Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cuối cùng, cả hai đến thôn Ngưu Đầu khi mặt trời đã lên tới đỉnh đầu.
Không ít người nhìn thấy Sở Nguyệt cùng một nam nhân cao lớn đi ngang qua nhà họ, nhao nhao chào nàng:
“Nhị Nha, đây có phải là nam nhân của ngươi không?”
Nghe được bốn chữ “nam nhân của ngươi”, trái tim Sở Nguyệt đập thình thịch, đôi má đỏ bừng do bị cháy nắng của nàng giờ lại càng nóng hơn.
Nàng hơi cúi đầu, gật đầu nói: “Ừ.”
Âm thanh nhỏ đến mức phải vểnh tai lên mới nghe thấy.
Nghe được câu trả lời này, những người đó lại cảm thán một câu: “Tướng công của ngươi thật là ưa nhìn!”
Sở Nguyệt thấy ánh mắt của những người đó đang nhìn chằm chằm vào Lục Tinh Hà, không hiểu sao trong lòng nàng lại xuất hiện một cảm giác ghen tuông, vội kéo Lục Tinh Hà chạy về nhà.
Vất vả mới đến được trước cửa nhà nàng, cuối cùng Sở Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Lục Tinh Hà mím môi cười, kéo tay áo mình lau mồ hôi trên trán Sở Nguyệt: “Chạy nhanh như vậy để làm gì? Bọn họ cũng sẽ không ăn thịt người.”
Bọn họ không ăn thịt người, nhưng họ sẽ ăn thịt ngươi.
Sở Nguyệt không nói câu này trước mặt Lục Tinh Hà.
Sân nhà Sở gia không lớn, Triệu Xuân Hoa có tai thính đang bận rộn trong bếp, khi hai người vừa xuất hiện ở cửa thì nàng đã nghe thấy động tĩnh, nàng đi ra ngoài, khi nhìn thấy Sở Nguyệt và Lục Tinh Hà thì vội vàng tiến tới mở cửa sân, đồng thời hô: “Đường gia (1), đại sơn, Nhị Nha dẫn cô gia (2) lại nhà. Mau ra đây chào hỏi khách.”
(1) Đường gia: người đứng đầu gia đình
(2) cô gia: bố mẹ vợ gọi con rể
Hai người nghe thấy tiếng động thì vội vàng đi ra khỏi phòng mình.
Sở Hữu Khiêm nhìn thấy Lục Tinh Hà, ánh mắt vẫn có chút né tránh.
Nếu có thể, hắn thực sự không muốn liên quan gì đến nam nhân này.
Sở Đại Sơn vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy chiếc giỏ nặng trĩu trong tay Lục Tinh Hà thì vội vàng tiến lên nhận lấy, cười nói: “Tới thì tới thôi, ngươi còn mang theo nhiều đồ như vậy làm gì? Trông có vẻ rất nhiều.”
Vừa nói hắn vừa lấy đồ trong giỏ ra, khi nhìn thấy miếng thịt dưới gạo cũ, yết hầu họng hắn chuyển động, cho dù Sở Nguyệt đứng cách đó một mét cũng có thể nghe rõ tiếng nuốt nước bọt.
Thực sự, thực sự rất mất mặt.
Triệu Xuân Hoa và Sở Hữu Khiêm nhìn nhau, vội vàng cười để phá vỡ cảnh tượng xấu hổ vừa rồi.
“Haha, nhìn ta, ngươi đứng ở ngoài làm gì? Mau vào trong đi, bên ngoài nóng lắm, chúng ta vào trong nói chuyện.” Sau đó bà nhìn Sở Hữu Khiêm nói: “Đương gia, ngươi chào hỏi cô gia cho tốt, ta đi nấu ăn trong bếp. Ở nhà không có gì ngon để ăn nên Nhị Nha và cô gia ăn tạm một bữa rồi hẵng đi.”
“Được.” Sở Hữu Khiêm vội vàng làm động tác mời hướng vào trong nhà, “Cô gia mau theo ta vào nhà.”
“Tỷ tỷ!”
Lúc này, Tiểu Đào, người mà trước từng ở chung phòng với Sở Nguyệt, chạy từ phòng ra, đứng ở cửa nhỏ giọng hô.