[Làm Giàu] Gả Cho Thủ Phụ Năm Mất Mùa, Cẩm Lý Kiều Thê Vượng Phu

Chương 42: Chương 42: Có thể đưa Tiểu Đào đi cùng không? (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong mắt nàng mang theo sự kích động và khủng hoảng, hốc mắt ửng đỏ, đôi bàn tay nhỏ bé không có nơi nào để đặt.

Sở Nguyệt đè nén cảm xúc trong lòng, nhìn Lục Tinh Hà rồi lại nhìn Sở Hữu Khiêm.

“Ta đi nói chuyện với Tiểu Đào.”

Sở Hữu Khiêm xua tay.

“Đi đi đi.”

Sở Nguyệt kéo Tiểu Đào vào phòng, mỉm cười xoa đầu nàng: “Muội có nhớ tỷ tỷ không?”

Tiểu Đào vội vàng gật đầu.

Sở Nguyệt ngồi xổm xuống nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: “Hai ngày nay muội thế nào?”

Nàng cẩn thận nhìn, Tiểu Đào vốn muốn lắc đầu, nhưng vừa định lắc đầu thì cái đầu nhỏ của nàng đột nhiên gật lên gật xuống hai cái.

“Tiểu Đào rất tốt, chỉ là rất nhớ tỷ tỷ. Lần này tỷ tỷ trở về thì còn đi nữa không?”

Nhìn vẻ mặt ấm ức của Sở Tiểu Đào, Sở Nguyệt có chút không đành lòng, nhưng vẫn thành thật nói ra.

“Ta sẽ đi. Tỷ tỷ đã lập gia đình, về sau không thể quay về gặp muội.”

Mặc dù trong lòng đã biết đáp án, nhưng sau khi nghe những lời của Sở Nguyệt, đáy lòng nàng vẫn xuất hiện sự hốt hoảng.

Tiểu Đào nắm lấy tay Sở Nguyệt, giọng nghẹn ngào nói: “Tỷ tỷ có thể mang Tiểu Đào đi cùng không?”

Từ nhỏ nàng đã đi theo Sở Nguyệt.

Từ thay tã, dỗ ngủ, tập bò, tập đi, tập nói, nàng chưa bao giờ rời xa Sở Nguyệt dù chỉ một ngày.

Hiện tại Sở Nguyệt rời đi, trong lòng nàng tràn ngập sự sợ hãi và bất an.

Sở Nguyệt nhẹ nhàng ôm Sở Tiểu Đào vào lòng với đôi mắt đỏ hoe.

“Tiểu Đào, tỷ tỷ cũng muốn đưa muội đi, nhưng tỷ tỷ không thể, muội là con của cha nương, bọn họ sẽ không cho ta mang muội đi, về sau tỷ tỷ sẽ thường xuyên về thăm muội, được không?”

Sở Tiểu Đào nghe thấy lời này, nước mắt lập tức rơi xuống, kìm nén tiếng nức nở khiến đôi vai nhỏ nhắn gầy gò của nàng không ngừng run lên, Sở Nguyệt càng thêm không đành lòng, chỉ có thể đưa tay vuốt ve lưng nàng để cho nàng bình tĩnh lại.

Ai! Nếu tiểu nha đầu này mới chỉ bảy tám tuổi thì nàng đã không cần phải lo lắng.

Bây giờ chỉ còn lại một mình nàng trong Sở gia, không biết nàng sẽ sống ra sao.

Sau khi cảm xúc Sở Tiểu Đào ổn định hơn một chút, Sở Nguyệt lấy ra một túi giấy nhỏ như làm ảo thuật, nàng mở túi giấy ra, bên trong là hai miếng bánh ngọt nhỏ nhắn tinh xảo.

Bánh này là hôm trước nàng mua về từ thị trấn, bỏ ra năm xu mua một cái túi nhỏ, nghe tin nàng về nhà thì cố ý để lại hai miếng nhỏ cho Tiểu Đào ăn.

Sở Nguyệt lấy một miếng bánh ngọt từ trong túi giấy ra rồi đặt vào tay Tiểu Đào.

“Thử đi, tỷ tỷ cố ý mang cho muội đó.”

Sở Tiểu Đào chưa bao giờ ăn bánh ngọt, có một lần trong lúc nương ra ngoài, tỷ tỷ đã lén lấy một lọ đường nâu nhỏ mà nương giấu trong giỏ trên xà nhà ra, dùng đũa chấm một ít vào đó và cho nàng nếm.

Đấy là lần duy nhất nàng được nếm thử đồ ngọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.