Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Chương 8: Chương 8




Edit: Thanh Xuân 430

Một chiếc xe dừng lại sát bên đường, đèn xe chiếu xa có thể thấy rõ những người ở xa, chỉ ngắn ngủi trong hai dây, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, người kia bị ngã xuống đất lại thét chói tai một lần nữa, chợt chống đỡ bò dậy, còn chưa đứng vững mà đã chạy về phía trước, chạy được hai bước rồi lại ngã xuống đất.

Khoảng cách chỉ có hai bước, bánh xe ma sát mặt đường, rốt cuộc cũng đã dừng lại trước mặt Lâm Sơ. Tất cả người đi đường ở ngã tư đường và tài xế cũng hoảng sợ không khỏi đổ mồ hôi, tốp ba tốp năm chạy qua làn đường đi bộ.

Bên kia Giang Tấn chặn đường đi, hung thủ liều vòng qua xe mô tô, chạy thục mạng về phía trước, Giang Tấn cũng không cho hắn ta một chút cơ hội, nhảy xuống mô tô, trực tiếp vung một quyền. Hung thủ cũng không chịu yếu thế, kêu đau một tiếng tức giận đánh trả lại, hai người lập tức đánh nhau.

Xe thương nhân màu đen và đèn tín hiệu giao thông cách ba bốn chiếc xe, Trầm Trọng Tuân chỉ nghe được hai tiếng thét chói tai, cũng không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Hình như phía trước đông ngẹt người, người xung quanh cũng chạy về phía giữa đường quốc lộ, mấy người lãnh đạo có chút mệt mỏi, hơi mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ đeo tay một chút.

Trầm Trọng Tuân nghiêng đầu, tùy ý nhìn về phía bên kia đường, hai người đánh nhau rời vào tầm mắt anh, Trầm Trọng Tuân sửng sốt, có hai ba câu với lãnh đạo, thì vội vàng xuống xe, chạy tới nơi nào đó.

Mấy người đi đường bị xe bốn phía vây quanh, có người gọi báo cảnh sát, có người muốn tiến lên giúp một tay, tình huống ở giữa ngã tư đường cũng tương tự như thế, lúc Trầm Trọng Tuân chạy đi, cũng nhìn thấy tình huống ở chỗ đó, trên đất toàn là nước trái cây, không biết người nào gặp tai nạn, loáng thoáng có thể nhìn thấy mái tóc dài xõa xuống.

Trầm Trọng Tuân không hề để tâm, chớp mắt đã chạy tới bên cạnh Giang Tấn, dường như hung thủ đang đánh liều mạng, một tay sờ lung tung trong túi quần, đột nhiên móc ra một cây dao găm nhỏ. Giang Tấn lại đánh hai quyền, thấy hung thủ hoa mắt, dường như có thể thấy máu chảy xuống, hắn quát to một tiếng, chợt cầm dao đâm tới, lập tức xung quanh vang lên tiếng kinh hô liên tiếp, Trầm Trọng Tuân không do dự nữa, từ sau lưng hắn ta đánh tới, dừng sức nắm tay hắn, trên cổ tay hung thủ đau nhói, khi tiếng thét chói tai của hắn còn ở trong họng, Trầm Trọng Tuân vặn cổ tay một cái, hung thủ đau tê tâm liệt phế lập tức kêu rên một tiếng, vật trong cánh tay đau nhức bị gỡ ra, cây dao găm bị rơi xuống đất.

Trầm Trọng Tuân lại vặn cánh tay kia của hắn, không quan tâm hắn kêu đau, hung hăng dùng đầu gối đè hắn xuống, chế ngự hắn ta trên mặt đất, hung thủ vẫn còn giãy giụa, cũng bị đau đến sắp chết nên đứt quãng kêu đau, Trầm Trọng Tuân nhìn về phía Giang Tấn nói, “Không sao chứ?”

Mặt Giang Tấn sưng đỏ, khóe mắt rươm rướm máu, bây giờ đầu óc choáng váng đến hoa mắt, chỉ khoát tay một cái, đột nhiên nhớ tới, “Lâm Sơ!”

Trầm Trọng Tuân sửng sốt, chỉ thấy Giang Tấn lắc lư lảo đảo bước mấy bước đi về phía giữa đường, “Lâm Sơ bị xe đụng!”

Trầm Trọng Tuân nghe vậy, trên tay không khỏi căng thẳng, lập tức cổ tay hung thủ như bị vỡ vụn, dường như có thể nghe tiếng “Rắc rắc”, hung thủ kêu khóc đứng lên, vừa xin tha tội vừa cầu cứu, Trầm Trọng Tuân nhìn hai người đàn ông đang đứng xem nói, “Sang đây giữ hắn, chờ cảnh sát.”

Hai người đàn ông kia lập tức bước lên, hai bên trái phải chế trụ tên hung thủ, Trầm Trọng Tuân không nói hai lời, lập tức chạy tới ngã tư đường, chớp mắt đã vượt qua Giang Tấn.

Lâm Sơ chưa hoàn hồn ngồi bệt dưới đất, dường như hai chân bị mất cảm giác, cô làm như thế nào cũng không đứng lên được, bị dọa sợ nên chảy nước mắt liên tục, chỉ thiếu gào khóc, tài xế kia vội vàng giải thích, “Tôi không đụng vào cô, thật sự không có đụng vào!”

Trầm Trọng Tuân đẩy đám người chen vào, người hai bên bị ép ngã mấy bước, không khỏi mắng chửi.

“Lâm Sơ!”

Đôi mắt Lâm Sơ đầy nước mắt mông lung ngước đầu lên nhìn, tầm mắt mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy người vừa tới toàn thân mặc âu phục, cao to mạnh mẽ, cô khóc đến thảm thương, nói không được, chỉ nói một câu, “Tôi không đứng nổi, không đứng nổi…”

Có người hỏi Trầm Trọng Tuân có biết Lâm Sơ hay không, còn có người nói đã gọi xe cứu thương, tài xế liên tục nhấn mạnh, “Tự nhiên cô ấy lao ra, thật sự tôi không đụng cô ấy!”

Rốt cuộc Giang Tấn cũng chạy tới, vén áo lên lau giọt máu ở khóe mắt, mắng một tiếng mới nói, “Là người đàn ông kia đẩy Lâm Sơ ra giữa đường.”

Người xung quanh thấy trên mặt anh dính máu, vốn đã hốt hoảng xích ra, nghe anh nói những lời này, mới mơ hồ thấy nguyên nhân hậu quả, mới nhìn lại nơi đèn đường mờ tối bên kia, người xem xung quanh càng lúc càng nhiều.

Trầm Trọng Tuân ngồi chồm hổm xuống, nhìn kỹ chân Lâm Sơ một chút, ngoại trừ xây sát một chút, cũng không có gì khác thường. Lâm Sơ còn đang hết hồn hết vía khóc thúc thít, đột nhiên Trầm Trọng Tuân vịn hai vai cô, Lâm Sơ sững người, ngừng khóc.

Trầm Trọng Tuân bình tĩnh nhìn cô, “Khóc cái gì mà khóc, không có việc gì hết. Nói xong, anh thò tay về phía hai chân Lâm Sơ, ở gần tới anh dừng lại một chút, trong nháy mắt đã đặt tay lên chân Lâm Sơ, nhẹ nhàng xoa bóp.

Lâm Sơ chỉ cảm thấy có một đôi bàn tay ấm ấp ở đùi và bắp chân liên tục xoa nắn, đột nhiên xuất hiện cảm giác đụng chạm xa lạ, dần dần cảm giác trở về, tê dại nóng rực.

Đột nhiên cô đánh một cái, ánh mắt mơ hồ từ từ nhìn rõ, thấy Trầm Trọng Tuân gần ngay trước mắt đột nhiên cô trở nên tỉnh táo, thân thể hết sức sợ hãi run lên, sống lưng căng cứng.

Trầm Trọng Tuân nhìn cô chằm chằm, tay bóp mạnh mấy cái, lúc này mới dìu hai vai cô nói, “Đứng lên thử đi.” Hơi dùng sức, cương quyết nâng Lâm Sơ lên.

Lâm Sơ lảo đảo liên tục, trọng tâm không vững, lập tức cô tìm vật chống đỡ, hai tay ôm thắt lưng Trầm Trọng Tuân, nhưng không ngờ Trầm Trọng Tuân lại run lên, nhưng Lâm Sơ không phát hiện ra.

Trầm Trọng Tuân lại thấp giọng để Lâm Sơ động động chân, Lâm Sơ nghe lời di chuyển, tài xế kia không khỏi thể phào nhẹ nhõm, người xung quanh cũng phải thốt ra vô cùng may mắn.

Từ lúc chuyện phát sinh đến bây giờ chỉ có mười mấy phút đồng hồ, xe cứu thương và xe cảnh sát còn chưa tới kịp, giao thông tắc nghẽn dần dần thông thuận, Trầm Trọng Tuân đỡ Lâm Sơ đến ven đường, lại muốn xem thương thế của Giang Tấn, ai ngờ vừa mới buông tay hai chân Lâm Sơ đã mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống, Trầm Trọng Tuân vội vàng ôm cô lại. Sợ hãi trong lòng Lâm Sơ vẫn chưa hết, bồn chồn lo sợ níu áo Trầm Trọng Tuân, gắt gao không buông, Trầm Trọng Tuân bất dắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhìn Giang Tấn kêu, “Cậu đừng chạy, tới bệnh viện.”

Trong lúc Giang Tấn nâng xe ngã từ dưới đất lên, anh đâu còn hơi sức nữa đâu mà chạy, phất tay ra hiệu cho Trầm Trọng Tuân. Có mấy người muốn trực tiếp đưa hung thủ đến đồn cảnh sát, Giang Tấn tiến lên đạp hắn một cái, lên tiếng nói, “Đưa đi, chờ cảnh sát tới không biết phải đợi tới khi nào!”

Có người tốt bụng nhét hung thủ vào xe mình, lập tức đi tới đồn công an. Giang Tấn nhìn lại bên kia, thấy Trầm Trọng Tuân đang ôm Lâm Sơ, cúi đầu không biết đang nói gì, một lát Lâm Sơ lại lắc đầu, một lát lại gật đầu, hai tay níu chặt áo Trầm Trọng Tuân, Giang Tấn không khỏi hậm hực, cảm thấy mất mác.

Xe cảnh sát và xe cứu thương cũng tới, hiện trường có chút hỗn loạn.

Giang Tấn ngồi lên xe cứu thương, lại chỉ vào chiếc mô tô ven đường nói, “Xe, xe của em.”

Trầm Trọng Tuân vỗ đầu anh một cái, dặn dò Lâm Sơ vẫn còn sợ hãi, “Hai người lên xe cứu thướng tới bệnh viện, tôi lái xe cậu ấy đi theo phía sau!”

Lâm Sơ vặn ngón tay, tây trang của anh không khỏi có nếp nhăn. Đột nhiên Giang Tấn lạnh lùng mở miệng nói, “Không cần phải lưu luyến không rời như vậy.”

Trầm Trọng Tuân liếc mắt nhìn anh một cái, lại trấn an vỗ vỗ tay Lâm Sơ nói, “Đừng sợ.”

Lâm Sơ cũng cảm thấy hành động của mình quá mức khác thường, nhưng vẫn không khống chế được động tác của mình, hồi lâu cô mới gật đầu một cái, cắn răng một cái mới buông tay ra, lúc này Trầm Trọng Tuân mới nhảy xuống khỏi xe cứu thương.

Lâm Sơ nắm ghế ngồi, tầm mắt nhìn về phía sau cửa xe. Trầm Trọng Tuân cỡi mô tô chạy theo phía sau, tốc độ vừa nhanh lại mạnh mẽ, một thân âu phục lại đội nón bảo hiểm, nhìn tổng thể không thể nào hợp được, phía sau còn có xe cảnh sát theo sau.

Giang Tấn ngồi co quắp trên ghế, chân dài đá đá chân Lâm Sơ, “Này, hỏi cô.”

Lâm Sơ thu hồi tầm mắt, nghe Giang Tấn nói, “Cô đắc tội với người nào?”

Lâm Sơ lắc đầu một cái, cau mày trả lời, “Tôi đâu có đắc tội với ai đâu.” Từ trước đến nay cô đều vui vẻ với mọi người, hòa hòa khí khí, chỉ có lúc nói chuyện với Giang Tấn thì có chút bực bội, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có người trước mặt này thôi, chẳng qua Lâm Sơ không nói ra lời mà thôi.

Giang Tấn ngửa đầu suy tư, hôm nay anh cố ý đứng chờ ở bến xe, đi theo dọc đường, chỉ muốn biết Lâm Sơ ở đâu, cũng không phải anh muốn hỏi chuyện của Lưu Hồng Mai, nhưng mà nhịn không được cái khẩu khí kia.

Lúc Lâm Sơ xuống ngã tư đường, dường như anh thấy có một người đàn ông lén lén lút lút đi theo phía sau, có thể chắc chắn rằng, người đàn ông kia không xuống từ xe buýt, mà là đã đợi ở đó lâu rồi, lúc rat ay không chút do dự, vóc dáng cũng có chút vạm vỡ, thậm chí mang theo dao găm bên người, không phải là cướp tiền cướp sắc, mà là trực tiếp lấy mạng.

Sau khi đến bệnh viện lại náo nhiệt, cảnh sát vào cửa, lập tức thu hút sự chú ý của người khác.

Trên đùi Lâm Sơ có vết xước, cũng không có gì đáng lo ngại, cô nói lúc trước chân dùng sức đá người quá mạnh với bác sĩ, bác sĩ trấn an nói, “Không sao, thật sự không có chuyện gì, nếu cô vẫn chưa an tâm, thì đi chụp X-quang. Vừa rồi cô bị hoảng sợ, không đứng nổi, đơn giản chỉ là do bị ảnh hưởng bởi sự lo lắng trong lòng mà thôi, không liên quan đến vấn đề sinh lý.” Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm.

Ngược lại Giang Tấn bị thương nặng hơn một chút, bác sĩ bôi thuốc cho anh, anh liên tục hít không khí mà vẫn còn mạnh miệng nói, “Người đàn ông kia bị tôi đánh tàn phế, đoán chừng một lát nữa là không sao.”

Trầm Trọng Tuân đang lo lắng tình trạng của Lâm Sơ, thấy anh vẫn còn có tinh thần nói chuyện phiếm, thì đi tới một gian phòng khác, lúc đi tới cửa thì nghe Lâm Sơ đang cười nói, “Thật sự thì tôi cũng không quá sợ, chỉ thiếu một giây nữa là xém phải chết, tôi còn chạy về phía trước hai bước, may nhờ tôi tránh kịp, nếu không thật sựu đã xảy ra chuyện.”

Trầm Trọng Tuân không khỏi nở nụ cười, dựa vào cạnh cửa mà không vào bên trong, yên lặng nghe Lâm Sơ và bác sĩ một người hỏi một người đáp.

Kiểm tra xong, ba người đi theo tới đồn công an, Giang Tấn nói hết những gì anh thấy, Trầm Trọng Tuân cũng không biết tình hình trước đó, nghe Giang Tấn kể lại, thật sự là vô cùng nguy hiểm, anh không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía bàn Lâm Sơ.

Lâm Sơ suy nghĩ một lát, mới khẳng định với cảnh sát một lần nữa, “Tôi chắc chắn rằng tôi không có đắc tội với ai cả.”

Cảnh sát gật đầu một cái, mới nói, “Được rồi, vậy chúng tôi sẽ cố gắng điều tra rõ chân tướng, đến lúc đó sẽ thông báo cho cô.”

Ba người rời khỏi đồn cảnh sát cũng đã khuya, trên đường xe cộ thưa thớt, Giang Tấn vỗ vỗ xe anh nói, “Này, lên xe, tôi đưa hai người đi.”

Lâm Sơ bật cười, “Tôi đi trước.” Cô nhìn Trầm Trọng Tuân gật đầu một cái, “quản lý Trầm, hôm nay cảm ơn anh, tôi đi trước.”

Trầm Trọng Tuân hơi cau mày, có lẽ không thoải mái khi bỗng dưng cô lạnh nhạt thế này, một lúc lâu anh mới lên tiếng, “Khuya lắm rồi, để tôi đưa cô về.”

Nửa đêm khuya khoắt, ngay cả xe cũng chỉ lẻ tẻ có chiếc, càng không thấy một bóng dáng một người đi đường nào. Trong lòng Lâm Sơ vẫn còn sợ hãi chuyện vừa rồi, nghe vậy sau một lúc do dự thì đồng ý.

Giang Tấn nhún vai, vội vã nhảy lên xe rời đi.

Hai người rất may mắn, đợi bảy tám phút thì có một chiếc taxi tới. Lâm Sơ ngồi ngay ngắn, cách Trầm Trọng Tuân một khoảng nhất định, Trầm Trọng Tuân quan tâm hỏi mấy câu, Lâm Sơ đáp một chút một, trước khi xuống xe Lâm Sơ nói cảm ơn một lần nữa, Trầm Trọng Tuân mỉm cười, “Chuyện nhỏ, về nghỉ ngơi thật tốt, chớ suy nghĩ quá nhiều.”

Lâm Sơ gật đầu một cái, đưa mắt nhìn xe taxi càng ngày càng xa.

Chỉ còn ba bốn giờ nữa là tới giờ đi làm, Lâm Sơ rửa mặt nghỉ ngơi, chớp mắt đầu óc mơ màng đi tới đơn vị.

Trong tay còn nhiều công việc, tinh thần Lâm Sơ không tốt, ngáp cả ngày, buổi trưa mua hai ly cà phê, uống hết toàn bộ, lúc này mới mở to hai mắt.

Buổi chiều nhận được điện thoại của cảnh sát, nghe nói vụ án có tiến triển, trong lòng Lâm Sơ căng thẳng, vội vàng hỏi thăm, cảnh sát chỉ nói một lát nữa cô hãy đến cục cảnh sát một chuyến, rất nhiều chi tiết quan trọng vẫn chưa kịp hỏi.

Sau khi giờ làm việc Lâm Sơ vội vàng đi tới cục cảnh sát, thì thấy Giang Tấn đang đứng trước cổng, lúc nhìn thấy Lâm Sơ anh vẫy tay một cái, “Tới rất nhanh.”

Lâm Sơ cười cười, cùng anh đi vào.

Hình như cảnh sát nghiêm túc hơn tối hôm qua, sau khi nói mấy câu đơn giản thì nói tiếp, “Hỏi hắn cái gì, hắn cũng không nói, chúng tôi tra được hắn ta là nhân viên trong tập đoàn Thành Thủ, cô nghĩ xem một chút cô có biết hắn không?” Nói xong đưa ảnh của hắn ta đến trước mặt Lâm Sơ.

Lâm Sơ nghe thấy tên đơn vị của hắn ta thì có chút kinh ngạc, nhìn người trong ảnh, thì giật mình, “Tôi biết hắn ta, tôi đã thấy hắn ta nhiều lần rồi, hắn ta biết chị Lưu.”

Lâm Sơ không khỏi đè trái tim đang sợ hãi của cô xuống, kể lại tỉ mỉ lại đã chứng kiến hơn một tháng trước, dường như vụ án có liên quan đến vụ án giết người chưa phá được kia, cảnh sát lập tức hưng phấn.

Lâm Sơ nói, “Trước kia tôi thấy người đàn ông kia ở cổng bệnh viện, cùng với chị Lưu, hình như lén lút làm gì đó, ngay từ đầu tôi cũng không nghĩ nhiều, sau đó có lần họ cãi nhau, nghe nói là phải kéo nhau ra gặp ở ngoài, nên tôi có chút để ý, nhưng mà sau đó lại thấy anh ta cười nói với chồng của chị Lưu.”

Lâm Sơ ngừng một chút, đột nhiên nói, “Đúng rồi, hình như trong tay bọn họ đều cầm thuốc, tôi đã thấy hai lần, hai lần đều cầm thuốc.”

Cảnh sát ghi chép từng chi tiết lại, lại hỏi thêm những vấn đề khác. Lâm Sơ khai báo hết những chuyện lớn nhỏ xong, trời cũng bắt đầu tối mới rời khỏi đồn cảnh sát, Giang Tấn gọi cô, “Nếu trước kia cô chịu nói ra sớm một chút, thì cũng không xảy ra chuyện gì.”

Lâm Sơ nhíu mày lại, lúc trước Giang Tấn tới hỏi cô cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng chưa từng để ý đến, có thể nói là cô không thể không thừa nhận, khi bản thân chưa gặp họa, cô cũng không để ý quá nhiều.

Sau đó vụ án giao cho cảnh sát, Lâm Sơ cũng không cung cấp được nhiều manh mối.

Cô chưa từng nói chuyện cô bị tập kích cho người khác biết, chỉ nói cho Diệp Tĩnh biết, lập tức Diệp Tĩnh chạy tới tìm cô, thấy cô bình an vô sự, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Việc cảnh sát đang điều tra cô không thể nào biết được, vụ án giết người có tiến triển nhưng lại từ Tang Phi Yến bùng nổ ra ngoài.

Chuyện xảy ra sau ngày thứ năm, sau khi tan việc Tang Phi Yến lại la ầm lên, “Thật sự có vấn đề, vấn đề vô cùng nghiêm trọng.”

Thi Đình Đình để cô nói từ từ, Tang Phi Yến uống một hớp nước nói, “Ngày mua bảo hiểm là ba tháng trước, cảnh sát cũng bắt đầu điều tra từ giai đoạn này, các cô đoán kết quả thế nào, mua bảo hiểm không phải là muốn kiểm tra sức khỏe để giao phó bệnh án sao, người chết quê ở Quý Châu, ba tháng trước chồng chị ta dẫn chị ta đến một phòng khám tư nhân để khám bệnh, lại chuẩn đoán bị ung thư gan giai đoạn cuối, sau đó quay về Nam Giang chế thuốc theo định kỳ, đúng lúc đó lại dùng bệnh án của hung thủ, hung thủ kia cũng bị ung thư gan, đây là lừa gạt trắng trợn mà, nhưng sự việc quá phức tạp, không chỉ đơn giản như vậy.” Tang Phi Yến lấy một tờ báo chiều Nam Giang ra, đưa cho các cô xem.

Lâm Sơ đọc từng câu từng chữ trong bài báo, quá mức kinh ngạc không thể tả nổi.

Hai vợ chồng chị Lưu quê ở Quý Châu, năm năm trước tới thành phố Nam Giang đi làm, vì chị Lưu sinh hai đứa con gái liên tiếp, bị nhà chồng ghét bỏ, nên quan hệ với lão Ngô cũng càng ngày lạnh nhạt, cho đến khi lão Ngô dẫn chị đi khám bệnh.

Sau khi sinh chị Lưu không bảo dưỡng tốt, cơ thể yếu ớt bị bệnh liên tục, sau khi có kết quả kiểm tra, chị cũng không nghi ngờ gì, lão Ngô đưa ra chủ ý muốn chị lừa gạt tiền bảo hiểm.

Cuộc sống Ở thành phố Nam Giang nhiều khó khăn, vật giá giá nhà đều tăng cao, hơn nữa hai đứa con gái lại sắp phải đi học, kinh tế trong nhà khó khăn, chị Lưu cảm thấy sơm muộn gì mình cũng chết, dứt khoát làm liều một lần, nghe theo lời lão Ngô nói.

Bọn họ ở trong bệnh viện tìm hiểu đến nơi đến chốn, một người đàn ông trung niên mắc bệnh lâu rồi, cho dù giết người có bị tra ra, người đàn ông trung niên kia cũng không sợ chết, chỉ cần lừa đảo thành công, hắn ta có thể có được một khoản tiền để lại cho người nhà, vì vậy mới mạn tay đánh một trận.

Ai ngờ bị Lâm Sơ bắt gặp cảnh hắn và lão Ngô ở chung một chỗ, trí nhớ của người đàn ông trung niên kia cũng không kém, sau đó lại nhớ tới cũng tùng gặp Lâm Sơ ở trước cổng bệnh viện, tuần trước lại nghe nhân viên tạp vụ nói Lâm Sơ bị một phóng viên đang theo vụ án tới hỏi tin tức, hắn ta lo lắng chuyện sẽ vỡ lở, Lâm Sơ sẽ khai ra hắn, dứt khoát không làm thì thôi đã làm thì phải làm đến cùng, tới gặp lão Ngô hỏi thăm chỗ ở của Lâm Sơ, nhà cô ở gần đây ngồi canh ở đây hai buổi tối, rốt cuộc ra tay vào tối chủ nhật.

Tang Phi Yến tiếp tục nói, “Tôi cảm thấy tốt nhất nhìn một đoạn là đoạn phía trên kia, cảnh sát tới Qúy Châu điều tra manh mối trước, lại có người giả mạo quản lý công ty bảo hiểm, cùng chồng nạn nhân nói vợ hắn có bệnh, đúng là lừa đảo, còn nói ra Quý Châu, kết quả người chồng đó không đánh mà khai, nói thật là vợ hắn ta không có bệnh, do phòng khám chuẩn đoán sai, đây không phải là trùng hợp sao, người quản lý giả mạo kia trược tiếp cung cấp manh mối cho cảnh sát.”

Thi Đình Đình khen ngợi nói, “Quá thông minh đi, ai mà lợi hại như vậy?”

Tang Phi Yến khoát tay, không ai biết cả.

Tác giả viết bào báo cũng dùng bút danh, chỉ có phóng viên địa phương lúc ký tên mới dùng tên thật, Lâm Sơ như có điều suy nghĩ nhìn về phía tên “Giang Tấn”, vô cùng bội phục anh vì một bài báo độc nhất vô nhị, về phần quản lý giả mạo kia là người nào, đoán chừng cũng không khó khăn để suy đoán.

Rốt cuộc bài báo cho biết vụ án về sau, để giải quyết tốt hậu quả vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý.

Chủ nhật cô không về Trữ Tiền, trốn trong phòng nghỉ ngơi hai ngày, bây giờ khó mà chịu được nóng nực nên đành phải ra cửa.

Ban đầu trên hợp đồng thuê nhà viết rõ tiền điện nước chia đều, các nhà không có đồng hồ điện riêng, vì vậy lắp đặt máy điều hòa cũng là một chuyện phiền phức, phòng Tang Phi Yến ở giữa vách ngăn, không có cửa sổ thông gió, cho nên không tuân theo điều lệ trong hợp đồng, đóng tiền điện theo một tỷ lệ nhất định.

Lâm Sơ cho rằng cô có thể nhịn được, ai ngờ bây giờ cô lại không chịu nổi được nữa, chiều chủ nhật chạy đi mua máy điều hòa, trước khi cửa hàng đóng cửa đã chọn được một máy giá cả vừa phải, trên sổ tiết kiệm lại mất một khoản tiền, Lâm Sơ hết sức đau lòng.

Ngày thứ hai hôm sau, ngày đầu tiên của tháng bảy mặt trời chói chang nóng bức bắt đầu. Khí trời nóng ẩm lên tới 38oC, Lâm Sơ ngồi trong phòng làm việc có máy điều hòa, mới vừa cầm tờ tạp chí trong tay, Lâm Sơ lật tới nhân vật chính trong tờ tạp chí, đoan chính ngồi trước ống kính. Ngoài ý muốn lật một trang khác, trên đó lại có hình của Trầm Trọng Tuân, nhưng tư thế hai người ngồi lại giống như đúc, khóe miệng cong lên, hai tay chắp trên bắp đùi, ánh mắt nhàn nhạt, nội dung trên tạp chí là giới thiệu về công ty mới của tập đoàn, Trầm Trọng Tuân được điều đến Trữ Tiền.

Bên kia Trầm Trọng Tuân đang ở trong phòng làm việc thu xếp tài liệu mang đến Trữ Tiền, lúc chạm vào tờ tạp chí động tác của anh hơi chậm lại, đầu ngón tay dừng lại trên hình nhân vật chính kia, chậm rãi đọc từng câu chữ kia một lần.

Trợ lý gõ cửa nhắc thời gian, Trầm Trọng Tuân hoàn hồn trở lại, nhét tờ tạp chí kia vào đống tài lại mang theo đến Trữ Tiền, chậm rãi đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.