Nhà Lâm Sơ thuộc loại ký túc xá công nhân viên chức do công ty kiến trúc địa phương xây dựng, một tòa duy nhất, cũng không tính là tiểu khu, lão tổng công ty quen biết với ba Lâm, năm đó đã bán lầu 5 cho ông ta, cách vị trí nhà xưởng rất gần, ba Lâm cũng thuận tiện. Đã hơn mười năm trôi qua, nhà xưởng cũng đổi chủ, nơi này có chút hoang vắng hẻo lánh giống như trước, ban đêm ra vào thì phải đặc biệt cẩn thận.
Cửa sắt nhà lầu mở rộng, có vài chiếc xe đạp và xe gắn máy đỗ trên mảnh đất trống, đi sâu vào trong là công trình đang thi công, bởi vì thường xuyên có xe hàng ra vào, nên lầu dưới để trống. Bên ngoài là tiệm tạp hóa, lúc này đã đóng cửa, bên sườn phải cầu thang là nơi tối nhất, bên cạnh là phòng bảo vệ, bên trong phòng bác bảo vệ đang nghe radio, hí khúc (*) có chút ồn ào, ở trong này không có TV, vì vậy đây là niềm vui duy nhất của bác ấy.
(*) Hí khúc: Chỉ các loại kịch hát nói chung như tuồng, chèo, cải lương.
Lâm Sơ xuống taxi, thì nghe một loại tạp âm lấn át tiếng hí khúc, nhưng mà chỉ trong chốc lát tạp âm đó đã đi đến bên cạnh, dưới ánh trăng mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng làm cho cô cáu kỉnh.
Giang Tấn tháo mũ bảo hiểm xuống, sửa lại mái tóc rối tung một chút, “Rốt cuộc cũng hộ tống cô về tới nhà, Lâm tiểu thư, nhà cô không khó tìm lắm, thật đó!”
Lâm Sơ tức giận cười nói, “Giang tiên sinh, anh thật là quá thận trọng, tôi còn tưởng là có người đàn ông thô tục nào đó theo dõi tôi chứ, trước kia có vùng này có người hay khoe của, sau đó bị bắt lại, vừa rồi tôi còn tưởng là hắn đã được thả ra rồi chứ, cũng may là anh, cám ơn, quay về trên đường cẩn thận.” Dứt lời, xoay người rời đi.
Dưới màn đêm tối tăm, bốn phía không có đèn đường, chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu sáng, mặt Giang Tấn xanh mét cũng không gọi Lâm Sơ, nhưng mà tiếng hít thở đè nén lại cực kỳ rõ ràng, bên trong tòa nhà tiếng hí khúc tựa như bay theo làn gió tản ra trong không khí, dư âm cũng không bắt được.
Giang Tấn chạy tới trước vài bước, chặn trước mặt Lâm Sơ, Lâm Sơ không kịp dừng bước, đột nhiên đụng vào lồng ngực cứng rắn của anh, Lâm Sơ vội vàng lui về phía sau.
Giang Tấn cười nói, “Lâm tiểu thư, nói trắng ra, những người hàng xóm kia nói chuyện luôn né tránh không phải là cái gì cũng không biết, bọn họ biết gì đó, nhưng lại không muốn nói ra, ví dụ như giữa Lưu Hồng Mai và chồng chị ấy có rất nhiều mâu thuẫn, những mâu thuẫn này là mồi lửa đủ để giếtt người!”
Lâm Sơ có chút mệt mỏi, “Anh nói lời này, rất giống kịch bản phim truyền hình, dẫn dắt người làm chứng?” Mặt cô không chút thay đổi nói, “Phóng viên Giang, tôi và người chết chỉ là quan hệ hàng xóm vô cùng bình thường, giữa chúng tôi cho dù là bối cảnh trình độ học vấn với lại trên phương diện công việc đều vô cùng khác biệt, nếu là anh, anh sẽ thân thiết với bọn họ? Bây giờ hành động của anh đủ để kết tội quấy rối, vì không chứng cứ nên tôi không đến báo chiều Nam Giang tố cáo anh!”
Lâm Sơ vòng qua Giang Tấn, đi nhanh về phía cầu thang, trong nháy mắt bóng dáng nhỏ gầy biến mất ở cửa cầu thang tối đen.
Đột nhiên Giang Tấn nhớ tới hình dáng Lâm Sơ ngày đó cầm loa, sau một câu tiết lộ hành động tập đoàn Thành Thủ, lại dùng gấp đôi số chữa tỏ rõ lòng trung thành của mình, cho đến mới vừa rồi, anh tổng kết ra bốn chữ - miệng lưỡi sắc bén, cùng với vẻ mặt ôn hòa của cô thật khác một trời một vực.
Giang Tấn liếc nhìn xung quanh, giống như người lần đầu đến vùng hoang vu, một màu tối đen, lầu bốn và lầu năm đèn còn sáng, cũng không biết Lâm Sơ ở hộ nào, Giang Tấn cười cười, bước lên mô tô rời đi.
Lại nói vùng này không có đèn đường, đường xá tự nhiên rộng rãi hơn, công trường đang thi công phía trước và tòa nhà rất gần nhau, cách đó không xa là những ngọn núi nối liền nhau, dưới ánh sáng bầu trời đêm vẫn có thể thấy rõ nơi đất trống lộ ra từng khối đất vàng, đi lên trước nữa là di sản cấp quốc gia, một chiếc xe màu đen từ bên kia chạy ra, cách Giang Tấn rất xa, thoáng lướt qua.
Lâm Sơ vừa vào nhà đã bị mẹ Lâm giáo huấn, mười phút đi xe lại thành mất mười lăm phút, ba Lâm đang ăn dưa hấu, ậm ờ nói, “Có năm phút mà bà cũng nói!”
Mẹ Lâm quay đầu nhìn chằm chằm nói, “Ông già chết tiệt, ông nói cái gì!”
Ba Lâm lập tức khúm núm, nghiêng người tiếp tục ăn dưa hấu, chỉ đặc biệt xoay người trừng mắt nhìn Lâm Sơ, Lâm Sơ nhị cười, ôm bụng kêu “Đói”, lúc này mẹ Lâm mới dừng.
Thức ăn bưng ra từ lò vi sóng, nóng hổi, mẹ Lâm lại than thở, “Vị trí nhà này của chúng ta thật đúng là xui xẻo, phòng ốc trên con đường nhỏ phía trước kia đều lần lượt dỡ bỏ, vừa đúng lúc nhà chúng ta mới tới, hủy không được!” Bà để Lâm Sơ đăng lên web, định bán phòng này đi.
Lâm Sơ bằng mặt không bằng lòng, sau khi ăn xong len lén bàn bạc với ba Lâm, ba Lâm nói, “Xưa nay mẹ con chính là loại phụ nữ đó, tóc dài kiến thức ngắn, nhà tốt thế này tại sao phải bán, nói không chừng còn có thể bị dỡ bỏ đấy chứ!”
Lâm Sơ lại cười nói, “Hủy hay không hủy đều là người khác nói, tình hình trước mắt cũng không khác lắm sửa lại là được rồi, xung quanh đều bị dỡ bỏ xong rồi xây lại, mặc dù nhà chúng ta cách xa cảnh khu một chút, nhưng dù sao vẫn có thể ra giá cao, đến lúc đó dù cho thuê, cũng có thể có một giá tốt.” Cô nhỏ giọng nói, “Nhưng nếu mẹ không đồng ý, con sẽ nói dối mẹ đã đăng lên web là được rồi!”
Ba Lâm gật đầu một cái, giữ bí mật.
Thứ bảy Lâm Sơ đến nhà ông bà nội một chuyến, sau khi hỏi thăm sức khỏe hai ông bà thì đến quán nước gần đó mua nước trái cây. Các chủ hàng rong cũng tụ lại một chỗ xôn xao bàn tán tin đồn chính sách dỡ bỏ gần đây, đều nói tương lai vùng này sẽ được quy hoạch, sau này mấy quán nhỏ không thể kinh doanh được nữa.
Lâm Sơ xếp hàng chờ tính tiền, đột nhiên thấy bọn họ nhìn người nào đó, Lâm Sơ tò mò quay đầu lại, thì thấy năm người mặc âu phục mang giày da đang chậm rãi đi tới, Trầm Trọng Tuân đứng bên trái, giơ tay chỉ một loạt phòng ốc, hình như giới thiệu cho lãnh đạo bên cạnh.
Lúc đi tới quán nước, mấy người lãnh đạo thấy nơi này có nhiều người vây quanh, thì dừng lại, bảo một người cấp dưới đi mua nước trái cây, lại nghiêng đầu nhìn Trầm Trọng Tuân cười nói, “Những thứ này tiện nghi, tối mai lúc trở về mua nhiều nước trái cây một chút.”
Trầm Trọng Tuân mỉm cười gật đầu, hình như tầm mắt dừng lại một chút, nhìn thẳng phía Lâm Sơ, Lâm Sơ sững người, lập tức nở nụ cười, dường như Trầm Trọng Tuân cũng không ngờ tới, lúc câu môi khóe miệng có chút cứng ngắt, đứng nhìn một cách quái dị, Lâm Sơ vừa tìm tiền xu, lại vừa tò mò liếc mắt nhìn, miệng cũng không dừng, “Ông chủ, thiếu hai đồng!”
Chủ sạp nhìn tay Lâm Sơ, lập tức lấy hai đồng từ trong lọ ra, cười nói, “Lỗ tai dài hơn con mắt, không nhìn cũng biết!”
Lúc này Lâm Sơ mới nhìn chủ sạp, cười nói, “Ai nói tôi không nhìn, vẫn còn dư quang đấy!”
Lâm Sơ xách nước trái cây về nhà, lúc đi qua người nọ, đột nhiên có vị lãnh đạo nói, “Ai, cô gái này nhìn có chút quen mặt!”
Trên đường ồn ào, Lâm Sơ cũng không nghe rõ, chỉ lầm lũi đi dưới ánh mặt trời chói chang, vội vàng đi về nhà, hình như trên bắp chân bị muỗi đốt, một nốt đỏ nổi lên, Lâm Sơ khom lưng gãi, đi vài bước lại cong chân lên, mu bàn chân có chút ngứa.
Trầm Trọng Tuân thuận thế nhìn lại, tầm mắt không khỏi lướt qua Lâm Sơ đang đứng yên gãi chân, nói: “Ngày đó ở Nam Hồ, cô ấy chính là người giúp đỡ cứu cô gái kia.”
Lúc này lãnh đạo mới nhớ lại, “A, cậu vừa nói như thế thì tôi nhớ ra rồi, hình như lão Vương còn khen cô ấy, không ngờ nhìn gần lại gầy như vậy, bây giờ cô ấy không như bề ngoài, tư tưởng tốt, can đảm!”
Trầm Trọng Tuân nghe thấy ba chữ “Tư tưởng tốt”, chẳng hiểu tại sao lại có chút buồn cười, bên kia cấp dưới mua nước trái cây đã về, đoàn người lại tiếp tục đi khảo sát.
Lâm Sơ ở trong nhà hưởng thụ hai ngày, chủ nhật sau bữa cơm chiều lại vội vàng chạy về nội thành. Mẹ Lâm đưa một túi nước trái cây để cho cô mang theo, Lâm Sơ khoát tay nói, “Ở đó mua được, nhiều như vậy nặng lắm, con phải đổi ba chuyến xe đấy!”
Mẹ Lâm khuyên răn: “Những thứ này có bao nhiêu nặng, mẹ con ngay cả bình gas cũng có thể vác, cầm đi, con đừng tưởng mẹ không biết, con ở nơi đó có mấy lần mua nước trái cây, trở về con bị táo bón, lần sau mẹ mua cho con một ít mật ong.”
Lâm Sơ ngượng đỏ mặt, lại nghe mẹ Lâm hỏi tới chuyện hẹn hò, Lâm Sơ đành phải nói qua quít mấy câu, lúc này mới được đi.
Hàng xóm lầu hai là tài xế xe ba bánh, Lâm Sơ gõ cửa một cái, nhờ anh ta chở Lâm Sơ ra bến xe, lại móc ra mười tệ, nhưng đối phương không chịu nhận, đùn đẩy một hồi mới miễn cưỡng nhận lấy.
Lâm Sơ xuống xe, mang theo túi nước trái cây lên đã chiếm hết chỗ ngồi, lúc này bầu trời Trữ Tiền đầy sao, vừa vào thành phố Nam Giang thì đã thay đổi, Lâm Sơ ngây người ở nội thành năm năm, cho tới bây giờ cô cũng chỉ thấy vầng trăng lẻ loi, thỉnh thoảng có đèn máy bay xẹt qua bầu trời đêm, chỉ thêm phần hiu quạnh.
Hơn chín giờ tối rốt cuộc cũng tới nơi, Lâm Sơ bắt đầu đi tới hoa viên Quan Cẩm, trong tay xách túi nước trái cây nặng trịch, mỗi bước cô bước đi rất khó khăn. Đi tới ngã tư dòng xe cộ dần dần nhiều hơn, Lâm Sơ đứng bên ngã rẽ bóng đèn tối mờ, không có người đi đường, đối diện là một siêu thị lớn, cách đó không xa là một cây cầu, người qua lại trên đó cũng tương đối thưa thớt.
Đèn đỏ tắt chỉ trong nháy mắt xe đồng loạt chuyển động, “Ầm” một xe cách đó không xa chạy nhanh qua.
Lâm Sơ dừng lại ở lối đi bộ, cúi đầu lấy một chai nước trái cây, không khí vẫn nóng bức giống như ngày trước, cũng không biết đang gặp nguy hiểm, hòa lẫn trong bầu không khí này.
Âm thanh túi ny lon lẫn lộn nên không thể nghe thấy tiếng bước chân, một bóng người ở phía sau đầu Lâm Sơ, lén lút bước chân cũng dừng lại.
Một giây tiếp theo. Sau lưng Lâm Sơ bị một lực rất mạnh đẩy về phía trước, theo quán tính cô vọt tới trước, thất thanh thét chói tai, lập tức túi nước trái cây trong tay rơi xuống, “Bịch bịch bịch” nước trái cây chảy đầy trên mặt đất. Rất nhiều xe chạy thẳng tới, chạy tới gần Lâm Sơ cũng không thắng được, đột nhiên phía sau tiếng xe máy “Rầm rầm” chạy tới, nhanh chóng vọt tới chỗ Lâm Sơ, xe từ trên cao chạy xuống nườm nượp, xe thương nhân màu đen theo sát dòng xe cộ.
Bóng người kia nhanh chóng lui ra phía sau bỏ chạy, nhưng không ngờ tới lại xuất hiện một chiếc mô tô trước mặt vẹo một cái, trực tiếp vọt tới chỗ hắn, phía trước tiếng thét chói tai của Lâm Sơ phá tan sự yên tĩnh ở đường quốc lộ, xe hai bên đường hỗn loạn phanh lại, bánh xe ma sát mặt đất, âm thanh chói tai, một cỗ hơi nóng từ sườn xe đánh úp tới, đột nhiên Lâm Sơ ngã phịch xuống đất không dậy nổi.