Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ta muốn đi ra ngoài giặt quần áo, có thể nhường đường không?”
Lục Tinh Hà lấy lại tinh thần, nghiêng người tránh sang một bên.
Sở Nguyệt bưng chậu, nhìn hắn rồi khẽ cúi đầu đi qua, Lục Tinh Hà đi đến bên bàn học gần cửa sổ ngồi xuống, vốn muốn cầm bút luyện vài chữ nhưng trong đầu lại toàn những hình ảnh vừa rồi khi hắn bước vào cửa.
Sau một lúc lâu, hắn lắc lắc đầu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Nàng vẫn là cô gái nhỏ chưa đến mười bốn tuổi, hắn suy nghĩ mấy cái linh tinh gì vậy?
Sở Nguyệt đem quần áo của mình đi giặt, sau khi phơi xong quần áo ở bên ngoài, Vân Thúy Hà nhân lúc gọi Sở Nguyệt vào trong phòng đo người cho nàng.
Bây giờ Sở Nguyệt đã cao hơn, Vân thị nghĩ làm quần áo nàng rộng hơn chút, như vậy sang năm còn có thể mặc tiếp.
“Còn chưa hỏi con, Nguyệt Nguyệt con sinh ngày mấy tháng mấy?” Vân Thúy Hà vừa đo người cho Sở Nguyệt vừa hỏi.
“Mười lăm tháng tám.” Sở Nguyệt trả lời.
Vân Thúy Hà cười.
“Chẳng trách cha mẹ con lại đặt tên là nguyệt, hóa ra con sinh vào lễ trung thu, bây giờ mới đầu tháng bảy, ta nghĩ đến trước sinh nhật con có thể làm xong hai bộ đồ.”
Sở Nguyệt lắc đầu.
“Nương, con cũng không vội, dù sao con vẫn còn có quần áo mặc, sức khỏe của người quan trọng hơn.”
Nghe Sở Nguyệt nói vậy, trong lòng Vân Thúy Hà thấy vô cùng ấm áp.
“Đứa nhỏ này con có lòng rồi, Tinh Hà nhà chúng ta cũng thật may mắn mới có thể tìm thấy con, con yên tâm đi, chỉ làm hai bộ quần áo mà thôi, chút sức đó nương vẫn có.”
Đo xong, Vân Thúy Hà để Sở Nguyệt quay về phòng của mình.
Hiện giờ hai người là đôi vợ chồng nhỏ, tình cảm đang tiến triển, bà là mẹ đương nhiên không thể cản trở.
Lúc Sở Nguyệt quay về phòng, Lục Tinh Hà đang ngồi luyện chữ.
Thấy vậy, nàng cảm thấy có chút chua xót nhưng lại thấy vô cùng bội phục nghị lực của hắn, chữ hắn viết thật sự rất đẹp.
Ngồi một lúc lâu, Sở Nguyệt đột nhiên nói, “Tướng công, nếu nhà chúng ta kiếm được tiền, trong nhà cũng không cần chàng quan tâm, chàng có thể tiếp tục khoa thi không?”
Tay cầm bút của Lục Tinh Hà khựng lại, hắn quay đầu sang nhìn Sở Nguyệt.
“Vậy nàng có mong ta tiếp tục khoa thi không?”
Câu hỏi này làm Sở Nguyệt không biết nói gì, nàng không nghĩ tới, Lục Tinh Hà lại ném vấn đề này cho nàng.
Một lúc lâu sau, Sở Nguyệt thật sự nghiêm túc trả lời: “Nếu khoa thi là ước mơ của chàng, vậy ta luôn hi vọng chàng có thể kiên trì với ước mơ của mình.”
Nghe vậy, Lục Tinh Hà mỉm cười.
Nha đầu ngốc này...
Thôi, với tình cảnh này trong nhà, khoa thi sợ là không thể, vậy thì cùng nàng sống thật tốt đi.
Nghĩ như vậy, Lục Tinh Hà buông cây bút trong tay xuống, ra ngoài rửa mặt rồi quay về giường.
Sở Nguyệt có chút lo lắng dịch người sang một bên.