\Ngô Đồng viện rất nhỏ, đại khái chỉ có Hạo Hãn hiên này coi như lớn một chút.
Dĩ nhiên, tại thời đại khác, nói không chừng còn có thể là biệt thự nhỏ tinh xảo, còn có cả vườn hoa nhỏ đấy. . . Nhưng ở trong Thượng Thư Phủ, đây là một thiên viện rất nhỏ, tường ngoài cũng hỏng lộ cả gạch.
Cố Lâm giữ lại ba tiểu tư và hai nha hoàn pha trà lo ăn uống để phục vụ, Nhị gia ở thư phòng ngây ngô một lát, liền bắt đầu đi thăm Ngô Đồng viện.
Hắn là "Bệnh nhân" , nhưng Hạo Hãn hiên hắn đại khái cũng đã đi bộ được một vòng, sợ hãi than còn tưởng rằng mỗi viện đều hào hoa xa xỉ như những nơi hắn đi qua. . . Ít nhất hắn thỉnh thoảng đi tới chính đường thỉnh an cũng thấy hào hoa xa xỉ, tinh xảo đại khí hơn.
Chợt đi tới Ngô Đồng viện, hắn đột nhiên có chút tư vị không rõ.
Ngọa thất* nơi mà Cố Lâm sinh hoạt hàng ngày, cũng chỉ là một sáng một tối, nội thất rất nhỏ, dọn dẹp sạch sẽ cũng rất thanh tịch, gia cụ đã cũ, màn trướng đơn giản, ngay cả đóa hoa nhỏ cũng không thêu. Trên tường treo một bức tranh chữ, đáng tiếc là viết theo lối viết thảo, nhìn hắn không hiểu, nhưng nhìn rất thuận mắt . . . Cũng là đồ trang trí duy nhất trong phòng.
(*) phòng ngủ
Yên lặng đi ra, vòng quanh hành lang, phòng lớn nhất chính là thư phòng, cửa sổ mở thật rộng, ánh sáng đầy đủ. Phòng sát vách cũng không nhỏ, giống như tiệm thuốc, có chày cối giã thuốc cùng một với vài công cụ hắn nhìn không biết, còn có mấy hộc tủ đầy ngăn kéo nhỏ.
Hắn không dám lộn xộn, vẫn tiếp tục đi dạo. Vườn hoa rất chỉnh tề, còn có giá gỗ nửa che cho một chậu hoa lan. Cái này hắn biết là vì gia gia của hắn rất thích địa lan, ngây ngốc nhìn trong thời gian dài, những thứ này cũng biết chút chút. Một lão nhân gia làm vườn hàm hậu đứng dậy cúi người hành lễ, hắn chỉ gật đầu một cái, lại xoay người bước thong thả trở về thư phòng, tùy ý lấy một quyển sách xem. Vẫn luôn nghĩ cách lấy được vài cuốn sách sử để xem, xem rốt cuộc mình đang ở triều đại nào, triều Đại Yên này làm sao lại tới. . . Nhưng bây giờ trong lòng có điểm không yên, lâm vào một cảm xúc lo lắng cùng sững sờ.
". . . Thiếu phu nhân cũng thật biết chăm lo, cái viện rách này cũng là do nàng quản lý. Nhị gia còn không chịu cho tu sửa đấy. . ." Mấy gã nô tài coi chừng cửa thư phòng, nhàn rỗi bắt đầu tán gẫu.
Tường hỏng đến có thể nhìn thấy gạch còn nói là biết chăm lo? !
"Chậc, chúng ta đi theo Nhị gia mấy năm rồi đúng không? Ca ca của ta trước kia đi theo Nhị gia! Ban đầu lúc đem thiếu phu nhân đuổi tới Ngô Đồng viện này, cỏ cao bao nhiêu nhỉ, cũng cao hơn eo rồi, trong chỗ cỏ đó không biết bao nhiêu rắn nữa. . ." Tên nô tài hạ thấp giọng, "Nghe nói trước kia có một thái di nãi nãi bệnh chết ở nơi này, thường có cái kia. . ."
"Chớ nói nhảm !" Một tên nô tài khác sợ hãi nói to, "Thiếu phu nhân cũng ở nơi này mấy năm rồi, không, cũng không nghe nói qua ở đây có cái gì?"
"Ôi, đây là ngươi không hiểu thôi? Thiếu phu nhân của chúng ta tin Phật lại tu đạo, phúc khí lớn ! . . ."
"Phúc khí có lớn hay không thì không biết, ngược lại bản lãnh rất lớn. Phốc, ngày đó ngươi không có nhìn thấy, Triệu ma ma bị thiếu phu nhân đạp một cước tạo thành thế Bình Sa Lạc Nhạn. . . Ha ha ha, phải như vậy! Lão bà này tự cho là làm nhũ mẫu của Nhị gia ba ngày, đã thành chủ tử của Hạo Hãn hiên rồi ! Thiếu phu nhân quá nhân từ rồi, thế nào lại không đạp thêm mấy cái. . ."
Tiểu nha hoàn tới đưa nước trà cúi đầu hì hì cười một tiếng, tiến đến góp chuyện, "Đạp như vậy tính là gì? Phu nhân chúng ta hôm nay nhưng thần! Án thư gỗ dầy như thế, niết mạnh một cái liền gãy một góc, khiến cho mấy lão quản gia miệng mở to như cái hồ lô! Đầu ngón tay nhè nhẹ bóp một cái, liền đem ly trà vặn nứt ra . . ."
"Thiệt hay giả? Thiếu phu nhân còn có võ công à? Đây không phải là Đại Lực Kim Cương Chỉ vẫn nói trong sách đó chứ?"
Tiểu nha hoàn liếc tên nô tài một cái, "Ta làm sao biết? Nếu không, tự mình đi mà hỏi thiếu phu nhân đi?" Nàng nhấc chân đi vào dâng trà, Nhị gia thổi trà nhận bánh gật đầu, chỉ chỉ cửa, nàng cũng rất lanh lợi hành lễ cáo lui.
Tên nô tài cùng tiểu nha hoàn rất hưng phấn ồn ào lộn xộn một phen, giọng tiểu nha đầu thấp, nhỏ giọng lầm bầm, "Ta nói thiếu phu nhân nên... một đạp mới đúng. . ." Nàng liếc liếc về thư phòng.
Ngay cả tên thiếp thân nô tài của Nhị gia cũng lúng túng, lời này trong người nào cũng đã thầm nói qua, nhưng trong miệng lại không thể mở lời. Có thể làm thiếp thân nô tài tuổi cũng còn không lớn, không có cùng Nhị gia đến mấy nơi lộn xộn kia. Nhưng ca ca bọn hắn hoặc thân thích đã từng theo Nhị gia, thật sự là hoang đường đến tột cùng, bọn hắn vẫn thường nói lại với những tên tiểu tử choai choai này.
An tĩnh một lát, những gã sai vặt cùng tiểu nha hoàn bắt đầu hướng chỗ khác đi qua, đông gia trường tây gia đoản* , rất ăn ý kéo Nhị gia và thiếu phu nhân nói xấu.
(*) cái này ta chịu, nàng nào biết chỉ ta đi ^^
Thật may là Nhị gia ngốc, lời gì cũng nghe không hiểu, nếu không bọn họ cũng bị bóc một lớp da xuống.
Bọn họ không biết là Nhị gia này bên trong đã bị lặng lẽ thay đổi, nói đúng ra thì không hiểu hết, nhưng nghe phần lớn có thể hiểu sơ sơ. Trái tim phảng phất từng tấc lạnh run, còn ôm tâm lý may mắn, Nhị gia đời trước không nên quá khốn kiếp.
Nhưng hi vọng của hắn tan biến thật mau. Nội viện hắn đều đã sơ sơ đi dạo qua một vòng, bao gồm cả cái nơi mà Nhị gia đời trước thích nhất Quần Phương uyển. Ngay cả mấy nha hoàn thông phòng cũng có phòng ở xa hoa hơn Ngô Đồng viện rất nhiều, càng không nhắc đến bốn lương thiếp lại càng thêm vàng ngọc đầy phòng.
Vương di nương ở chỗ lão phu nhân dưỡng thai, còn dư lại ba thiếp thất, một người thì dập đầu như giã tỏi, một người thì vừa nhìn thấy hắn liền kêu thét đến rách màng nhĩ, một người khác nghe nói là biểu muội bà con xa của hắn, được sủng ái nhất , hai mắt trợn ngược, trực tiếp té xỉu bất tỉnh. Tâm tình của hắn thật tệ, vô cùng tệ. Triều đại này kết thúc cũng rất thảm, vô cùng thảm. Hắn lịch sử mặc dù không tốt, tối thiểu cũng biết có một Mộ Dung Xung. Nhưng vị hoàng đế Đàm Hoa Nhất Hiện*, danh tiếng lớn nhất chính là làm tiểu thụ này cư nhiên lại thống nhất thiên hạ, mới có triều Đại Yên phiền toái này. . . Khai quốc đã hơn một trăm năm.
(*) gần như kiểu phù dung sớm nở tối tàn, hiển hách một thời
Nhìn Nhị gia tâm tình vô cùng kém, Cố Lâm cũng cảm thấy lo lắng, nén lại tính tình dùng giọng nói nhỏ nhẹ hỏi thăm, trên mặt hắn tràn đầy phức tạp nói tất cả đều tốt, trở nên vô cùng khách khí với nàng. Buồn bực, nàng một ngày kiếm tỷ bạc, cứng rắn bớt chút thời gian truy vấn mấy gã nô tài cùng nha hoàn.
Gã sai vặt cùng nha hoàn run run rẩy rẩy, gian nan nói, Nhị gia đến Quần Phương uyển, ba di nương không cung kính lắm. Cho là thiếu phu nhân sẽ giận dữ, kết quả chỉ hỏi thăm rõ ràng là không cung kính như thế nào, suy nghĩ sâu xa chốc lát, liền từ ái để cho bọn họ đi xuống nghỉ ngơi.
"Nhị gia về sau muốn đi đâu thì đi, cẩn thận hầu hạ là được, hiểu không?" Thiếu phu nhân cuối cùng liền dặn dò một câu như vậy.
Mấy tháng không có nữ nhân, đối với Nhị gia mà nói có lẽ là khổ ái lớn nhất phải chịu rồi. Nhưng thân thể hắn đã tổn hại, cản lại không tốt cản, không ngăn cản cũng không được. . . Dù sao bị mấy di nương từng hầu hạ mình hù dọa, nói không chừng như vậy vẫn phải xử trí cho tốt.
Những ngày đại phu đến bắt mạch cho Nhị gia, lại nói đã đem hao tổn hơi bù lại rồi, gân cốt cũng cường tráng hơn chút. Quản quá nghiêm lại không tốt, Cố Lâm cũng không phải là mẫu thân của hắn.
Cho nên nàng buông tay, nhíu mày đối mặt với chuyện cửa hàng của Tạ gia.
Mẹ chồng nàng, quản gia quyền nắm chặt như vậy, lại cố tình muốn làm tất cả các chuyện nhỏ nhặt. Khinh thường, rất khinh thường rồi. Nhưng làm như thế không đáng, nàng cũng chỉ có thể dựa theo tiền lệ làm, hơn nữa còn là quản nghiêm hơn. Nàng dám dứt khoát hẳn hoi, bà ấy là mẹ chồng tuyệt đối sẽ có các kiểu kỹ năng ưu tiên "Chăm sóc" nàng.
Mệt mỏi mấy tháng còn chưa tính, nàng còn tưởng phải mệt đến khi rời Tạ phủ mới thôi.
Chỉ là không khỏi xem nhẹ Nhị gia một chút, nhìn hắn càng ngày càng buồn bực không vui, nàng cũng cảm thấy có chút khó làm. Nàng cũng không thể cứng rắn áp giải mấy di nương đó tới "An ủi" Nhị gia chứ? Không thể làm gì khác hơn là cẩn thận hơn dịu dàng hầu hạ.
Thình lình, Nhị gia đột nhiên mở miệng, "Tạ Tử Anh đối đãi với cô không tốt như vậy, cô tại sao vẫn đối với ta tốt như thế?"
Cố Lâm bị dọa run một cái, thiếu chút nữa đem mái tóc còn ướt của hắn dứt xuống một túm. Nhìn Nhị gia nhe răng trợn mắt, nàng mới hơi bình tâm lại. Xem ra thái y nói đúng, bệnh điên khùng này có thể khỏi. Mới chưa đến bốn tháng, Nhị gia đã nói chuyện lưu loát.
Tiếp tục lau khô tóc cho Nhị gia, Cố Lâm dịu dàng nói, "Làm vợ, theo chồng. Một đời chồng cả đời không thay đổi. Nhị gia thích ta hay không là một việc, ta thân là thê tử phải làm như vậy, lại là một chuyện khác. Nhị gia chịu tội, ta đương nhiên là phải cùng chung hoạn nạn. Sao có thể bất mãn mà không chịu buông bỏ tôn vinh*?"
(*) tôn quý và tự hào
"Tôn vinh?" Nhị gia đột nhiên nổi giận, "Tạ Tử Anh rõ ràng là tên. . ." Khốn kiếp ngu ngốc và là một tên cặn bã thuần túy! Hắn kiên quyết nuốt nửa câu sau vào trong bụng, lần thứ một ngàn oán hận làm sao lại xuyên không thân thể tên nam nhân cặn bã này!
Quay đầu lại kinh ngạc nhìn Cố Lâm một cái, chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng rát , xoay đầu đi. Kiếp trước đáng thương của hắn bởi vì công việc nên ngay cả bạn gái cũng không có. Thoáng có chút le lói, người ta đã cảm thấy hắn cả ngày ở trong bộ đội thao luyện là ngoài tầm với, không thể đưa đón đi làm, không có tình cảm, khi đau đầu phiền não đau lòng cũng không thể là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh.
Chính là nằm mơ cũng không dám nghĩ sẽ có Cố Lâm ưu tú như vậy – một Ngự Tỷ làm bạn gái. . . Huống chi là lão bà.
Hắn rối rắm, cũng rối rắm thành mớ bòng bong. Thật sự rất muốn rống to hắn không phải cái tên Tạ Tử Anh lang tâm cẩu phế đó, nếu như có thể, xin Cố tiểu thư cùng hắn lui tới .... . .
Nhưng hắn không thể, ngàn lần vạn lần không thể. Cái ấn ký cặn bã này đóng trên trán, phải mất bao lâu mới có thể tẩy trắng đây?
"Nhị gia, ngài là nghe lời ra tiếng vào nào sao?" Cố Lâm bị hắn dọa sợ hết hồn, sát ngôn quan sắc* cẩn thận hỏi, "Người hầu vẫn chuyên nói chuyện xuyên tạc, làm chủ tử , vẫn là phải khoan dung một chút, có độ lượng rộng rãi một chút. . . Giả câm giả điếc, không cần quan tâm. Không sai biệt lắm chính là không cần để ý cái đó. . ."
(*) nhìn mặt mà nói chuyện
Tạ Tử Anh, ngươi thật là một tên cặn bã trong số những tên cặn bã. Trong lòng Nhị gia đau hơn mắng một phen.
Đáng tiếc hắn mắng chửi người há mồm liền không nói nổi, nói vài lời lời hữu ích quả thật muốn mạng của hắn. Ấp úng một lát, hắn mới mặt đỏ tới mang tai nhỏ giọng, "Ngự tỷ nhi , nàng đối đãi tốt với ta, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên."
Đáng thương cho Cố Lâm muốn xù lông rồi. Nhị gia. . . Đầu thật sự bị thương không nhẹ. Cư nhiên có thể nói chuyện ôn tồn với nàng! ! Nàng khô khốc nuốt xuống một ngụm nước miếng, ngượng ngùng nói, "Hẳn là cần phải như vậy. . ."
Nhị gia đang đưa lưng về phía nàng tâm tình tốt hơn chút, không có phát hiện hoảng sợ của nàng, giọng nói bình hòa hơn, "Ta sẽ nói chuyện này sau, tạm thời không để người biết, có thể không?" Hắn phải có biết Tạ cặn bã này cặn bã tới trình độ nào rồi mới bật ngược lại được chứ?