Khiến Cố Lâm không còn gì để nói chính là Anh ca nhi đi
không đến hai ngày, đã có thư về rồi, một
chồng lớn thật dày.
Người này, thật không phải là đồ tỉnh tâm. Không cho người ta
một khắc an tĩnh.
Thư hồi âm của nàng luôn rất ngắn gọn, chỉ là hỏi han ân cần
thường ngày, không nói thêm cái gì. Tuy vậy, vẫn không thể nào ngăn cản nhiệt
tình của Anh ca nhi, viết một đống lời khiến cho người ta mặt đỏ tới mang tai,
nàng phải đem tất cả khóa vào trong hộp, để cho người khác thấy được thì nguy mất.
Ngay cả khi đã chết một lần rồi cũng không sửa đổi được bản
tính hoàn khố, Cố Lâm âm thầm lẩm bẩm. Cũng không phải là rất xa, cũng không phải
là thật lâu. Đi hai mươi hai ngày, viết 20 lá thư trở về. Điềm Bạch và đám tiểu
nha hoàn kia chỉ cần thấy tiểu tư đưa
thư đi vào, đều cúi đầu cười.
Cũng biết gia sủng thiếu phu nhân, nhưng cũng không nghĩ tới
sẽ xảy ra chuyện mỗi ngày viết thư thái quá như vậy. . . Nhị gia và Ngũ Gia sát
đến giao thừa mới trở về ăn bữa cơm đoàn viên, Nhị gia vừa thấy được thiếu phu
nhân liền hoàn toàn không chú ý tới Ngũ Gia và một đám nha hoàn tiểu tư đều ở
đây, đột nhiên ôm Cố Lâm như con gấu, hắn da dầy không có cảm giác, ngược lại
người vây xem lại mắc cỡ không chịu được, Ngũ Gia cũng bị dọa chạy mất.
Cố Lâm đánh hắn hai cái cũng không khiến hắn buông tay, ngược
lại nha hoàn tiểu tư toàn bộ đều cười trộm rồi lui xuống. Cố Lâm phát giận, lại
chỉ nhận được vài câu lẩm bẩm không rõ ràng của Anh ca nhi, vẫn ôm chặt đến chết
không buông.
“. . . Ta cuối cùng cũng biết cái gọi là 『 Một
Ngày không gặp như cách Ba Năm 』 rồi.” Anh ca nhi rất u oán, u oán đến
tủi thân, “Nhưng nàng lại không nghĩ tới ta chút nào, thư hồi âm chỉ có mấy chữ
như vậy, ta xem đến thuộc rồi.”
Rất muốn bảo hắn đứng đắn một chút, đừng hồ nháo. Cũng rất
muốn nói cho hắn biết vợ chồng nên Tương Kính Như Tân, dùng lễ đối đãi.
Nhưng nàng cái gì cũng đều không thể nói ra miệng, chỉ cảm
thấy hốc mắt nóng rát , thân thể vốn đang cứng còng lại dần dần mềm nhũn, lẳng
lặng nằm trong ngực hắn, “. . . Ta nhớ chàng.”
(oa đỏ mặt nha )
Có lúc.
Nhưng Anh ca nhi thật sự rất dễ thỏa mãn, ngốc đến đáng yêu.
Chỉ một câu nói như vậy, lập tức mặt mày hớn hở, không hề đòi ăn canh thịt, ngược
lại từng lần một dịu dàng hôn tóc và trán của nàng.
Cố Lâm ngẩng đầu, nhắm mắt lại, dịu ngoan tiếp nhận những động
tác thân mật dịu dàng của hắn. Nhưng mũi càng ngày càng xót, phải ngẩng cao đầu,
nước mắt mới không rơi xuống.
Đợi đến khi có người cao giọng bẩm báo, phu nhân sai người đến
mời Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân, Anh ca nhi mới không cam lòng buông lỏng tay,
“Vừa trở lại đã gặp rồi, bây giờ cách lúc ăn cơm tối còn rất sớm, mời cái gì mà
mời. . .”
“Anh
ca nhi, trăm điều thiện hiếu đứng đầu.” Cố Lâm nhỏ giọng khuyên bảo.
“Biết.”
Anh ca nhi phờ phạc rũ rượi. Hắn thật đúng là không thể nhẫn nại mà ứng phó với
bà mẹ hờ đó. . . Huống chi còn có cả một nhi tử
hờ ở đó.
Liên quan gì đến hắn chứ? Hắn chẳng làm gì cả, đều là do đời
trước tạo nghiệt, bà mẹ nơi này còn
không được hời? Hời đến mức vượt qua cả
mức trần đấu giá rồi.
Đi đến, hắc, quả nhiên mẹ hờ của hắn lại ôm nhi tử hờ ra hiến
vật quý rồi.
Cha hắn ngược lại cùng mẹ hờ này giải hòa rồi. . . Hết cách,
vốn là chiến tranh lạnh một đoạn thời gian, vô tình gặp được Tân ca nhi, kết quả
tiểu oa nhi này cười đến tươi sáng như ánh mặt trời dùng âm thanh thanh thúy
non nớt gọi ông một tiếng “Tiện nhân” . ( không biết mặt Tạ thượng thư lúc này
như thế nào nhỉ * xoa cằm*)
Một lần nữa, ông bị bản lãnh nuôi con thành lệch lạc của
chính thê làm cho kinh hãi.
Trước kia tuổi còn nhỏ, là thời điểm mấu chốt nên xem trọng
sự nghiệp, hắn lại luôn tuân theo chuẩn mực nam chủ ngoại nữ chủ nội. Lúc phát
hiện lão Nhị bị nuôi thành vô cùng lệch,
ông chỉ có thể đem lão Tứ gửi tới chỗ lão thái gia. Hiện tại quan đồ đã đạt đỉnh
điểm, là trọng thần một nước, tuổi cũng lớn, thời gian rỗi rãnh cũng tương đối
nhiều, hiện tại cuối cùng cũng có thời gian để quản chuyện nhà, sao có thể một
lần nữa trơ mắt nhìn tôn tử đi theo hướng đường lệch lạc đây?
Nhưng phu nhân lúc nào thì cũng có thể hồ đồ, gặp đến vấn đề
tranh thủ tình cảm thì ngay lập tức trở nên khôn khéo, nói gì cũng không cho Tạ
Thượng Thư đem cháu trai ôm đi. Lão gia đối với Tân ca nhi rất để ý rồi, lúc
này không lợi dụng cháu trai đem lão gia buộc lại, thì đợi đến bao giờ? Cho
nên sau khi Tạ Thượng Thư mắng mỏ phu nhân một trận, lại giải hòa rồi. Nhưng Tạ
Thượng Thư nguyện ý trở về Từ Huệ đường ngủ, cũng không phải vì phu nhân, mà là
vì giáo dục Tân ca nhi đang bi bô tập nói cho tốt.
Cái này chính là gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Tạ Thượng
Thư khổ tâm không hề phí công, dầu gì Tân ca nhi cũng đã bỏ được tật xấu nói
hai chữ kia, tuy rằng chưa biết chữ nhưng lại rất thích làm bộ cùng Tạ Thượng
Thư đọc sách.
Có lúc suy nghĩ một chút, Tạ Thượng Thư cũng cảm thấy không
nên như thế. Tuy nói thứ tự là đã có sẵn, nhưng chính thứ khác biệt. Tương lai
con dâu có con trai, thì trưởng tử dòng thứ này mặc dù đã ký danh, nhưng thân
phận cũng rất khó xử. Hơn nữa còn do ông tự mình dạy, thật sự không nên. Coi
như con dâu là người rộng rãi, nhưng nhi tử sau khi bị ngốc chỉ thừa nhận một
mình nàng không đúng ? Con trai con gái sớm muộn cũng sẽ có.
Vì chuyện này, hắn đắn đo hồi lâu, lúc Anh ca nhi và Quản ca
nhi chạy đến trang viên học hành khắc khổ thì ông đã gọi con dâu gọi tới bàn luận.
“Tân
ca nhi chính là trưởng, cái này không cần phải nói.” Cố Lâm cười cười, “Cảm tạ
cha chồng đã thương con dâu, tương lai con dâu vạn hạnh có nhi tử, cũng sẽ chỉ
là con thứ hai.”
Tạ Thượng Thư không yên lòng hỏi tới mấy lần. Nên biết thứ tự
quan trọng, huống chi “Trưởng” tử này chỉ là ký danh, cùng Cố Lâm không có chút
thân thiết nào. Chẳng những chiếm danh phận “Trưởng”, tương lai phân chia cũng
sẽ vị trí cháu đích tôn.
Cố Lâm chỉ là nhàn nhạt đáp lời, “Nam nhi tốt phải từ tay trắng
mà thành công lập nghiệp. Sản nghiệp tổ tiên nhiều hay ít, chỉ là tưởng niệm với
tổ tiên, kỉ niệm của tổ tiên không thể dễ dàng sử dụng.” Nàng khiêm nhường mỉm
cười, “Tức là nếu có con trai, ta nguyện nó được như cha chồng tất cả mọi việc
đều dựa vào bản thân, làm một nam nhi đội trời đạp đất.”
Tạ Thượng Thư im lặng. Cố Gia dạy nữ nhi thật tốt, dạy ra một
nữ nhi ung dung độ lượng như vậy.
Chỉ là trong lòng hắn ít nhiều vẫn có chút khó chịu. Coi như
ký danh, nhưng một người được dạy dỗ
theo đúng những lễ pháp của cổ nhân như ông mà nói, thứ dù sao cũng chỉ là thứ,
để cho con thứ thừa kế nhà ông, nói thế
nào cũng không thoải mái.
“Con
và Anh ca nhi cũng còn trẻ tuổi.” Tạ Thượng Thư khoát khoát tay, “Chuyện này
tương lai bàn lại. Nhưng trước mắt nếu con thật sự không để ý, thì Tân ca nhi
không thể không do ta tự mình dạy. . .”
Cố Lâm cắt đứt lời của ông, áy náy cười một tiếng, “Đây là
phúc khí của Tân ca nhi, cũng là phúc khí của con dâu.”
Con dâu quá hiền huệ, thật ra thì cũng là khó giải quyết a.
Tạ Thượng Thư cảm khái, để cho nàng về trước. Thật ra thì cái này cùng với chuyện
hiền không hiền huệ không có quan hệ gì. Cố Lâm yên lặng nghĩ. Nàng là nữ nhi Cố
gia, con dâu Tạ gia. Lúc trước khi được tổ mẫu nuôi dạy, nàng đã hiểu rõ một chuyện: lợi ích của gia tộc bao
giờ cũng hơn xa lợi ích cá nhân.
Cần phải biết có thể được cẩm y ngọc thực, đều là do gia tộc
thịnh vượng ban tặng, thiếu gia tiểu thư kim quý, thật ra thì căn bản không hề
có chút công lao nào. Hưởng thụ cuộc sống xa hoa thoải mái, sẽ phải nhớ đến tổ
tiên, đem gia tộc đặt lên trên tất cả.
Tranh đoạt cái vị trí trưởng tử này căn bản chỉ là làm tổn hại
đến gia tộc. Lão Thái Gia và cha chồng hai đời làm quan mới gây dựng được cơ
nghiệp tốt đẹp như bây giờ, miễn cưỡng khiến Cố Gia xâm nhập được vào tầng lớp
trung phẩm thế gia. Nếu gây ra tranh chấp vì tranh đoạt cái vị trí trưởng tử
này, vậy thì đã phí hoài tâm huyết của hai đời rồi.
Mặc dù tổ mẫu có lúc cũng sẽ phiền muộn, nói đã dạy nàng quá
tốt, đến mức thành ngược lại không tốt. Nhưng nàng cảm thấy việc đời tầm thường,
thật không có cái gì đáng để tranh giành.
Nàng nếu là nam nhi, cũng không nhìn chằm chằm tổ nghiệp làm
sâu gạo, làm thương hay làm quan, cũng phải xây dựng được công danh và gia nghiệp.
Sống là người tài, chết cũng phải hi sinh oanh liệt. Lúc này mới không phí danh
nam nhi khi còn sống.
Rất đáng tiếc, nàng là nữ nhi. Nhưng nàng nếu có nhi tử,
cũng sẽ dạy nó như vậy. Chúng ta quyết không khi dựa vào gia dựa làm sâu gạo.
Tân ca nhi thanh thúy mà rõ ràng gọi tên mọi người, ngược lại đối với cha ruột
cùng mẹ cả của hắn lại có chút sợ hãi. Qua năm Tân ca nhi đã hai tuổi rồi,
chính là thời điểm nửa hiểu nửa không. Hắn bị tổ mẫu và một đám di nương cưng
chiều vô cùng, nhưng mọi thứ quá mức luôn tạo ra sự nhàm chán, nhất là đối với
tiểu bằng hữu có tính cách ngoan cố.
Cho nên hắn đặc biệt thích cách đối xử khoan nghiêm đúng mực
của tổ phụ, chuyện gì cũng muốn học tổ phụ, cực kỳ thân cận. Nhưng tổ mẫu của hắn
nói rất nhiều mẹ cả không tốt, với cha cũng phàn nàn oán trách. Hắn mặc dù nghe
không hiểu lắm, nhưng cũng ghi nhớ, đánh dấu nên hai người bọn họ một ấn ký
“Không cần thân cận”.
Lại cũng không thường xuyên thấy , thêm mấy phần xa lạ.
Nhưng mẹ cả cũng rất thân thiết dịu dàng, nhẹ giọng gọi tên
của hắn. Đứa bé ở tuổi này có thể nửa hiểu nửa không, nhưng lại rất nhạy cảm
khi nhìn mặt nói chuyện, cho nên cười như hoa nở gọi mẫu thân, sau đó lại sợ
hãi gọi phụ thân. Cố Lâm mỉm cười gật đầu một cái, vừa âm thầm chọc hông Anh Nhị
gia.
Thật ra thì, hắn mặc dù rất bài xích nhi tử hờ này, khiến
cho hắn không biết có tính hay không đội nón xanh. Nhưng hắn dù sao cũng là đại
hòa thượng mềm lòng, ngây thơ, chất phác, một đứa nhỏ phấn nộn đô đô gọi hắn
như vậy, mặc dù không có tính cuồng chính thái*, tâm cũng mềm nhũn thành một
đoàn.
(*) shota, mấy bé trai dễ thương, ngây thơ đó. Ta cũng có
tình cuồng shota ~~~~
Cũng đừng nói là cha, ngay cả là thúc thúc hay cữu cữu, hắn
đều rất ít được mấy cháu trai và cháu
gái gọi như vậy, càng không nói đến cơ hội chung sống với bọn trẻ.
Cho nên hắn tay chân luống cuống, ngốc đến ngớ ngẩn gãi đầu
gãi tai, miễn cưỡng “Ừ” một tiếng trả lời.
Điều này làm cho Tân ca nhi gan lớn hơn, đầu tiên là đưa tay
cho Cố Lâm ôm, sau một lát, lại bò đến trên người đại hòa thượng đáng thương
ngây thơ chất phác, sau đó không chịu để nhũ mẫu ôm đi hầu hạ ăn cơm đoàn viên, cứng rắn nương
nhờ chiếm tiện nghi trên đầu gói cha hắn, tùy ý mẹ cả chia thức ăn cho hai người
bọn họ.
Anh ca nhi tâm tình phức tạp, thật sự rất phức tạp. Tiểu
Chính Thái mềm mại động lòng người, đây là sự thực. Nhưng hắn ngay cả thịt cũng
còn chưa từng ăn, lại đã trải qua tai nạn chết người –lại có một Tiểu Chính
Thái, linh hồn ràng buộc, không thể vứt bỏ. Quan trọng nhất là còn tặng kèm một
mắt nhìn chằm chằm, tổ mẫu ngang ngược không hiểu chuyện của Tiểu Chính Thái.
Cái này còn thảm hại hơn, ngoài việc chờ đến khi độ bền trang bị tự động giảm đến
0, ngay cả cơ hội DELETE cũng không có. (ý anh là anh coi Tân ca nhi là trang bị
như trong game ý, không thể hủy chỉ có thể để nó tự hỏng)
Cuộc sống xuyên qua đã tang thương càng thêm tang thương a.
Không thể làm lại. . . nếu sớm thêm vài năm cũng tốt a! Thật là làm cho người
ta rất bi thương rồi.