Lâm Giang Tiên

Chương 10: Chương 10




Cố Lâm lo lắng đề phòng mấy ngày, phát hiện Nhị gia không có làm ra trò gian trá gì, trái tim cũng được buông lỏng một chút. Sau lại nghe nha hoàn báo cáo Nhị gia tản bộ trong Ngô Đồng viện, ở trong sân chậm rãi duỗi tay đá chân, cũng không có dị động gì. Chỉ là thừa dịp khi Nhị gia trở về ngủ say mới len lén bắt mạch, mạch tượng đã từ từ ổn định bình thản, khiến nàng có thể âm thầm thở nhẹ một hơi. Thời gian còn lại, hắn cũng chỉ ở trong nội viện đi bộ khắp nơi, bên người mang theo quyển sách, đi mệt thì ngồi xuống xem sách. Nàng vốn lo lắng Nhị gia sẽ chà đạp những quyển sách của nàng, không ngờ hắn ngược lại rất yêu quý chúng, đọc cũng rất nhanh. Chỉ là có ngày hắn ôm một cuốn tới hỏi nàng, ông nói gà bà nói vịt một phen, nàng mới đột nhiên tỉnh ngộ, Nhị gia không biết cách ngắt câu.

Cũng phải. Nhị gia trước khi bị thương thích xem thoại bản diễm tình, đều đã được đánh dấu rõ, không cần làm phiền toái phân câu suy luận. Nàng trước kia do thời gian thật sự quá gấp, muốn học rất nhiều thứ, sách rất thích xem, chẳng qua là giành thời gian tự đánh dấu ngắt câu. Thứ nhất là thấy thấy đánh dấu ở đâu, về sau nhìn thấy cũng dễ dàng. Thứ hai là đánh dấu lần đầu, lần sau xem lại sẽ thoải mái hơn.

Năm năm trở lại đây, nàng rất ung dung, trừ trồng hoa và làm hương liệu, chính là đem mấy rương của hồi môn cơ hồ đều xem xong. Nhị gia lấy quyển này chính là Nữ giới, may là nàng còn chưa cầm đi dán cửa sổ, dĩ nhiên càng chưa từng xem qua.

". . . Nhị gia, đây là để nữ nhân xem." Cố Lâm lúng túng nói.

"Nữ giới, ta biết rõ chứ sao." Nhị gia gật đầu, "Chỉ là không có dấu chấm câu xem thật khó hiểu, chỉ có một chỗ, đoán cũng không đoán nổi. Nàng có rảnh không? Hiện tại cùng ta xem một chút?"

Cũng thắp đèn sau khi ăn xong rồi, sao có thể không rảnh? Thắp sáng đèn hơn, Cố Lâm đem bản lĩnh thuộc làu nữ giới rồi giảng giải một chút. Mới đem phần trọng yếu thứ nhất nói xong, Nhị gia liền biến sắc.

"Một đống nói nhảm! Sinh nữ nhi sẽ phải xuống giường nằm ba ngày hối lỗi? ! Sinh nam, sinh nữ là do gen của nam nhân. . . Sinh vật không có học qua à?! . . ."

Hắn rống như vậy, Cố Lâm khẽ mở rộng miệng nhìn hắn, trong lòng rất sầu lo. Nhị gia nói năng không lưu loát, nửa điên nửa ngốc, miệng nói đầy chuyện mê sảng. Nếu để hắn ở nhà như vậy thì cũng không sao, nhưng ở bên ngoài đối nhân xử thế, làm không tốt liền rước họa vào thân... Khiến cho nàng thật rầu rĩ a.

Chỉ là Nhị gia lại đem nữ giới phê bình không đáng giá một đồng, mười hai vạn phần khinh thường cùng không cam lòng, khiến nàng lại thấy buồn cười. Nàng và Nhị gia là vợ chồng bất hoà, không sai, trên lễ nghi nàng là người Tạ gia, nhưng trong lòng lại có mấy phần người ngoài nhìn mà sáng suốt. Nhị gia nha, chính là người được cưng chiều đến hư hỏng, lòng dạ hiểm độc, lạnh bạc, cũng chính là không đem người khác để vào mắt.

Nhưng bây giờ bị đánh đến điên khùng, ngược lại có mấy phần tính tình tốt hơn rồi. Ít nhất coi như biết xem người khác như người, đặc biệt là coi nữ nhân như con người.

Rống lên thoải mái một chút, sắc mặt Nhị gia lại trắng nhợt, toàn thân cứng đờ. Thảm, lộ tẩy rồi có phải không? Cố Lâm có thể hay không coi hắn là yêu ma quỷ quái để xử trí. . .

"Nhị gia lời này cùng ta kêu la thì không sao, nhưng nhất thiết không thể nói với người khác." Cố Lâm giọng nói dịu dàng, nhè nhẹ vỗ về vết sẹo trên trán hắn, "Thương thế kia, thật không biết là phúc hay là họa. Ngu chút cũng tốt, phúc hậu. Người phúc hậu một chút, mới có thể có phúc..."

Tay Cố Lâm bây giờ không thể nói là mềm mại không xương, dương chi bạch ngọc. Nhưng những ngón tay mềm mại của nàng chạm nhẹ vết sẹo trên trán, khiến cái tên đến bạn gái cũng không có tim mãnh liệt rung động. Ngay đến khuyên nhủ người khác cũng dịu dàng như vậy. . . Một lần nữa khiến hắn lại chửi rủa Tạ Tử Anh chính là tên nam nhân cặn bã, vạn người mới có một!

Có thể thuận thế đem tay Cố Lâm nắm ở trong tay, cũng đã là dũng khí lớn nhất hắn có thể biểu hiện. Nín lặng nửa ngày, hắn cũng chỉ có thể nặn ra một câu, "Đã biết. Ta không tốt. Nàng tận lực nhắc nhở ta."

Lần này đổi lại Cố Lâm cứng đờ, tay nên rút ra hay là không nên rút ra. . . Đáy lòng nàng thật hối hận, tại sao lại nhất thời mềm lòng đi sờ trán hắn. . . Giang sơn dễ đổi, chờ Nhị gia tốt toàn bộ rồi, còn không biết sẽ xảy ra chuyện trả thù âm hiểm gì.

"Nào dám nói gia, thiếp thân có thể chỉ điểm liền sẽ tận lực. Thiếp thân ít kiến thức, lời nói xúc phạm Nhị gia, xin Nhị gia tha lỗi nhiều hơn." Cố Lâm đắn đo nửa ngày, hay là vẫn nên dự phòng trước thì hơn.

Lập tức lại đem cự ly kéo dài ra rồi, Nhị gia có chút thất vọng. Nhưng hắn lật ngược thế cờ, tay nắm chặt một chút, "Nàng gọi ta là Anh ca nhi đi, ta cũng gọi nàng là Ngự Tỷ nhi. Chúng ta, chúng ta. . . Rốt cuộc vẫn là vợ chồng, đừng, đừng lạnh nhạt như vậy."

Mặc dù Anh ca nhi này không phải Anh ca nhi kia, nhưng tên kiếp trước của hắn cũng có một chữ "Anh". Từ quân nhân Lục Binh chiến đội cường hãn, chuyên nghiệp biến thành tên cặn bã không đến mức không thể cặn bã hơn, tửu sắc quá độ, nhân phẩm thấp kém, công tử bột quần là áo lụa, tâm tình của hắn vẫn rất sa sút.

Có thể làm cho hắn hơi tỉnh lại chính là ngay cả có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, có một lão bà Ngự tỷ.

"Ta cái gì đều không hiểu được, cái gì cũng không biết. . . Nàng luôn cùng ta xa cách, ta thật sự không biết làm sao làm." Hắn nhỏ giọng nói.

Cố Lâm trầm mặc thật lâu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Ta sao có thể xa cách đây? Nữ tử là loại thấp kém nhất, phu thì có thể tái giá, nhưng phụ thì không thể có hai phu.." Mặc dù miễn cưỡng đè nén, vẫn không khỏi mang theo vài phần châm chọc.

Nhị gia chỉ cảm thấy một cỗ uất ức ẩn trong ngực, vừa giận lại vừa uất ức. Ta là nam tử hán kiên cường, vững chắc như sắt thép Triệu Quốc Anh, không phải con mẹ nó tên nam nhân Tạ cặn bã! Nhưng lý do này không thể nói ra, hắn đoạt lấy cuốn nữ giới, xé nát bấy, ném vào trong ống nhổ.

Chuyện ngày sau, để ngày sau hãy nói thôi. Ít nhất Nhị gia hiện tại, chịu vì nàng mà xé nữ giới.

"Anh ca nhi." Cố Lâm nhẹ nhàng gọi.

Nhị gia tĩnh lặng, chậm rãi khạc ra uất ức tức giận trong lòng, hướng về phía Cố Lâm cười cười. Khuôn mặt tuấn tú như vậy, lại xuất hiện có chút thật thà giống như trút được gánh nặng, thật là có một chút ngốc nghếch.

Cố Lâm vẫn như bình thường, hầu hạ hắn ngủ, ngồi ở bên giường chờ hắn ngủ say. Nhị gia đã thay đổi linh hồn của chúng ta mặc dù trong lòng có chút ngứa ngáy, dù sao kiếp trước làm một trạch nam hai mươi mấy năm, đã tu luyện thành Đại hòa thượng là hàng nguyên đai nguyên kiện, rất muốn làm cầm thú, đáng tiếc lại là một người không bằng cầm thú. Chỉ có thể nhìn lão bà của mình mà cười khúc khích, lúc ngủ thiếp đi tâm tình còn rất diễm dương cao chiếu*.

(*) đại khái chính là tâm trạng rất tốt

Đáng tiếc tâm tình diễm dương cao chiếu luôn là rất dễ dàng chuyển thành âm u mưa gió. Ngày thứ hai hắn mặt tràn ngập ý cười đi tới Từ An đường thỉnh an, nhẫn nhịn để lão nương chiếm tiện nghi, vừa ôm hắn vừa khóc, sau đó cố tìm lý do lui ra cùng lão bà Ngự Tỷ bồi dưỡng tình cảm. . .

Trước an nội sau dẹp ngoại, lo xong lão bà, hắn cũng muốn lấy các tiền bối đã từng xuyên qua làm chuẩn, hẳn là luyện sắt, chế hỏa dược hay là làm chút đồ thủy tinh ..., coi như thời đại yên bình không thể hùng bá thiên hạ, nhưng được phú giáp* thiên hạ cũng không uổng một lần xuyên qua, đúng không? Nhưng người định không bằng trời định, mẫu thân của hắn nói Vương di nương nhớ thương Nhị gia đến chết, mong muốn được gặp hắn.

(*) giàu nhất

Hắn chỉ cảm thấy tim co rụt lại, khẽ liếc mắt nhìn Cố Lâm, chỉ thấy sắc mặt nàng vẫn như thường, cười nói tự nhiên.

Chậm đã! Không nên như thế này chứ?

Tiểu thiếp trong bụng có hàng, đại lão bà sao có thể bình chân như vại như vậy? Cùng Cố Lâm chung sống mấy tháng, cộng thêm chuyện tối hôm qua xé nữ giới, hắn cũng không phải là ngu ngốc, tại sao có thể không hiểu Cố Lâm có cái gọi là hiền lương chỉ là một lớp ngụy trang thật mỏng manh. . . Khổ nổi hắn vẫn còn giả bộ câm, bị lôi đi vào trong, hắn liên tiếp cầu khẩn Cố Lâm, Cố Lâm chỉ lộ ra ánh mắt kinh ngạc khó hiểu, không hiểu ý tứ của hắn.

Vì vậy hắn bị buộc cùng Vương di nương đang mang thai tháng chín gặp mặt.

Hắn không phải là không có gặp qua phụ nữ có thai, chỉ là chưa từng thấy qua phụ nữ mang thai nào giống như Hải Tượng*. Mà con Hải Tượng kia một phát bắt được tay của hắn, khóc đến độ hoa lê đái vũ. . . Hắn không thể không thừa nhận, dù thân thể là Hải Tượng, nhưng khuôn mặt đích thực rất tinh xảo. Nhưng tâm tình của hắn rất phức tạp, thật sự rất phức tạp. Đến bây giờ hắn vẫn không thể tiếp nhận chuyện xui xẻo hắn chính là Tạ Tử Anh, rất ngoan cố cho là đời trước là đời trước, hắn là hắn.

Đây là diễn à? Cố Lâm cũng bị làm hồ đồ. Chỉ là Nhị gia có lệnh, nàng rất tự nhiên không dấu vết làm tròn, bà bà một chút nghi ngờ cũng không có, còn dặn dò nàng phải chăm sóc thật tốt Nhị gia ngốc.

Cố Lâm than thở, cũng chỉ có thể than thở. Người này ngốc cũng không hoàn toàn ngốc, thật sự là so với ngốc toàn bộ còn phiền toái hơn nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.