Mơ màng tỉnh ngủ, còn có một chút choáng váng, nàng nằm quay mặt vào tường, phía sau có người đang quạt.
Thật ra thì nàng không thích hành hạ nha hoàn như vậy, cũng không thấy cuộc sống cần phải quá Phú Quý. Tổ mẫu đã từng trách cứ nàng từ nhỏ đã học lão Trang, khiến tính tình lạnh nhạt.
Thật ra là có thể chịu được cực khổ mới đúng. Nữ nhân gả đến nhà nào, hữu tình vô tình đều chịu khổ, nhà nào hộ nào cũng không có gì khác biệt.
"Điềm Bạch, đừng quạt nữa." Nàng miễn cưỡng mở miệng, "Không có gió, còn mỏi tay."
"Tay ta không mỏi."
Những lời này lại làm cho nàng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội xoay người, Nhị gia ngồi ở cạnh giường, trong tay còn cầm quạt hương bồ.
"Nhị nhị nhị nhị gia." Cố Lâm bị dọa sợ.
". . . Nàng không phải đã chịu gọi ta là Anh ca nhi rồi sao?" Khuôn mặt hắn tiều tụy. Định thần nhìn lại, mới mấy ngày, hắn gầy đi trông thấy. Cha chồng lần này không biết đã phạt hắn như thế nào. . .
Không biết nên nói gì, lại nhìn thấy trong tay hắn vẫn cầm cuốn Nữ luận ngữ.". . . Anh ca nhi, đó không phải là cái ngươi nên xem ."
Nhị gia ngược lại vẫn cười, "Thì ra, Nữ luận ngữ có câu thứ nhất là『 binh giả, Quỷ Đạo Dã. 』"
Cố Lâm lúng túng hơn. Cuốn sách kia chỉ có bìa là Nữ luận ngữ, bên trong. . ."Ta thuở nhỏ là do tổ mẫu nuôi dạy. Tổ mẫu cho là cuộc sống hậu trạch, Nữ tứ thư không có nửa điểm để dùng, không bằng nắm vững binh pháp."
"Thì ra là như vậy, " Nhị gia bừng tỉnh hiểu ra, "Quả nhiên rất có đạo lý."
Cố Lâm không trả lời, kết quả không khí lại trầm xuống. Nhị gia vô ý thức vuốt cái chăn mỏng của nàng.
"Ừ, ngày ấy. . . Là lời thật tâm." Hắn ho hai tiếng, "Nàng. . . Ngự Tỷ nhi, nàng có chịu cho ta một cơ hội không?"
Tại sao lại cứ xoắn xuýt cái này chứ? Lúng túng chết mất. Nhưng nàng suy tư một lát, cảm thấy vẫn nên nói cho rõ ràng.
"Chúng ta đã là vợ chồng, không cần thiết nói những chuyện nông cạn như thích hoặc yêu. Chỉ cần tận lực giữ đúng lễ pháp, như vậy là được rồi."
Thích và yêu tại sao là nông cạn hay sao? Nhị gia cau mày, cái gì gọi là cố gắng giữ đúng lễ pháp là được. . . Hắn nghĩ nửa ngày mới hiểu, ". . . Nàng nói là, nàng có thể. . . Ừ, cùng ta cái đó. . . Sanh con dưỡng cái, lại sẽ không thích ta càng sẽ không yêu ta?"
Tên trăng hoa nhà ngươi! Lời như thế mà không chút xấu hổ nói ra được thật đúng là tên chất công tử hoàn khố*!
(*) tương đương với ăn chơi, quần là áo lụa
Nhưng ánh mắt của hắn lại rất trong suốt rất nghiêm túc, lại khiến Cố Lâm không biết làm sao. Sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân một chút, nàng chầm chậm nói, "Anh ca nhi, ta là thê tử của ngươi, làm thê tử chính là phải hiền lương khoan dung. Ngươi nghĩ đi, ta phải tươi cười vui vẻ giúp ngươi nạp thiếp, giúp ngươi khai chi tán diệp. Nếu có tâm yêu thích gì đó, thì ta không thể vui vẻ giúp ngươi nạp người mới. Bởi vì ta sẽ ghen, như thế không tốt lắm, hậu trạch không thể bình yên, chung quy chính là thê tử không hiền lương. . . Cho nên nói. . ."
"Đợi đã nào...!" Nhị gia cắt đứt lời nàng, mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, "Nàng không thể yêu thích ta cũng bởi vì không thể vui mừng giúp ta nạp thiếp?"
Nhị gia kinh hãi không hiểu, nhưng Cố Lâm lại cảm thấy mình như vậy là không tuân thủ lễ giáo, lo lắng xoắn ngón tay, "Anh ca nhi. . . Chúng ta khách khách khí khí như vậy không phải rất tốt sao? Nếu, nếu ta đối với ngươi để ý, lại gượng cười giúp ngươi nạp người mới. . . Ta tự biết bản thân không phải Thánh Nhân, thật không có biện pháp. . . Tình yêu vừa ngắn lại không bền, đối với ta mà nói, như vậy thật rất tàn khốc."
Tàn khốc, xác thực vô cùng tàn khốc. Hắn thống hận nhất là loại người tiểu tam, bắt cá hai tay. Hắn có một cấp dưới vì bạn gái bắt cá hai tay mà tự sát, hắn hoàn toàn không có cách nào chấp nhận loại phản bội đó.
Nam nhân cũng có chuyện thích sạch sẽ ở mặt cảm tình. Có thể làm hoa hoa công tử chỉ là số rất ít, hơn nữa là ở phương diện nào đó có Thiên Phú Dị Bẩm. Hắn tự đánh giá bản thân chính là quân nhân đại hòa thượng hơi thích sạch sẽ.
Vốn là vấn đề rất dễ dàng giải quyết, chỉ cần đối quát nàng một câu, "Lão tử kiếp này quyết không nập thiếp!" Trên lý thuyết là có thể xong chuyện. . .
Thật bất hạnh chính là các loại vết tích do tên cặn bã đời trước lưu lại vẫn còn hiện hữu rõ ràng chính là các di nương đủ loại cấp bậc ở Quần Phương Uyển.
Chỉ là chân mọc trên người của hắn, đời trước còn có danh tiếng lòng dạ hiểm độc lại bạc tình. Lão tử không thích cũng không thể có người cưỡng ép ta chứ? !
"Dù sao ta cái đó. . . Mất đi lợi hại đúng không?" Nhị gia hắng giọng, "Cho nên người mới gì đó, trong vòng năm mười năm sẽ không có. . . Cũng không phải là tự tìm đoản mệnh. Ta nói, thân thể thành ra như vậy, có phải là do trước kia lạm dụng dược vật? Còn cứu được không?"
Hả? Vấn đề này hỏi ta thích hợp sao? Ta với ngươi không quen a Nhị gia. . .
"Có thể, đại khái, có lẽ. . . Có thể?" Cố Lâm nhỏ giọng nói, "Thật ra thì ta thấy ngươi buổi sáng tập quyền pháp, có chút giống Ngũ Cầm hí*. Nếu có thể kiêng rượu, cái đó . . . Tiết chế một chút, dùng dược thiện có thể từ từ tu bổ. . ." Tay nàng xoắn đến trắng bệch, "Tháng sau là đại thọ năm mươi của tổ mẫu ta. . . Anh ca nhi, nếu có thể, đi cùng ta đi, tổ mẫu so với ta hiểu biết hơn rất nhiều hơn nữa.... . ."
(*) hình như là một bài dưỡng sinh của Trung Quốc
Mặt Nhị gia co quắp hai cái. Tốt lắm, quá tốt. Mặt mũi này lại phải vứt xuống trước mặt nhạc tổ mẫu rồi. . . Là nam tử hán liền chịu thôi!
Thẳng thắn mà nói, hắn đã chán ngán cái thân thể tàn tạ này rồi, hơi phơi nắng một chút liền té xỉu, Thái Cực quyền tập không được nửa bộ đã thở hổn hển. Nhớ năm đó hắn là một nam nhân long tinh hổ tráng, là một hảo hán của đội lục chiến!
Đang nói chuyện, Nhị gia đã nửa nằm ở trên giường. Cố Lâm rất lúng túng, nhưng cũng không thể mắng hắn cút ngay. Nắm tay của nàng, nàng cũng không có tiện đạp hắn ra khỏi cửa. . . Người ta đang nghiêm chỉnh nói chuyện đó.
"Cha ta ngược lại không phạt ta, nhưng tiên sinh đã tới. Chữ của ta thật vẫn không được. . . Hiện tại khổ luyện đã có chút chậm."
Khó trách tay phải của hắn có chút sưng tấy.
"Nhưng trễ vẫn hơn chưa bao giờ bắt đầu." Hắn rất nghiêm túc hỏi Cố Lâm, "Ngự Tỷ nhi, ta năm nay cũng 22 rồi, bây giờ bắt đầu cố gắng, sang năm thi đồng sinh, nàng cảm thấy muộn hay không muộn?"
Hả? ! Cực phẩm hoàn khố Tạ Nhị gia muốn đi thi đồng sinh?
Tuy nói Đại Yến nhân sĩ gia thế chiếm sáu phần, văn nhân có tài chiếm bốn phấn. Nhưng văn tài cũng không thể là người ít học.
". . . Bây giờ là cuối hè, kỳ thi mùa xuân liền thi rồi."
"Đúng vậy, nhưng mà không phải chỉ là thi học thuộc lòng thôi sao? Đồng sinh cũng không khó. . . Chỉ khó chính là chữ của ta, chuyện này chỉ có thể liều mạng luyện tập.
Ách, ta bắt đầu rất chậm, cuộc thi này đại khái cũng sẽ rất khó khăn. . . Nàng đại khái cũng sẽ không thể là Bảng nhãn phu nhân rồi."
Hắn nói giọng trầm thấp, nhìn chằm chằm mắt Cố Lâm, "Thứ hạng của ta nhất định rất khó coi, nhưng ta nhất định sẽ thi đậu. Ta muốn vào binh bộ. . . Nhất định, tuyệt đối, sẽ giúp nàng làm Cáo Mệnh. Làm công tử phủ Thượng Thư, ta chỉ có con đường này để đi. . ."
Thấy Cố Lâm không nói chuyện, hắn có chút lo lắng."Nàng cảm thấy nơi đó không tốt? Ta đổi!"
Tên ngốc đến khiến người buồn cười này là Tạ Nhị gia, Anh ca nhi sao."Có người năm sáu chục tuổi vẫn còn thi đồng sinh đấy. . . Chàng vẫn còn trẻ tuổi." Nàng cư nhiên cảm thấy cổ họng có chút nghẹn ngào, "Ta chờ chàng xin Cáo Mệnh cho ta."
( đoạn này bắt đầu đổi xưng hô, đánh dấu bước tiến quan trọng của Anh ca nhi)
Nhị gia mừng rỡ ôm lấy Cố Lâm, nàng lại không giãy giụa, nhẹ nhàng ôm lại hắn. Có thể lập chí đi học là tốt rồi. . .
Dù sao cũng hơn lập chí đi buôn lậu xuân dược rất nhiều. (=.=)