Cái gì gọi là "Không mặt mũi nào gặp Giang Đông phụ lão"? Hiện tại hắn đã dùng máu và nước mắt của bản thân để thể nghiệm.
Ban đầu cứ tưởng tên khốn này chỉ là một kẻ hoa tâm, đối với thê tử vô ơn mà thôi, không thể ngờ sự thật lại không thể chấp nhận thế này... Đồ ma quỷ!
Thảm nhất chính là, Cố Lâm cùng hắn xa cách. Tứ Lang đưa một hộp vàng tới, Cố Lâm ngay cả chạm cũng không chạm đến, sai người ta trực tiếp mang đến khố phòng.
Hắn theo đuổi Ngự Tỷ nhi dễ dàng sao? Rất dễ dàng sao?! Thật vất vả mới có thể kéo gần một chút khoảng cách, bây giờ lại có khả năng chạy về hai phía xa nhau . . . Cái này đúng là do tên cặn bã, âm hồn bất tán đời trước, khiến hắn bị đuổi đến sát tường rồi. Trước kia còn có thể sờ sờ bàn tay nhỏ bé, ôm ôm vai. . . Bây giờ sao?
Bây giờ Cố Lâm căn bản coi hắn như người điên rồi!
Nghĩ đến mấy cửa hàng như bom hẹn giờ kia, lòng hắn không khỏi co rụt lại, không ngừng cầu nguyện, ngàn lần vạn lần không cần lại xảy ra bất kỳ tình trạng gì. . . Ngộ nhỡ trong đó có một kỹ viện, hồng lâu nào, hắn đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện theo đuổi Ngự Tỷ nhi nữa.
Khiến hắn cảm thấy an ủi một chút chính là những cửa hàng nhỏ này là nương hắn cho, không có gì quá giới hạn. Chỉ là Tạ Tử Anh cũng là quái nhân, có một cửa hàng pháo, còn có thể tự mình thiết kế pháo hoa, đa dạng nhiều loại. . . Tên công tử bột này cũng thật biết sáng tạo.
Nhưng mà khiến tinh thần hắn chấn động chính là hắn lại có cả một cửa hàng thợ rèn.
Cơ hội vươn lên đến rồi! Pháp bảo xuyên không: luyện sắt. Đáng tiếc, hắn thật sự không biết làm mấy thiết bị phức tạp. Nhưng hắn nhớ mang máng có cách rèn xếp chồng*, dù sao cửa hàng là của mình, thí nghiệm một chút cũng sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?
(*) chắc đây là cách rèn đi rèn lại, nung nóng - nhúng nước – rèn – lại làm lại.
Cố Lâm nổi giận xa lánh hắn, chính là vì tên nam nhân cặn bã đáng chết kia không làm chuyện đàng hoàng, chỉ cần hắn cố gắng liên tục làm chuyện đàng hoàng, có chút thành tích, Cố Lâm sẽ có thể tin tưởng hắn thật sự là người tốt. . . Hắn vốn chính là người tốt, mẹ kiếp!
Nói là làm, hắn bắt đầu dùng sức giày vò mấy người làm ở tiệm thợ rèn, thuận tiện giày vò mấy người thợ làm pháo. Pháp bảo xuyên không thứ hai, không phải là hỏa dược sao? Ta dùng cả hai cái cùng lúc, chắc chắn sẽ có chuyện tốt xuất hiện!
"Phích Lịch Hỏa" ở cửa hàng pháo còn khiến mấy thợ thủ công mặt nhăn mày nhó không biết làm chỗ nào, nhưng tiệm rèn nhờ có hắn đi sớm về trễ, chết sống nhìn chằm chằm, vậy mà thật sự có hiệu quả rồi!
Mặc dù không được sắc bén như hy vọng của hắn, nhưng lấy ra chém những loại đao khác lại rất dễ dàng. Tìm được bí quyết rồi, hắn thật sự rất kích động, lập tức gia tăng học bổ túc nhân tài, chuẩn bị mở rộng kinh doanh.
Nhưng khi hắn hớn hở cầm một thanh bảo đao sắc bén đến cho lão bà nhìn như hiến vật quý, còn hả hê dương dương tự đắc nói tỉ mỉ. Cố Lâm lại lập tức mặt cắt không còn chút máu. "Ngươi. . ." Nàng cố gắng mấy lần nhưng không ra lời, ôm họng cao giọng hô to, "Điềm Bạch! Lập tức đi chuẩn bị xe! Hơn nữa tìm Lý Đại tổng quản đi niêm phong tiệm rèn lại, một người cũng không cho phép chạy!"
"Ngự Tỷ nhi, nàng tại sao lại niêm phong tiệm rèn của ta?" Nhị gia vừa giận vừa sợ.
"Tự ý chế tạo vũ khí là cả nhà sẽ bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội! Nơi này là Kinh Thành đó!" Cố Lâm rống lên câu này, đoạt bảo đao, nhấc váy chạy ra ngoài, sau khi nàng thể hiện khinh công đã ẩn giấu nhiều năm, rất nhiều người hầu há hốc mồm nhìn thiếu phu nhân bay lên mái nhà leo tường, so với Điềm Bạch đã đi trước còn tới sớm hơn.
Nàng lên xe, chạy thẳng tới Lễ bộ, kết quả nửa đường gặp người cưỡi ngựa do Lý Đại tổng quản phái về thông báo, đã chạy thoát một thợ rèn.
Lần này nàng không còn do dự, trực tiếp đến Lễ bộ, kinh động công công, Tạ Thượng Thư dĩ nhiên không vui, nhưng nghe Cố Lâm vội vã nói rõ, khuôn mặt trắng bệch, nhận lấy bảo đao, "Gọi tên nghịch tử kia viết ra gì gọi là cách rèn xếp chồng kia, viết rõ ràng thành một quyển!" Lập tức cưỡi ngựa phóng về phía hoàng cung, đưa lệnh bài xin cầu kiến.
Cố Lâm miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, liền mượn giấy bút ngay tại Lễ bộ, cố gắng nhớ lại những gì Nhị gia đã nói cái gì, tỉ mỉ viết lại, nhìn qua một lần nữa, dứt khoát đem gọi người trong tiệm rèn đến.
Sao chép một lần nữa, sai tùy tùng của công công mang tới cửa cung chờ.
Suy nghĩ cẩn thận một lần nữa từ đầu đến cuối, cảm thấy không bỏ sót điều gì, đã hết việc, nàng mới tay nhuyễn chân mềm lên xe trở về phủ.
Trở về phủ dĩ nhiên không có quả ngon gì để ăn, bà bà kêu nàng đến mắng chửi một lần, nàng cố gắng giải thích một cách đơn giản, đáng tiếc bà bà không có trí khôn cao đến mức có thể hiểu. Chỉ cảm thấy con dâu này không đem nàng để vào mắt, tự ý cho là quan trọng sai khiến người nhà, lại không xin phép đã tự ý xuất phủ, vô cùng không có giáo dưỡng, bắt nàng đến ngoài Từ Đường quỳ.
Nàng cũng lười phải giải thích rồi, quỳ liền quỳ thôi. Mặc dù mùa hè nóng bức, quỳ ngoài Từ Đường có thể bị cảm nắng, nhưng so với cả nhà bị tịch thu tài sản, chặt đầu người phạm tội. . . Bị cảm nắng vẫn tốt hơn một chút.
Nàng vẫn lo lắng, công công có kịp hay không. Quan trường như chiến trường. . . Nói không chừng so với chiến trường còn thảm khốc hơn. Nhị gia này quả thực hở một chút là chọc thủng trời, tự ý chế tạo quân giới là có thể coi như tội mưu phản! Cái chuôi dao này mà rơi vào tay kẻ thù, cả nhà bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội đều là nhẹ. . .
Đang ngẩn người, một bóng đen bao phủ, Nhị gia âm thầm quỳ gối bên cạnh nàng, thay nàng che ánh mặt trời. Nàng ngay cả nói cũng không muốn nói với hắn.
"Ta chỉ là muốn làm chút việc đàng hoàng." Nhị gia nói thật nhỏ.
Cố Lâm không nói chuyện.
"Ta không biết, chỉ làm một cây đao cũng nghiêm trọng như thế. . ." Hắn nghẹn họng, nghĩ đến thời đại của hắn, tự ý chế tạo súng ống cũng bị phán tội, ở cổ đại quản chế vô cùng nghiêm khắc làm sao có thể ngoại lệ. "Thật sự xin lỗi."
Cố Lâm vẫn không nói chuyện.
Hắn rất hối hận, thật sự rất hối hận. Mới vừa rồi hắn chạy đến cửa hàng pháo khẩn cấp hô ngừng nghiên cứu chế tạo Phích Lịch Hỏa. Hắn không nên tin tưởng những tiểu thuyết xuyên không không đáng tin kia, thiếu chút nữa gây ra họa tày trời rồi.
Không, nói không chừng là đã gây ra.
"Ta hiện tại, tương đối hiểu tại sao Tạ Tử Anh lại đến đạp cửa nhà nàng nói từ hôn. . . Bởi vì tự ti." Nhị gia cúi đầu, "Người ta là Bảng nhãn, hắn. . . Ta...ta là cái gì? Văn võ đều kém. Không phải chỉ có một phụ thân tốt sao, ngoài ra chẳng có cái gì cả, cái gì cũng không biết, ngay cả biện pháp kiếm tiền cũng là. . . cách không thể công khai. Người ta có thể xin cho nàng làm Cáo Mệnh phu nhân*, Tạ Tử Anh liền là bạch đinh, hơn nữa đại khái vĩnh viễn là bạch đinh. . ."
(*) phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến
"Đừng nói nữa." Cố Lâm giọng nói cứng nhắc.
Hắn hít một hơi thật sâu, trong khoảng thời gian này, hắn nghĩ rất nhiều, lúc ở tiệm rèn đi sớm về trễ, hắn dần dần hiểu rõ cuộc sống bất đắc dĩ của công tử phủ Thượng Thư. Ở ngăn kéo trong thư phòng hắn vô tình tìm được cái hộp trông có vẻ rất quý giá, sau đó tìm thợ khóa mở ra, chỉ thấy để bên trong có một thiếp canh*.
(*) tờ giấy ghi ngày sinh tháng đẻ đưa cho thông gia.
Thiếp canh của Cố Lâm.
Hắn suy nghĩ về quá khứ dưới góc độ của tên cặn bã Tạ Tử Anh đã chết kia.
"Công tử phủ Thượng Thư, không thể quang minh chính đại buôn bán, không thể trồng trọt, đọc sách không được, thân thể tồi tệ. Cơ hồ chuyện gì cũng không thể làm. . . Không thể làm gì khác hơn là lấy tiền mua rượu, không những thế. . ."
"Đừng nói nữa!" Cố Lâm quát hắn.
"Nhưng đó là trước kia!" Nhị gia càng nói to hơn nàng, "Ta bây giờ là thật tâm muốn làm chút việc đàng hoàng, bởi vì ta thích nàng! Ta thích Ngự tỷ nhi, thích Cố Lâm! Ta hỏi qua người khác rồi, ta không viết hưu thư, nàng vĩnh viễn không thể rời ta! Ta không phải Tạ Tử Anh trước kia, ta sẽ để cho nàng thấy! Lần này ta thật sự có lỗi, xin nàng tha thứ cho ta. Về sau ta làm cái gì cũng sẽ thương lượng trước với nàng, nàng cho ta một cơ hội đi!"
Cố Lâm không lên tiếng, hoảng sợ vô cùng. Đây là bị đánh vỡ đầu thành bã đậu. . . Hay là Nhị gia đã khỏi, nghĩ ra một loại giày vò khác?
Nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, có thể thật sự bị trúng gió rồi.
Nhưng nàng vẫn chưa té xỉu, Nhị gia đã ngã trước. Nếu không phải là công công tự mình đến Từ Đường gọi nàng, nói không chừng nàng sẽ bị bà bà ăn sống.
Nàng choáng váng nghe công công nói không sao. . . Mặc dù rất nguy hiểm, chỉ kém hai khắc. Tạ Thượng Thư mới vừa hiến bảo đao và cửa hàng cho hoàng thượng, hai khắc sau tấu chương buộc tội Tạ Thượng Thư tự ý tạo quân giới, có ý đồ mưu phản đã dâng lên.
Khoảng cách sống và chết chỉ nằm trong hai khắc đó.
Tạ Thượng Thư ngược lại được thăng nửa cấp quan, thành chính nhị phẩm. Nhưng Cố Lâm vẫn luôn khỏe mạnh lại bệnh một trận, không biết là do phơi nắng, hay bị người nào đó hù dọa thành bệnh.