Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Chương 6: Chương 6




Lâm Sơ không khỏi bật thốt lên: “Cô nói người chết là Lưu Hồng Mai?”

Dương Thuần Bối đang cao hứng, cười đáp: “Đúng vây, còn ở rất gần đây, chỉ cách hai con đường.” Cô kỳ quái nói, “Cô quen sao?”

Lâm Sơ sững sờ quay đầu lại, càng không dám tin. Dương Thuần Bối còn nghi hoặc nói: “Thật sự quen?” Nhưng Lâm Sơ chỉ nặn một nụ cười buồn tẻ, khó khăn nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhạt như nước ốc (*)

(*) Nhạt như nước ốc: thức ăn không có khẩu vị gì, khi ăn giống như đang nhai sáp vậy.

Người chết là Lưu Hồng Mai, không phải là hàng xóm đối diện phòng Lâm Sơ lúc trước sao?

Hồi đó lúc tốt nghiệp Lâm Sơ chạy qua chạy lại giữa hai nơi trường học và đơn vị, tạm thời chưa tìm được phòng ở, chỉ có thể ở tạm nhà Diệp Tĩnh, mãi đến lúc thời tiết nóng nhất cô mới chuyển khu nhà nông dân kia.

Người ở chỗ đó điều kiện không được tốt lắm, đôi khi chị Lưu mua dưa hấu, sẽ cho Lâm Sơ một vài miếng, dù sao thường ngày cũng rất ngoan ngoãn, nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ, ở chung rất tốt. Hai đứa con gái nhà chị có chút bướng bỉnh, ba bốn tuổi, thường xuyên tranh cãi ầm ĩ, có hàng xóm nghiêm mặt gõ cửa, mỗi lần chị Lưu đều cúi đầu xin lỗi, chưa bao giờ bất hòa với người khác.

Lâm Sơ chịu khổ một năm, rốt cục tích góp được một ít tiền, ai vừa mới chuyển ra không tới một tháng, chị Lưu lại xảy ra chuyện, đúng là số mạng tại trời.

Đến buổi chiều, trong đơn vị bắt đầu bận rộn, luôn có đồng nghiệp chạy lên chạy xuống, tối hôm qua mới phát hiện thi thể, tất cả việc điều tra đều triển khai khẩn cấp, tất cả mọi người đều phối hợp điều tra, người hỏi thăm tin tức lúc nào cũng nhìn chòng chọc.

Lâm Sơ rót nước thì từ xa thấy dưới lầu cảnh sát nhân dân đi đi lại lại, cô cầm cái cốc đi lại cửa sổ nhìn thử, lại nhìn ra xa nơi nào đó trong khói mù dưới bầu trời của khu rác, khoảng cách quá xa, cái gì cũng không nhìn rõ, cô cắn mép cốc, cau mày.

Sau khi tan tầm chuyên gia vẫn đang nghị luận sôi nổi, cấp bách muốn biết chân tướng vụ án, sau khi lên xe buýt Lâm Sơ mới nhận được cuộc gọi của Diệp Tĩnh, từ lúc án tử xảy ra đến nay phố lớn hẻm nhỏ đều biết đến, án giết người không phải là chuyện nhỏ.

Lâm Sơ ôm di động nhỏ giọng trả lời, Diệp Tĩnh cả kinh: “Trời ơi, cô ấy là hàng xóm của cậu? Lúc tớ xem tin tức cũng chỉ biết thi thể được phát hiện ở đơn vị của cậu mà thôi, không nghĩ tới còn có một tầng quan hệ như vậy.” Cô hung phấn ngay lập tức, “Này, cục công an có đến thẩm vấn cậu không? Như thế nào lại không mời cậu đi uống cà phê!”

Lâm Sơ tức giận nói: “Chuyện đâu có liên quan đến tớ, tớ đã chuyển đi từ lâu rồi!”

Diệp Tĩnh nói mát vài câu, lại cùng cô phân tích vụ án, đoán hung thủ là nhân viên trong tập đoàn. Di động bên tai đã muốn nóng lên, Lâm Sơ ngắt lời cô: “Cậu còn chưa chịu tan tầm sao, đừng nói nữa, mình xuống xe!” Dứt lời, cô lập tức thu tuyến (*), dựa vào cửa kính xe mím môi không nói.

(*) Thu tuyến: ý nói nhấn chuông trước khi xuống xe buýt.

Sau một hồi xe buýt dừng lại, Lâm Sơ đến một khách sạn nhỏ, mua một phần mì xào mang về. Mì xào nóng hổi bọt nước dính đầy trong hộp Fastfood, về nhà trọ Lâm Sơ phát hiện hộp đã bị thủng, dầu mỡ chảy đầy trong túi plastic, cô ăn tạm hơn phân nửa, để lại phần dưới cùng nhiều dầu mỡ nhất.

Tắm rửa xong cô vào nhà bếp vì không có bếp nấu và máy hút khói giặt quần áo, hồi lâu mới thấy Thi Đình Đình từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa vừa nói chuyện phiếm với người bên ngoài: “Nói như vậy các chị phải bồi thường phí bảo hiểm nhiều như vây?”

Tang Phi Yến nói: “Đúng vậy, hiện tại chị nghi ngờ đây là lừa đảo, chồng mua cho mua bảo hiểm lớn như vậy, sau đó vì tiền phạm tội giết người.”

Thi Đình Đình chậc chậc lắc đầu, thấy Lâm Sơ đang ở trong nhà bếp giặt quần áo, cô đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, là đơn vị của Lâm Sơ!”

Lâm Sơ vẩy vẩy nước trên tay, bưng chậu nước tò mò: “Cái gì?”

Tang Phi Yến nói: “Đình Đình không nói thì chị cũng quên mất, ngày hôm qua không phải ở đống rác điền khu đã phát hiện ra một khối thi thể nữ sao, ba tháng trước người phụ nữ đó đến công ty bọn chị mua bảo hiểm, hiện tại bị mưu sát, chồng cô ấy là người được hưởng lợi, có thể được bồi thường một số tiền lớn.”

Lâm Sơ sửng sốt, đột nhiên tim đập thình thịch: “Cảnh sát có đén hỏi các chị không?”

Tang Phi Yến gật đầu: “Buổi chiều đến, hỏi cho bọn họ làm bảo hiểm trù tính.” Cô chậc chậc nói, “Loại chuyện này, chắc là người chồng làm, người phụ nữ kia còn có thể nhắm mắt sao?”

Thi Đình Đình hỏi Lâm Sơ có biết một số tin tức gì không, nhưng Lâm Sơ cũng không biết được nhiều tin tức hơn các cô. Nhưng cô không nói ra chuyện cô quen chị Lưu, trong tiềm thức không muốn mình rước lấy phiền phức.

Nhưng cô không muốn rước phiền phức, không có nghĩa là người khác không nhớ tới cô.

Ngày hôm sau thứ sáu, hội nghị thảo luận án giết người càng ngày càng nghiêm trọng, Lâm Sơ chỉ làm dự thính. Buổi chiều phóng viên tiến hành hỏi cô để lấy tin, hai người lên phòng họp trống ở lầu hai, các ghế tựa có chiều cao khác nhau, Lâm Sơ kéo hai cái ghế ra ngồi xuống, cẩn thận trả lời câu hỏi của phóng viên. Khi kết thúc phóng viên cười nói: “Vẫn là cô tốt, lãnh đạo thì rất kiêu ngạo, vị Quản lý Trầm kia sẽ không đồng ý phỏng vấn đâu, quên đi, tôi không hiếm lạ gì, tôi nghe người ta nói anh ta rất dữ, tôi đỡ phải dọa đến bản thân.”

Lâm Sơ cười cười, không có lên tiếng trả lời.

Khi về chỗ làm, Lâm Sơ thu dọn đồ đạc tính đoán xe về Trữ Tiền, mẹ Lâm đã gọi điện tới dặn dò cô ngồi xe cẩn thận. Đi đến lầu dưới cùng, Lâm Sơ vừa cúp điện thoại, thì nghe thấy một trận ồn ào tiếng “Rầm rầm” phiền phức đến rồi.

Giang Tấn bước nhanh tới chặn Lâm Sơ lại, sờ sờ túi quần lung tung, lấy ra danh thiếp có nhiều nếp nhăn, tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là phóng viên báo chiều Nam Giang, tên tôi là Giang Tấn.” Anh nói thẳng, “Hôm kia ở đống rác điền khu phát hiện một thi thể nữ, nghe nói cô quen người chết?”

Lâm Sơ giật mình, thề thốt phủ nhận: “Ai nói!”

Giang Tấn cười nói: “Dương Thuần Bối.”

Dĩ nhiên Lâm Sơ không nói gì, chỉ nói: “Biết thì biết, trước kia ở đối diện, nhưng không quen thân, anh muốn hỏi cái gì?”

Giang Tấn nói: “Sau chuyện này, đã hỏi ba người hàng xóm Lưu Hồng Mai nhưng ai cũng không biết, không ngờ cô cũng là hàng xóm của bọn họ, là như thế này, tôi hi vọng cô có thể cung cấp một chút manh mối, nạn nhân lúc còn sống có kết thù oán với người nào không, hoặc là trước đó có chuyện tương tự như vậy xảy ra không?”

Lâm Sơ cau mày, giả bộ nhớ lại: “Thật sự không có, bình thường tôi và chị ấy cũng ít lui tới, thời gian nghỉ ngơi khác nhau, không có ấn tượng gì.” Trên thực tế, quả thật chị Lưu không có gì gọi là bị người địa phương chỉ trách.

Phía trước có vài công nhân mặc quần áo lao động ló đầu nhìn sang bên này, Giang Tấn đứng nơi có nhiều người chú ý tới huống chi còn có một chiếc xe màu đen làm người khác chú ý, Lâm Sơ không muốn ở lại cùng anh quá lâu, nói xong đã muốn đi, Giang Tấn chặn cô lại: “Cô nhớ lại lần nữa đi, tất cả những điểm bình thường đều có khả năng trở thành manh mối quan trọng. Cô cũng biết, nạn nhân để lại hai đứa con nhỏ, nhỏ như vậy mà đã không còn mẹ, thật là đáng thương, buổi trưa tôi đến nhà các cô bé, ba của hai đứa bé không ở nhà, hai cô gái nhỏ luôn ở trong nhà khóc, chỉ là một dứa trẻ!”

Lâm Sơ bất đắc dĩ nói: “Đừng nói tôi cái gì cũng không biết, cho dù biết cái gì, cũng nên nói cho cảnh sát biết!” Dứt lời, cô lách qua Giang Tấn đi đến cổng lớn, vài tên công nhân kia vẫn nhìn xung quanh nơi này, Lâm Sơ cúi đầu, bước nhanh rời đi.

Trở lại Trữ Tiền phải đổi ba chuyến, Lâm Sơ nhắm mắt dưỡng thần, chuyến xe đầu tiên thiêm thiếp ngủ xém té xuống sàn suýt nữa là cô hét lên.

Giang Tấn cợt nhả nhìn cô phất phất tay: “Người đẹp tôi hộ tống cô về nhà!” Người bên cạnh chờ xe nghe thấy tiếng thanh niên, đều có bộ dạng vẻ mặt hiểu rõ.

Lâm Sơ đỏ mặt tai hồng, cũng không để ý tới anh, 15 phút sau lại ngồi chuyến xe thứ hai, đi được một đoạn cô quay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên thấy Giang Tấn lái xe, chậm rì rì đi theo phía sau. Người ngồi bên cạnh lúc trước chờ xe cùng cô, cũng quay đầu nhìn thoáng qua, cười nói: “Hiện tại các thanh niên trẻ tuổi cứ yêu đương như vậy, rất có tình ý!”

Lâm Sơ cười nhạt không nói.

Khi lên chuyến xe thứ ba thì trời đã tối, mây đen bao trùm một tầng mỏng, lúc này Giang Tấn mới nhìn ra điểm đến của cô nhìn cô kêu: “Cô đi Trữ Tiền? Nhà cô ở đâu?”

Lâm Sơ nhìn xung quanh, làm bộ như không biết anh, Giang Tấn mất kiên nhẫn, xuống xe đi tới trước mặt cô, phụng phịu nói: “Không hỏi hỏi cô chút sự việc sao, có gì mà không thể nói!”

Mặt Lâm Sơ không thể tưởng tượng nổi: “Tại sao tôi phải nói? Tôi nói tôi không biết cái gì hết, tại sao anh không tin?”

Giang Tấn cười nhạo một tiếng, đang định mở miệng, đột nhiên phía bên cạnh có tiếng còi. Một chiếc xe thương vụ màu đen từ từ dừng lại bên cạnh, cửa phía sau xe tự động mở ra, Trầm Trọng Tuân lộ ra nửa người, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lâm Sơ kinh ngạc, mơ hồ nhìn thấy hai lãnh đạo cấp cao Thành Thủ, Giang Tấn cũng thoáng kinh ngạc, chỉ nói: “Không có chuyện gì, chỉ cùng bạn nói chuyện phiếm!”

Trầm Trọng Tuân nhìn thoáng qua Lâm Sơ, Lâm Sơ thu lại vẻ mặt, mỉm cười gật đầu. Xe buýt phía sau chạy tới, bóp còi thúc giục xe thương vụ và chiếc xe màu đen đang cản đường, Giang Tấn vội vàng di chuyển xe, nhân cơ hôi đó Lâm Sơ chạy nhanh tới chỗ xe buýt, vội vội vàng vàng bước lên.

Trầm Trọng Tuân thấy cô chạy trối chết, không khỏi nhíu mày, cách cửa kính xe alij nhìn thoáng qua sắc mặt bực mình của Giang Tấn. Một lãnh đạo bên cạnh nói chuyện điện thoại xong, cười nói: “Kia là Tiểu Giang sao?”

Trầm Trọng Tuân nói: “Vâng, là nó.”

Lãnh đạo cười cười, lại nói đến lần này đi Trữ Tiền khảo sát một chuyến.

Phía bắc Trữ Tiền cải tạo gần hai năm, có một khu mới gần khu trung tâm có một khu danh lam thắng cảnh quốc gia, xung quanh khu đó có mấy chỗ đồi núi hoang vu, vẫn chưa khai phá xong, công ty du lịch địa phương muốn cùng tập đoàn Thành Thủ liên thủ khai phá khu đó, đăng ký kế hoạch thành một hạng mục công ty, mức phí đầu tư rất lớn, mỗi một bước đều rất cẩn thận, Trầm Trọng Tuân được phái tới đây, mặc dù thấy ngoài ý muốn, nhưng giống như trong dự đoán.

Lâm Sơ luôn chú ý tới chiếc xe phía sau, mắt thấy màn đêm buông xuống, đi vào khu Trữ Tiền đèn đường cũng ít dần, tầm mắt không bằng trước kia. Phía sau không có đèn xe sáng lên, Lâm Sơ đoán rốt cuộc cũng được Giang Tấn buông tha, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi xuống xe mẹ Lâm lại gọi điện thoại tới thúc giục, khi tan tầm Lâm Sơ bị Giang Tấn làm phiền, vừa đúng lúc bỏ lỡ chuyến xe đầu tiên, vô duyên vô cớ lãng phí gần một giờ, cô đứng phía sau né tránh tài xế xe lam, bắt một chiếc taxi, lúc này mới báo cho mẹ Lâm 10 phút nữa mới tới nhà, lại không biết phía sau có xe bám theo, chỉ là tiếng ồn bị chắn ngoài xe, Lâm Sơ không nghe được mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.