[Làm Giàu] Gả Cho Thủ Phụ Năm Mất Mùa, Cẩm Lý Kiều Thê Vượng Phu

Chương 40: Chương 40: Có thể đưa Tiểu Đào đi cùng không? (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ngày thứ hai.

Vì phải lễ lại mặt nên từ sáng sớm Vân Thúy Hà đã chuẩn bị cho Sở Nguyệt hai mươi cân gạo, hai miếng thịt rừng lớn khoảng hai ba cân, cùng một trăm đồng tiền nhét vào thúng chung với thịt rồi dùng vải phủ lên.

Sở Nguyệt ăn sáng xong, Vân Thúy Hà bắt đầu thúc giục hai người.

“Phải đi rồi, đường qua thôn Ngưu Đầu hết nửa ngày, các con đi sớm về sớm.”

Sở Nguyệt nhấc thử chiếc thúng thấy rất nặng vì vậy nàng mở thúng ra xem thì sợ ngây người.

“Nương, nhiều đồ như vậy sao?”

Vân Thúy Hà xua tay: “Không nhiều lắm không nhiều lắm, cầm đi, cũng cho cha mẹn con biết, con gái bọn họ không yêu thương, nhà chúng ta rất yêu quý.”

Sở Nguyệt lắc đầu, đẩy một trăm đồng ra.

“Nương, gạo và thịt con còn có thể mang đi, vì dù sao cũng phải để tiểu muội ăn cơm, nhưng tiền này thì không được, người cũng biết cha con nghiện cờ bạc, cố tiền này sẽ bị đem đi đánh bạc không còn một xu, chẳng bằng cất đi để chúng ta dùng dần.”

Vân Thuý Hà nhất thời không biết phải làm sao, nhìn về phía Lục Tinh Hà.

Cuối cùng hắn gật đầu, cũng không có ép buộc, đưa tay nhận lấy đồng tiền Sở Nguyệt đưa.

“Được rồi, nếu ngươi không muốn mang thì không mang, để ta dùng.” Ngược lại hắn tiếp tục thúc giục: “Các ngươi mau đi đi. Cẩn thận đi quá muộn thì lại không có cơm ăn.”

Hai người gật đầu rồi rời đi.

Vừa đi được nửa thôn, Lục Tinh Hà đưa tay về phía giỏ của Sở Nguyệt.

“Đưa đây ta cầm.”

Sở Nguyệt vốn muốn nói nó không nặng, nhưng người nam nhân này thực sự rất khỏe, nàng chưa kịp nói gì thì hắn đã tới gần và cầm chiếc giỏ, thuận tiện nhét gạo trong tay vào giỏ rồi mang theo.

Trong lòng Sở Nguyệt ấm áp, cắn môi, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Tướng công, sao ngươi lại tốt với ta như vậy?”

Nghe được câu hỏi này, trên mặt Lục Tinh Hà có chút không tự nhiên.

Hắn quay mặt về hướng khác: “Ngươi là thê tử của ta, ta không đối xử tốt với ngươi thì chẳng lẽ lại đi đối xử tốt với người khác?”

Bởi vì hắn đang nhìn đi chỗ khác nên Sở Nguyệt không chú ý tới biểu cảm hiện lên trên mặt hắn.

Trong lòng nàng không khỏi hiện lên sự hơi thất vọng khi nghe được câu trả lời này.

Nàng nghĩ thầm, nếu thê tử của hắn là người khác thì có phải hắn cũng đối xử tốt với nàng ấy?

Mặc dù biết mình nghĩ như vậy có chút trẻ con, cũng cảm thấy câu trả lời của hắn không có gì sai nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu, đến nỗi vì sự lúng túng này mà trong nửa ngày lộ trình tiếp theo nàng không chủ động nói một lời với Lục Tinh Hà.

Lục Tinh Hà chưa từng tiếp xúc với nữ hài tử, cũng không biết những lời mình vừa nói sẽ khiến Sở Nguyệt khó chịu, hắn chỉ nghĩ nàng im lặng như vậy là do đi đường mệt mỏi, trong lòng còn đang thầm suy nghĩ, hắn định lúc trở về bỏ đồ vật rỗng trong giỏ nàng để có thể rút ngắn khoảng cách với nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.