm mươi roi ấy.”
Nhờ công đạo diễn bật mic cho Cố Diệc Minh phát biểu đấy.
Dư Bắc chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Kể chuyện cười nè: Mình kết hôn rồi.
Sao mình không biết gì hết?
Cố Diệc Minh chém gió ác quá, sau này phải giải quyết thế nào đây?
Đau đầu thật sự, mình đã bảo anh ấy sĩ diện mà.
Giờ thì hay rồi, không còn đường lui nữa.
Dư Bắc không dám nhìn thẳng khán giả, chỉ lén liếc một cái.
Ai cũng đều mắt chữ A mồm chữ O, có mấy người rớt cả hàm.
Đạo diễn chương trình vừa mừng vừa giận.
“Đạo diễn, số người xem live stream đã vượt mốc tám triệu! Sắp sửa đạt mười triệu đến nơi rồi... Rating tập này chắc sẽ lập kỷ lục đấy!”
Đạo diễn lắp bắp đáp: “Vậy hả? Mới vài phút đồng hồ...”
“Đúng, mỗi tội khó ăn khó nói với bên kiểm duyệt, nội dung như thế này... đâu thể phát sóng được. Không cẩn thận, cả tập còn bị cấm chiếu, chương trình sẽ bị cảnh cáo!”
“Cần cậu nhắc tôi chắc?” Đạo diễn vỗ đầu, bảo. “Thôi xong, xong rồi, tới lúc ấy cắt hết cũng vô ích... Đã phát sóng trực tiếp, gây ảnh hưởng quá lớn! Ôi mẹ ơi, tổng giám đốc Cố điên rồi hả?”
“Khâu Ba!” Đạo diễn gào lên trong tai nghe. “Anh không làm theo kịch bản, chèn ép khiến người ta nổi khùng, giờ anh giải quyết đi! Không giải quyết được, chương trình phải chịu ảnh hưởng là anh xong đời! Mẹ, tôi nói cho anh biết, anh toi rồi!”
Đạo diễn vẫn luôn cung kính gọi Khâu Ba là thầy, lần này lôi hẳn tên gã ra để chửi mẹ chửi cha.
Dư Bắc nhìn các nhân viên ổn định lại khán giả trong trường quay, mồ hôi trên trán Khâu Ba chảy đầm đìa.
“Vậy... Cậu Cố, cậu tặng nhà và xe cho Dư Bắc, còn cả đồ xa xỉ...” Khâu Ba đã không biết nên cứu vãn tình thế kiểu gì.
“À, đúng.” Cố Diệc Minh bình tĩnh đáp. “Nào là quà các ngày lễ, quà sinh nhật, quà đính hôn, quà kết hôn, quà kỷ niệm kết hôn tròn một tuần, quà kỷ niệm kết hôn nửa tháng, quà kỷ niệm ngày đầu tiên gặp nhau, quà kỷ niệm tám năm quen nhau,... Những dịp lễ tết truyền thống cũng có quà cáp đầy đủ. Tất cả đều mang ý nghĩa kỷ niệm hết.”
Dư Bắc nghe còn muốn đấm anh.
Đang khoe giàu công khai chứ gì?
Quý ngài nhiều ngày lễ, nhiều ngày kỷ niệm quá cơ.
Chắc mình ị một bãi, anh ấy cũng phải tặng quà để chúc mừng.
“Ờm...” Khâu Ba không nói thêm gì được.
“Việc tôi tặng quà cho bạn đời chẳng hề quá đáng chút nào đúng không?” Cố Diệc Minh tỏ vẻ vô tội.
Khâu Ba quệt mồ hôi trên mặt, bảo: “Không quá đáng, không quá đáng, là điều nên làm... Haha... Thật ra tôi chỉ hỏi thay cho khán giả thôi, không phải quan điểm của cá nhân tôi. Bây giờ cậu Cố công khai chuyện hôn nhân trong chương trình này, tôi rất khó xử...”
Thứ mặt trơ trán bóng, còn đổ trách nhiệm lên đầu Cố Diệc Minh nữa chứ.
Cố Diệc Minh cười, ánh mắt anh thâm sâu, như chứa lưỡi dao bén ngót.
“Thời gian gần đây có không ít người hâm mộ quan tâm đến chuyện tình cảm của chúng tôi nên mới xuất hiện nhiều lời đồn thổi, ngay cả thầy Khâu cũng bị dắt mũi. Mọi người hiểu nhầm Dư Bắc, khiến Út Cưng phải chịu đủ loại điều tiếng, do đó tôi nghĩ đã tới lúc công khai rõ ràng.”
“Vâng... Thế thì... Thế thì chúc hai cậu hạnh phúc, chúc bộ phim Biệt Đội Siêu Trinh Thám đạt doanh thu cao. Tới đây, chương trình xin được phép nói lời tạm biệt với các khán giả. Cảm ơn mọi người luôn đón xem 'Happy Camp' vào mỗi thứ bảy hàng tuần. Cảm ơn nhà tài trợ...”
Khâu Ba nói hết phần kết xong ngồi thừ ra trên ghế, mồ hôi nhễ nhại như vừa tắm xong.
Cố Diệc Minh nắm tay Dư Bắc, lôi cậu đứng dậy.
“Đi mau.”
“Hả? Đi đâu?”
“Trốn...”
Dư Bắc bị Cố Diệc Minh kéo đi, chạy băng băng vào trong cánh gà, các khán giả ở bên ngoài đã ào ào như ong vỡ tổ, xông lên sân khấu đuổi theo họ.
Tuy Cố Diệc Minh chuồn nhanh nhưng đám phóng viên đánh hơi được tin tức, ùa xuống từ những chiếc ô tô của báo nọ đài kia, sắp vây kín trường quay đài truyền hình Hải Thành.
Dư Bắc và Cố Diệc Minh chui vào xe, có phóng viên đã bắt đầu đập cửa sổ rồi.
“Anh Cố, anh Dư, tôi là phóng viên đến từ Tencent. Xin hỏi mối quan hệ tình cảm cũng như cuộc hôn nhân các anh công bố trên live stream là thật ạ?”
“Tổng giám đốc Cố, xin dừng bước...”
“Tiểu Bắc, xin cậu hãy đồng ý trả lời phỏng vấn của chúng tôi, chỉ mất năm phút thôi...”
Cố Diệc Minh nổ máy, đạp ga, rời khỏi bãi đỗ xe, bỏ lại đám phóng viên mỗi lúc một đông hơn.
Kênh live stream đã tê liệt.
Không ngờ drama chấn động như thế lại đột ngột được tung ra trong chương trình Happy Camp, fan cảm thấy sốc kinh khủng.
Phần bình luận:
“TRỜI ƠI!!!”
“Gì đây mấy má?!”
“Cố Bắc công khai rồi! Aaaa!”
“Cái đệt? Kết hôn?”
“Kết hôn rồi? Aaa, tôi chớt!”
“Không có chuyện bao nuôi đâu, cả đời này cũng không thể có chuyện bao nuôi nhó.”
“Thế là come out luôn hả?”
“Rõ ràng là một tình yêu quá đẹp mà bọn anti nhất quyết xuyên tạc thành bao nuôi.”
“Cố Diệc Minh liều thật!!!”
“Mẹ ơi, cuộc đời con trọn vẹn rồi!”
“Tôi là fan CP, mẹ tôi hỏi sao mày ôm tivi khóc thế hả con...”
“Không phải fan CP nhưng Cố Diệc Minh với Dư Bắc đẹp đôi quá!”
“Quả nhiên trai đẹp chỉ chơi cùng trai đẹp thôi.”
“Chồng và con trai tôi yêu nhau, đây là một câu chuyện pùn.”
“Tỉnh táo lại đi má!”
“Há há há, cái lũ tung tin đồm nhảm bị vả sưng mặt.”
“Thấp tha thấp thỏm bao nhiêu lâu, hôm nay rút cục cũng có thể ngủ ngon giấc.”
“Cuối cùng con tôi cũng đã được rước đi rồi... Ủa? Sao tôi lại dùng từ rước nhở?”
“Hôm nay khỏi ngủ luôn, con bạn tôi phấn khích tới mức ị bậy khắp cả phòng ký túc xá.”
“Má ác thiệt.”
“Trước kia Cố Diệc Minh sống kín tiếng lắm mà, sao giờ thích thu hút sự chú ý thế? Kết hôn có cần mở cuộc họp báo luôn không?”
“Anti chết đi cho bà!!!”
“Đứa nào còn dám động đến cặp chồng chồng Bắc Minh Hữu Dư thì tao sẽ đào mả tổ nhà nó lên!!!”
“Trăm năm hạnh phúc.”
“Đầu bạc răng long.”
“Hoà thuận vui vẻ.”
“Sớm sinh quý tử.”
“Chồng chồng đè nhau.”
...
Xe chạy trên đường cao tốc.
“Cố Diệc Minh, tụi mình đi đâu đây?”
Đồ điên này, Dư Bắc không hiểu anh định làm gì.
“Về nhà! Tiện thể trốn giới truyền thông mấy hôm.”
Cố Diệc Minh nói xong bỗng không nhịn được nữa, bật cười ha hả.
Anh còn mở cửa sổ ô tô ra, gió ào ào tạt vào mặt Dư Bắc.
“Anh cười cái gì???”
Dư Bắc vừa gào lên, gió đã lùa thẳng vào miệng cậu.
“Anh vui!” Cố Diệc Minh hô lớn. “Em sướng không?”
“Sướng! Sướng vãi! Anh không thấy mặt gã Khâu Ba kia đâu, trông y như ăn phải ruồi ấy!” Dư Bắc lại hỏi: “Mình về nhà làm gì? Đây cũng đâu phải đường về.”
“Về nhà bố mẹ.” Cố Diệc Minh đáp. “Không cần giải thích chuyện này với bố mẹ chắc?”
“Đúng, đúng.”
Dư Bắc nhiệt liệt tán thành.
Cố Diệc Minh chém gió ghê vậy, nhỡ bố mẹ mình tưởng thật thì sao?
Tức phát ốm luôn ấy chứ.
Điện thoại Cố Diệc Minh không ngừng đổ chuông, anh chỉ nghe một cuộc.
“Alo, anh Lư.”
“CỐ DIỆC MINH!!!” Anh Lư ở đầu dây bên kia kêu gào thảm thiết. “CẬU THẬT SỰ MUỐN GIẾT TÔI ĐÚNG KHÔNG???”
“Làm sao? Có chuyện gì mà anh hoảng loạn thế?”
Cố Diệc Minh ung dung điều khiển vô lăng.
“ÔNG ĐÂY ĐANG BỊ ĐÁM PHÓNG VIÊN CHẶN TRONG NHÀ VỆ SINH CÔNG TY, RẮM CŨNG KHÔNG DÁM ĐÁNH! SẮP BỊ MICRO ĐÂM CHO NÁT BÉT RỒI! CẬU LÊN CƠN ĐỘNG KINH HẢ? VIỆC LỚN NHƯ VẬY MÀ KHÔNG BÀN BẠC VỚI TÔI? KHÔNG, ĐẾCH CÓ GÌ ĐỂ BÀN, SỰ NGHIỆP DIỄN XUẤT CỦA CẬU CHẤM HẾT RỒI! TÔI PHẢI TỪ CHỨC! CẬU MAU QUAY VỀ ĐÂY NGAY, NẾU KHÔNG TÔI NHẢY LẦU CHO CẬU XEM!”
“Cứ nhảy đi, xong em sẽ giúp anh chuyển tiền bảo hiểm cho vợ. Vợ anh cầm số tiền ấy, dẫn theo con gái, đi bước nữa, hạnh phúc khỏi phải nói luôn.”
Anh Lư rền rĩ: “Cậu là đồ vô lương tâm. Sao tôi lại dính tới cậu...”
“Anh không biết tình hình lúc đó.” Cố Diệc Minh lớn tiếng đáp. “Tên khốn Khâu Ba bắt nạt Dư Bắc, em phải trừng trị gã. Gã cũng sẽ chẳng yên thân đâu! Hừ!”
Anh Lư khóc ròng: “Tôi không làm nữa, không thể làm nổi nữa. Huhuhu...”
“Thôi, thôi, giờ em đâu quay về được. Đến công ty chẳng phải cũng bị chặn trong nhà vệ sinh cùng với anh hả? Em không ở đấy, anh còn có thể đuổi bọn họ đi. Thế nhé, em đang trên đường cao tốc, sử dụng điện thoại nguy hiểm lắm.”
Cố Diệc Minh thẳng tay cúp máy, sau đó tắt nguồn, quẳng điện thoại sang một bên.
Dư Bắc thấy việc này không phải nghiêm trọng bình thường mà là khá nghiêm trọng.
Xe hết xăng, Cố Diệc Minh dừng tại trạm dịch vụ.
Đúng là chó cắn áo rách, đã rụng dâu lại còn bị ho.
“Chẳng biết đám phóng viên có đuổi theo đằng sau không, đổ xăng nhanh còn chuồn.”
Cố Diệc Minh lẩm bẩm.
Dư Bắc đăm chiêu nói: “Bỏ chạy cũng đâu phải là cách, chúng ta chạy được cả đời chắc? Thôi anh quay về đính chính với truyền thông đi. Anh đúng thật là... Sao lại bịa cái cớ đấy?”
“Ai bịa cớ?” Cố Diệc Minh đứng tựa vào cửa xe bên Dư Bắc ngồi. “Giấy đăng ký kết hôn mà giả được à?”