Lâm Giang Tiên

Chương 41: Chương 41




Cuối cùng nhờ cha và nhị ca che chở tránh phải làm tiêu điểm, Quản ca nhi mới miễn cưỡng tránh được một kiếp, nếu không Tạ phu nhân thiếu chút nữa đã đem tâm phúc nha đầu của bà kín đáo đưa cho hắn, khiến hắn ăn một bữa cơm tất niên kinh sợ nhất từ lúc chào đời tới nay.

Ngay cả Anh ca nhi cũng vừa toát mồ hôi vừa buồn rầu. So với cái trang bị không thể tiêu hủy kia thì đối với “Tổ mẫu” đẳng cấp thần khí hắn còn cảm thấy bất đắc dĩ và sợ hãi cao hơn một tầng.

Âm thầm kêu may mắn, trước đây thân là một hỗn tử hung ác, lòng dạ hiểm độc, ngang bướng như con lừa, “Tổ mẫu” không dám đối với hắn làm chuyện nhét người kia. Thật không hiểu nổi, ăn no rỗi rãnh thì cũng thôi, làm sao lại có sở thích nhét di nương cho nhi tử và lão công chứ. . .

Mãi cho đến Nguyên tiêu, Quản ca nhi mỗi ngày đều là trời chưa sáng đã chạy đi gặp bằng hữu để tị nạn, Anh ca nhi đồng tình thì đồng tình, nhưng cũng chỉ có thể dựa theo đề nghị của Cố Lâm, phân tới viện của Quản ca nhi mấy người nghiêm chỉnh để canh cửa, tránh khỏi sơ ý một chút, đứa trẻ non nớt này bị người khác ăn mất cả xương và da, còn phải bất đắc dĩ thu vào làm thiếp.

Tạ phu nhân dĩ nhiên rất không vui, nhưng trong ngày đầu năm mắng chửi người là điềm xấu, huống chi Tạ Thượng Thư kiên quyết nói Quản ca nhi còn quá nhỏ, ngay cả Anh ca nhi cũng đứng ở bên Tiểu Tạp Chủng kia, bà chỉ có thể hận đến âm thầm nghiến răng, giận chó đánh mèo lê người Cố Lâm, mùng hai là ngày về nhà mẹ đẻ thì bà gây khó khăn, chọc cho Anh nhị gia nhịn không được phải nổi giận, đập vỡ chén trà, mới có thể ra cửa.

Cố Lâm không tức giận, Anh ca nhi lại sắp tức chết rồi. Dọc đường đi không ngừng oán trách, Cố Lâm im lặng không lên tiếng, cho đến khi hắn thật sự nói quá giới hạn, nàng mới lên tiếng khuyên nhủ, “Anh ca nhi, trăm điều thiện hiếu đứng đầu, tiếp tục nói nữa thì không tốt, dù sao đó cũng là mẫu thân. Là con, nên nhịn một chút cho thỏa đáng. Chàng kêu la với ta thì cũng thôi, nếu để cho người ngoài nghe được thì làm sao đây?”

Hắn muốn phản bác, rồi lại nghẹn lời. Lúc hắn là quân nhân chuyên nghiệp đã 30 tuổi rồi, lại không có ham mê bất lương gì, tiết kiệm chất phác, nhưng vẫn là thanh liêm, số tiền gửi ngân hàng cũng mới chỉ năm con số, đều là do cha mẹ tốt của hắn ban tặng. Lau cái mông cũng không xong, còn chưa trả xong mấy khoản nợ oan. Tuy vậy, hắn và huynh đệ tỷ muội vẫn không thể nói mặc kệ bọn họ.

Con cái là khoản nợ, vận khí không tốt, cha mẹ cũng là khoản nợ. Hai đời đều làm con nợ, hắn thật sự là phiền chết rồi. Huống chi đối với bà mẹ hờ này hắn nửa điểm thân tình cũng không có nổi.

Không có được thân tình thì như thế nào? Hắn bây giờ là Tạ Tử Anh xui xẻo, Tạ phu nhân là mẹ ruột Tạ Tử Anh.

“. . . Cử nhân, thật đúng là không thi đậu thì không được. Nếu không ba năm sau làm sao có thể thi tiến sĩ?” Anh ca nhi nói thầm, “Mẹ nó, đảo Hải Nam. . . Ta là nói Quỳnh Châu ta cũng đi rồi! Ngự Tỷ nhi, Quỳnh Châu thật ra thì cũng không phải rất kémt. . . Có khả năng bị đám người đó phá hỏng, mẹ kiếp Quỳnh Châu và Thiên đường đều giống nhau!”

Cố Lâm thấy buồn cười, Nhị gia ngốc này, coi Cử nhân và Tiến Sĩ là củ cái trắng ở trong ruộng sao, tiện tay là lấy được ? Chỉ là nàng vẫn gật đầu một cái, “Anh ca nhi đi đâu ta liền đi đó, lựa chọn như thế nào?”

Anh Nhị gia cảm động rồi, cảm động không đến không chịu được. Nữ nhân thế kỷ hai mươi mốt đều là cáo già, đòi hỏi rất nhiều, nữ vương và bạn gái dã man đều như ôn dịch lan tràn. Nếu không phải đi tới cái triều Đại Yên quỷ quái này, làm sao có thể gặp được bạn gái kiêm lão bà hoàn mỹ như thế. . .

Hắn rất muốn tự mình biểu đạt tình yêu tràn đầy của hắn ngay lập tức, đáng tiếc đường từ Tạ gia đến Cố gia thật sự quá ngắn, hắn lại lãng phí quá nhiều thời gian mắng lão nương của hắn rồi.

Kết quả hắn buồn bã xuống xe ngựa, chỉ kịp để nhạc tổ mẫu bắt mạch, vẫn chưa kịp hỏi kết quả, đã bị nhạc tổ phụ và nhạc phụ vô cùng nhiệt tình bức ép rời đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Lâm cách hắn càng ngày càng xa.

Đám người đi xa rồi, tổ mẫu cười phì một tiếng, mặt Cố Lâm lập tức đỏ lên.

“Tái ông mất ngựa, hoạ phúc khôn lường .” Tổ mẫu thảnh thơi uống một hớp trà, “Người không biết còn tưởng rằng hai ngươi còn đang tân hôn đó.”

Cố Lâm ngượng ngùng quay đầu, ho nhẹ một tiếng, “Tổ mẫu, thân thể Nhị gia. . .”

“May mắn hắn nhịn được.” Tổ mẫu trêu ghẹo nhìn nàng một cái, nhưng cũng không để cho nàng tiếp tục lúng túng, “Ước chừng sau khi thi Hương xong, là có thể động phòng. . .” Suy tính một lát, tổ mẫu nặng nề, “Lâm tỷ nhi, tuy nói cháu đã có con ký danh, nhưng không có con ruột bên cạnh, nên biết. . .” Nàng do dự một lát, không biết có nên nói tiếp hay không.

Cố Lâm cười khổ lắc đầu một cái. Nàng hiểu ý của tổ mẫu, cũng hiểu chuyện đời. Nàng rất rõ ràng, trước mắt Anh ca nhi đối với nàng tình thâm ý trọng, yêu quý hơn trân bảo, ai biết có thể tốt đẹp trong ba năm năm nữa không? Thừa dịp trước mắt đang hòa hợp, nhanh chóng sinh nhi tử thì quan trọng hơn. . .

Nhưng Đại cô cô cũng đã tiết lộ, phương thuốc sinh con trai thật ra thì phải để trượng phu uống, hơn nữa rõ ràng sẽ gây tổn thọ. Nàng thà rằng một đời không có con, cũng không muốn Anh ca nhi, thật vất vả mới tốt lên, đang đi theo con đường ngay thẳng, bị tổn thương chút nào.

“. . . Tổ mẫu, Lâm nhi tin Phật cầu đạo, là hy vọng giảm bớt oan nghiệt, tại sao có thể để mình tạo thêm tội nghiệt?” Cố Lâm nhỏ giọng nói.

Tổ mẫu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng. Thật đúng là cháu gái của bà, vẫn không thể vượt qua tình cảm nữ nhi. Bà tự cười bản thân, người nào lúc tuổi còn trẻ mà không như vậy? Bà cũng đã trải qua vô số thất vọng và đè nén, mới có thể hờ hững như bây giờ.

Cả đời nữ nhân, cửa ải chồng chất. Kết hôn là cửa ải, sống chết là cửa ải, yêu hận oán thán làm tăng thêm Tường Đồng Vách Sắt, sống đến cái tuổi này, ai mà không trải qua những chuyện màu và nước mắt chứ?

“. . . Tác dụng của thuốc là có hạn, cô gia có thể dưỡng thân thể đến mức tốt nhất, nhưng đường con cháu vẫn khó khăn như cũ.” Tổ mẫu chậm rãi nói.

“Lâm nhi chỉ cầu an lòng, quyết không hối hận.” Cố Lâm cúi đầu.

Tổ mẫu nhẹ nhàng thở ra một hơi, mặc dù có điểm bất đắc dĩ, nhưng khóe môi vẫn là hơi nhếch lên. Không biết thời thế, cao ngạo ngay thẳng, thật ra thì bà không nên vui mừng.

Nhưng bà vẫn cao hứng .

Có thể ở trong cái hậu trạch Tu La này giữ được trái tim của mình, đây không phải là chuyện dễ dàng. . . Bà cảm thấy mình có cháu gái như vậy mà kiêu ngạo. Mặc dù là có chút kiêu ngạo thảm thương.

“Đi gặp nương cháu một chút đi.” Tổ mẫu ôn hòa nói, “La nhi khó có khi trở về, tỷ muội các ngươi cũng đã lâu không gặp.”

Cố La chính là vị muội muội ruột làm trắc phi Thế tử của nàng, nàng cung kính hướng tổ mẫu bái biệt, ra khỏi phòng khách mới cười khổ. Không ngoài dự liệu, mẫu thân và muội muội ruột đối với nàng đều cực kỳ lạnh nhạt, một chén trà cũng còn chưa uống xong, mẫu thân đã cười lạnh nói, “Đám muội muội bảo bối của ngươi cũng trở về nhà mẹ đẻ rồi, không đi gặp họ, ngồi ở chỗ ta làm cái gì? Nhanh đi làm trưởng tỷ hiền lương của ngươi đi, đừng để cho người ta nói ta cản trở người có danh tiếng hiền tuệ như ngươi!”

Cố La bĩu môi, khinh miệt liếc nhìn nàng một cái, thân mật kéo tay mẫu thân, “Nương, người nhìn tấm lụa Yên La này đi. . . Là do nữ nhi đặc biệt chọn cho người đó! Đây là cống phẩm, nếu không phải gia là Thế tử, người khác cũng không thể có bản lĩnh có được!”

Cố Lâm há miệng, cuối cùng vẫn là không nói gì. Cố La và Thế tử phi tranh giành tình cảm gay gắt, tranh đến độ truyền khắp Kinh Thành. Nàng rất muốn khuyên nhủ muội muội ruột, thê thiếp khác biệt, vẫn phải tuân thủ lễ pháp mới thỏa đáng. Nhưng Cố La tuyệt đối sẽ không nghe nàng, mẫu thân cũng chỉ sẽ cảm thấy nàng có ác ý mà thôi.

Nàng cười khổ cáo lui, hai thứ muội gả ở kinh thành đã sớm đến chỗ di nương chờ, ồn ào lộn xộn kể chuyện cho Cố Lâm, kể khổ tâm, tranh nhau đem hài nhi của mình cho đại tỷ nhìn.

Cố Lâm cùng các nàng cười nói , lần lượt ôm cháu trai và cháu gái ngoại của mình. Vui mừng rồi cao hứng, lại có chút cảm giác hoang đường. Người đáng ra phải thân với nàng nhất là mẹ và muội muội ruột thì lại cừu thị khinh miệt nàng, thứ muội không cùng mẹ lại tin cậy thân cận nàng.

Từ khi xuất giá tới nay, đây là lần đầu nàng mùng hai về nhà mẹ đẻ. . . Trước đây Nhị gia ngay cả nhìn cũng không trông thấy, làm sao có thể theo nàng trở về? Tổ phụ và cha cũng chẳng quan tâm đến nữ nhi như nàng và con rể, gần như cả đời không qua lại với nhau.

Rõ ràng là bọn họ làm chủ gả nàng đi Tạ gia .

Nhưng sáng nay trở lại, tổ phụ và cha đối với Anh ca nhi lại thân mật nhiệt tình như vậy. . . Đơn giản là do hắn đã đỗ tú tài kinh thành, thoát khỏi xú danh hoàn khố chứ sao.

So sánh với nhau, bảy tuổi bất đồng tịch*, ca ca nghiêm cẩn thủ lễ và một đám thứ đệ muội, cũng không bàn về cuộc sống của nàng, đều ân cần tin cậy, thư từ không ngừng. Đây là số phận gì đây.

(*) cách nhau bảy tuổi không cùng ngồi một mâm, ý chỉ cách nhau bảy tuổi anh em phải giữ lễ, không quá thân cận

Đại ca vẫn nhàn nhạt, không hề giống tổ phụ và cha nhiệt tình gọi Anh ca nhi, thậm chí cũng không còn nói thêm cái gì với nàng. Cho đến khi bọn họ sắp đi, hắn mới gọi Cố Lâm lại, đại ca đã là thứ cát sĩ*, đưa cho nàng một tay nải, cực kì nặng.

(*) một chức vị trong Hàn Lâm viện

“Ta đã bảo tiểu đệ sao chép lại một phần đề thi, bài luận bao năm qua.” Hắn vẫn lạnh nhạt, “Em rể chịu phấn đấu là chuyện tốt, thiếu cái gì thì viết thư mà nói, không cần giấu.” Trầm mặc một hồi, “Lâm nhi, muội người hiểu chuyện, không cần phải so đo với nương và La nhi.”

Cố Lâm yên lặng gật đầu một cái, miễn cưỡng cười cười, lên xe ngựa. Anh ca nhi thần kinh thô thở phào, “Cha và gia gia của nàng là sao vậy? Hù chết người. . . Làm sao lại chỉ nhìn chằm chằm ta? Nhiều con rể như vậy. . . Ta lại làm cái gì sao? Đúng rồi, bà nội. . . Ta là nói Nhạc tổ mẫu đại nhân nói tình trạng hiện tại của ta như thế nào rồi? Ách, cái đó, có thể hay không. . . Lúc nào thì có thể. . .”

Hắn đang càu nhàu lập tức bị cắt thành hai khúc, nghẹn lời không nói được gì.

Ngự tỷ Anh Minh Thần Võ, chủ động ôm lấy hông của hắn, vùi mặt vào ngực hắn, nước mắt từng giọt chảy xuống, khiến hắn sợ hãi vô cùng, hỏi cũng hỏi không được, dụ dỗ cũng dụ dỗ không ra.

Xong rồi. Chẳng lẽ. . .

“Ta…ta chẳng lẽ. . .” Anh ca nhi cũng sắp khóc, “Ta…ta sống không lâu nữa. . . ? Ta thực xin lỗi nàng Ngự Tỷ nhi, để cho nàng tuổi còn trẻ đã làm quả phụ. . .” Không được! Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu? Nhưng là cũng quá dài đi?

Sửng sốt một chút, Cố Lâm vốn đang trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lập tức nín khóc mà cười, nhìn gương mặt tuấn tú đang nhăn lại của hắn, càng không nhịn cười được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.