Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục Tinh Hà thấy thế, vội trấn an nói: “Yên tâm đi, bây giờ nàng vẫn còn nhỏ, ta sẽ không làm gì nàng.”
Sở Nguyệt ấp úng.
“Ta... Ta không nghĩ như vậy, chỉ là lần đầu tiên cùng chàng... Ngủ cùng giường nên có chút lo lắng.”
Khóe môi Lục Tinh Hà khẽ cong lên, hắn nằm xuống giường đưa lưng về phía Sở Nguyệt.
“Cũng không phải lần đầu tiên, đêm qua ta ngủ ở đây nhưng sáng sớm thấy nàng đang ngủ say nên không gọi nàng dậy.”
Sở Nguyệt nhìn bóng lưng của Lục Tinh Hà, trong lòng thấy hơi xúc động.
Nàng nằm xuống giường ngay sát tường, quay lưng về phía Lục Tinh Hà.
“Tướng công, chàng có biết ai phá ruộng nhà chúng ta không?”
Lục Tinh Hà nhắm chặt hai ừ một tiếng: “Có thể đoán được đại khái.”
“Vậy chàng tính làm sao?” Sở Nguyệt lại hỏi.
Bình thường gặp phải chuyện như này, nhà ai mà không tức giận chứ? Có lẽ đối phương cho rằng trong nhà chỉ có một người phụ nữ lớn tuổi nên mới làm như thế.
Sau một lúc lâu, Lục Tinh Hà mới mở mắt nói: “Hôm nay trước khi ta trở về, đã dọn phía dưới bờ ruộng bọn họ, chắc họ sẽ thích món quà này.”
Sở Nguyệt nghe vậy, có chút ngạc nhiên quay đầu về phía Lục Tinh Hà.
“Chàng nhổ sạch bờ ruộng nhà người ta?”
Lục Tinh Hà cũng nhìn lại về phía nàng, ánh trăng mông lung, hai mắt tiểu nha trông lại càng sáng.
“Đúng vậy, dù sao thì thóc nhà bọn họ cũng chỉ có xác, có nhổ hay không cũng không ảnh hưởng đến thu hoạch nhưng ít nhất ta có thể chút giận, cũng để bọn họ biết nhà chúng ta không dễ động vào.”
Sở Nguyệt nghe vậy, khóe mắt cong lên.
“Đoán chừng người đó sẽ tức giận đến mức giậm chân.” Sau đó vẻ mặt lại lo lắng, “Chúng ta làm cho hả giận, ngày mai người ta ra thấy bờ ruộng không còn gì nữa, liệu có đến nhà chúng ta gây phiền toái không?”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của tiểu nha đầu, Lục Tinh Hà vốn định xoa đầu nàng nhưng vừa mới giơ tay ra lại thu về.
“Không sợ, vì người đuối lý là bọn họ. Cho dù trời có sập, vẫn còn ta chống đỡ, nàng ngủ đừng dựa vào tường, tường đất có rất nhiều bụi bẩn sẽ làm dơ quần áo.”
Nói xong, hắn lại đưa lưng về phía Sở Nguyệt tiếp tục ngủ.
Sở Nguyệt nghe vậy thì hơi nhích người ra một chút.
“Tướng công, chờ kiếm được tiền, chúng ta tu sửa nhà một chút đi, ta thấy trần nhà dường như không chắc lắm.”
“Được.”
....
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Nguyệt bị tiếng gào đánh thức.
“Lục Tinh Hà, ngươi ra đây, bờ ruộng của nhà ta có phải do ngươi phá đúng không? Ngươi đúng là chuyện gì cũng có thể làm được, hôm nay cho dù như thế nào ngươi phải cho ta một lời giải thích!”
Lúc Sở Nguyệt tỉnh lại, thấy Lục Tinh Hà đã đi giày, nàng cũng vội xuống giường đi giày rồi cùng hắn ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài cửa thì gặp Lục Tinh Bình và Lục Tinh An từ trong phòng ra.
E rằng hai huynh đệ đều bị đánh thức.