Ngay từ đầu, Lục Tử Anh đã nhìn thấy xe của hắn ở cuối bãi đỗ. Khi đó, cô vẫn thấy rất tò mò, tại sao Trình Chí Viễn lại có mặt ở đây? Cô khẳng định bản thân mình không hề nhìn nhằm, bởi vì chiếc xe đó rất đặc biệt, ngoại trừ Trình Chí Viễn ra thì cô chưa thấy ai sở hữu, đương nhiên sẽ không nhầm.
Cho đến khi nghe Nghiên Tiểu Hy nhắc đến hắn, thì cô cũng đã hoàn toàn xác định được mình không hề lầm. Hắn và Nghiên Tiểu Hy, hai người bọn họ đã qua lại từ rất lâu.
Vào khoảnh khắc đó, trái tim cô rất đau, rất khó chịu, cảm giác như bị ai đó dùng dao cứa sâu vào trong. Cô lại không ngờ rằng Nghiên Tiểu Hy lại xuất hiện quấy nhiễu mọi thứ của cô, còn làm như cách mà cô ta đã làm đối với Triệu Hân Di năm đó. Đương nhiên, cô sẽ không bao giờ trở thành Triệu Hân Di thứ hai. Trước khi để thứ cảm xúc vớ vẩn đó làm tổn thương mình thì cô phải dứt khoát trước đã.
- “Nghe thấy rồi thì không cần tôi phải nhắc lại nữa đúng không?”
Cô lạnh nhạt hỏi.
Trình Chí Viễn đi đến tóm lấy cổ tay của cô, định kéo cô đến nơi khác nói rõ ràng mọi chuyện thì Nghiên Tiểu Hy lại chạy đến tóm lấy tay hắn, dùng vẻ mặt đáng thương giữ hắn lại.
- “Chí Viễn, em vẫn chưa khỏi bệnh. Anh bỏ mặc em không lo sao?”
Trình Chí Viễn lòng đầy lửa giận, bây giờ hắn lấy đâu ra tâm trạng quan tâm đến Nghiên Tiểu Hy nữa chứ. Thứ hắn để tâm là câu nói Lục Tử Anh mà thôi.
Hắn tức giận hắt tay cô ta ra khỏi người mình, giọng điệu có vài phần gắt gỏng.
- “Anh không rảnh đâu, em tự mà lo lấy đi. Mau bỏ ra!”
- “Nhưng em...”
- “Cút”
Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ, cùng với ánh mắt đầy sát khí của hắn. Nghiên Tiểu Hy cho dù có mười lá gan cũng không dám nán lại thêm nữa. Cô ta nhặt lấy túi xách rồi nhanh chóng bỏ đi.
Lúc này, mục đích đã hoàn thành. Nghiên Tiểu Hy cũng không cần thiết phải giả vờ làm gì nữa, nụ cười kiêu ngạo của kể đắc thắng lộ ra trên gương mặt.
- “Giữa cậu và Tử Anh có chuyện gì sao? Sao cậu phải làm vậy với cô ấy.”
Giờ phút này Bella mới nhận ra mình đã bị lợi dụng, cô bạn bất mãn lên tiếng hỏi.
Chính Bella là người đã bắt tay cùng Nghiên Tiểu Hy bày ra vở kịch này. Bella chỉ phụ trách đưa Lục Tử Anh đến, việc còn lại đều do Nghiên Tiểu Hy làm. Cô bạn này hoàn toàn không biết mối thâm thù đại hận giữa hai người, chỉ nghe từ phía Nghiên Tiểu Hy bảo rằng trước kia tồn tại mối quan hệ rất thân thiết, vì một số hiểu lầm nên mất liên lạc.... Còn tưởng bản thân sẽ đứng ra hàn gắn quan hệ bạn bè cho hai người, xem ra lần này Bella đã sai.
Mối quan hệ giữa hai người họ rất tốt, chính vì hôm đó nhìn thấy Lục Tử Anh đến căn hộ của Bella, Nghiên Tiểu Hy nhanh trí bày ra kế này có thể dẫn dụ cô đến, cố tình tạo tình huống không hẹn mà gặp.
Tối đó, Nghiên Tiểu Hy đã tự mình dựng nên màn kịch cảm lạnh. Cô ta tự tay đổ đá vào bồn tắm, không một chút thương xót bản thân cứ vậy mà ngâm mình gần nửa giờ đồng hồ. Sau cùng là gọi điện cho hắn, cố ý bảo bản thân bị sốt rất cao nên nhờ hắn đưa đến bệnh viện, một kế hoạch vô cùng hoàn hảo. Đến khi Trình Chí Viễn đến,Nghiên Tiểu Hy lại không muốn đến bệnh viện. Cho dù hắn có khuyên đến đâu cô ta cũng không đồng ý. Hết cách, hắn cũng đành ở lại để trông chừng.
Đến khi trời sáng, Nghiên Tiểu Hy viện cớ ra ngoài để mua đồ ăn sáng cho hắn. Còn phía Trình Chí Viễn, sau khi thức dậy không nhìn thấy Nghiên Tiểu Hy đâu thì hắn cũng lập tức ra về.
Kết quả lại chứng kiến được cảnh Lục Tử Anh và Nghiên Tiểu Hy đang tranh cãi với nhau.
- “Cậu lợi dụng tôi sao?”
Bella tức giận hỏi.
- “Nếu không thì sao hả? Ngu ngốc.”
Nghiên Tiểu Hy ném cho Bella một ánh mắt đầy xem thường, rồi huênh hoang bỏ đi.
Ở một nơi khác, Trình Chí Viễn và Lục Tử Anh đang hết sức căng thẳng. Có lẽ, chuyện giữa bọn họ đã đến lúc kết thúc rồi.
- “Em trả lời đi. Lục Tử Anh, từ đầu đến cuối anh chỉ là trò cười cho em thôi đúng vậy không? Hả?”
Đôi mắt của hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cô tìm kiếm câu trả lời.
Lục Tử Anh không một chút sợ sệt, cư nhiên đáp lại hắn bằng trạng thái hết sức bình thản.
- “Phải đó, tôi nói vậy xin hỏi anh đã hài lòng chưa vậy?”
Trình Chí Viễn bật cười, hắn đúng là có chút hụt hẫng khi nghe cô thẳng thắn nhận hết mà không một lời giải thích.
- “Lục Tử Anh, trong lòng em từ đầu đến cuối anh không là cái gì cả. Em lúc nào cũng nghĩ đến bản thân mình, chỉ nghĩ đến cảm xúc của mỗi mình em. Anh còn cho rằng là do bản thân anh làm chưa tốt, chưa đủ để em cảm thấy an toàn. Nhưng xem ra thì không phải vậy, anh đúng là ngu ngốc mới tin rằng bản thân sẽ cố gắng vì em, còn mong em sẽ cho anh cơ hội đấy.”
Hắn chỉ biết trách vấn cô, mà hoàn toàn không nhận ra phần sai ở bản thân. Cô cũng quá mệt mỏi với mối quan hệ day dưa không hồi kết này.
- “Anh chỉ biết trách móc người khác không cho anh cơ hội, trách người khác không nhận thấy thay đổi của anh. Vậy còn anh, anh đã bao giờ khiến người khác tin tưởng hay chưa vậy? Trước thì nói thay đổi, nhưng nhìn xem anh đã thay đổi như thế nào? Xin hỏi anh đến căn hộ của Nghiên Tiểu Hy để làm gì vậy? Những cuộc gọi lần đó đều là cô ta đúng không? Lúc tôi sinh Eri, xin hỏi anh đang ở đâu? Ở bên cô ta sao?”
Đứng trước những lời truy vấn này của cô, Trình Chí Viễn đúng là có phần khó xử. Những chuyện trên hoàn toàn không oan uổng, nhưng chỉ đúng một nửa.
- “Anh vốn dĩ đã nói rõ ràng với em khi đó. Phải, đúng là anh sai, anh không nên che giấu chuyện của Nghiên Tiểu Hy. Nhưng giữa anh và cô ta chỉ là bạn mà thôi, vẫn là em không tin anh có đúng vậy không?”
- “Bạn sao? Trình Chí Viễn, khái niệm bạn bè của anh là gì? Là cho dù có lên giường với nhau đến sáng hôm sau thức dậy cũng là bạn đúng không? Huống chi loại người như Nghiên Tiểu Hy, cô ta là hạng người lẳng lơ, thích cướp đoạt của người khác. Có phải ngay từ đầu anh đã biết, hai người đang cố tình trêu đùa tôi đúng không?”
Lục Tử Anh vẻ mặt tối sầm, bất mãn lớn tiếng quát.
- “Đừng bao giờ mang suy nghĩ vớ vẩn của mình ra áp đặt lên người người khác? Đúng là anh có biết chuyện đó, còn những chuyện khác...”
Nói đến đây, hắn lại dừng lại và không nói nữa. Dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, rồi lại hỏi cô.
- “Lục Tử Anh, em đã bao giờ thật sự yêu anh chưa vậy?”
Trình Chí Viễn giương đôi mắt chứa đựng những mong chờ nhìn cô. Hắn không dám hi vọng nhiều ở câu trả lời của cô, ngược lại hắn càng sợ hơn là đằng khác. Nhưng hôm nay hắn bắt buộc phải hỏi những lời này.
Cô nắm chặt góc váy, cố gắng áp chế cảm xúc của bản thân. Cho dù có đau lòng cách mấy, có tổn thương cách mấy cô vẫn phải mạnh mẽ. Đây là những gì sớm muộn phải xảy ra, cô bắt buộc phải học cách chấp nhận chứ không phải đau lòng.
Đúng như người ta nói, những gì mình sợ thì thường xảy ra nhất.
- “Sai lầm của tuổi 20 mà thôi, không quan trọng nữa rồi!”
Ánh mắt kiên định của Lục Tử Anh nhìn thẳng vào mắt hắn. Một câu mà hắn luôn đắn đo, do dự tìm đáp án lại được cô trả lời một cách nhẹ nhàng, không cần suy nghĩ.
- “Ừ, anh biết rồi. Sai lầm tuổi 20 thôi phải không.”
Trình Chí Viễn cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo, cố tình nhắc lại câu mà cô vừa nói thêm một lần nữa để nhắc nhở bản thân mình rằng, đừng trông mong vào bất cứ thứ gì từ cô nữa, bản thân hắn chỉ là vết nhơ mà cô muốn xóa sạch mà thôi.
Trình Chí Viễn còn định lên tiếng giải thích điều gì đó, nhưng rồi lại dừng lại. Hắn bật cười, nói với giọng châm biếm.
- “Không phải em nói chúng ta chẳng là gì cả sao? Vậy thì chuyện anh có qua lại với ai thì liên quan gì đến em chứ? Lục Tử Anh, em nhìn lại bản thân mình đi, lúc nào cũng chỉ biết cau có, tìm khuyết điểm của người khác. Nghiên Tiểu Hy so với em còn tốt hơn nhiều đấy! Dù sao cô ta cũng biết dịu dàng, biết lấy lòng người khác.”
Lục Tử Anh càng thêm thất vọng khi hắn lại ngang nhiên có thể mang cô ra so sánh với loại người giống như Nghiên Tiểu Hy.
Bao năm bên nhau chẳng bằng một Nghiên Tiểu Hy suốt ngày vờ đáng thương để câu dẫn bọn đàn ông. Nghĩ đến đây, cô chỉ biết cười trừ. Lại thấy bản thân mình đúng là đáng buồn cười, vì người đàn ông này mà cô lại năm lần bảy lượt tha thứ cho hắn.
Đúng là không đáng!
- “Vậy thì anh mau biến đi, đi tìm Nghiên Tiểu Hy. Trình Chí Viễn, từ đây trở về sau, tôi không còn muốn gặp lại anh thêm một lần nào nữa.”
Trình Chí Viễn cũng không còn xa lạ với những lời này, hắn lắc đầu cười trừ. Trong lòng hắn đã chứa quá nhiều phiền muộn, ngay từ đầu đã định sẵn không phù hợp, cố gắng cách mấy cũng là công cốc mà thôi.
Hắn thở dài một cách nặng nhọc, đến nụ cười trên môi cũng trở nên đắng ngắt. Đây là lần thứ hai hắn rơi nước mắt vì cô, vì mối tình mà hắn cho rằng sẽ là tình cuối.
- “Được thôi, không muốn gặp thì đừng gặp nữa.”
Nói rồi, hắn gỡ luôn chiếc nhẫn mà hắn và cô đã từng hẹn ước. Đây là đôi nhẫn năm đó chính cả hai đã cùng nhau chọn lựa, là đôi nhẫn duy chỉ có một cặp được thiết kế rất tinh xảo, bên trong còn có chữ cái ký hiệu của tên hai người.
Trình Chí Viễn không một chút lưu luyến thẳng tay ném luôn vào bồn hoa gần đó. Giây phút này, trong lòng cả hai đều có một cảm giác rất đau đớn, trái tim như bị bóp chặt. Hắn xoay người bước đi không một chút bịn rịn, đó cũng là lần cuối cùng cả hai người bọn họ gặp nhau.
Tình cảm những năm qua đã kết thúc một cách vô tình, nhẫn tâm thế đấy.
Mấy hôm không thấy hắn đến, cô bé Eri cảm thấy rất nhớ bố, cứ luôn miệng hỏi cô rằng bố của cô bé bao giờ mới đến. Những lần như thế, Lục Tử Anh đều cố gắng dỗ dành cô bé, tìm một vài lý do thuyết phục con.
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh. Cuối cùng, Lục Tử Anh cũng nhận được bằng tốt nghiệp. Cô đã ở Pháp quá lâu, bây giờ cũng đã đến lúc trở về lại Trung Quốc, rời khỏi nơi đau thương này bắt đầu một cuộc sống mới.
Trong suốt chuyến bay, Eri vẫn không ngừng thắc mắc về người bố đột nhiên mất tích của mình.
- “Con rất nhớ babi!”
Giọng nói non nớt vang lên.
- “Ngoan, về đến nhà con sẽ rất vui khi gặp được ông bà đấy!”
Cô ôm lấy con gái, thấp giọng đáp.
- “Vậy, ông bà có thích con không?”
Cô bé cũng quên bén đi bố, nhanh chóng bị Lục Tử Anh dẫn dắt sang một câu chuyện khác.
- “Đương nhiên rồi, rất thích là đằng khác. Eri của mẹ vừa ngoan ngoãn vừa lễ phép, còn xinh xắn đáng yêu đến mức này. Làm sao lại không ai yêu thích chứ?”
Nghe mẹ nói, cô bé mỉm cười hạnh phúc, đáp lại.
- “Babi cũng nói thế.”
- “Hả?”
Cô nhìn con, khó hiểu hỏi.
- “Babi rất yêu Eri và cả mẹ nữa!”
Lục Tử Anh mỉm cười, cô lặng lẽ xoay mặt đi nơi khác vì không muốn để cô bé nhận ra người mẹ luôn luôn dạy dỗ cô bé phải mạnh mẽ, vậy mà lại đang khóc chỉ vì một câu nói của trẻ con.