[Làm Giàu] Gả Cho Thủ Phụ Năm Mất Mùa, Cẩm Lý Kiều Thê Vượng Phu

Chương 32: Chương 32: Đại tẩu làm thì có cái gì không ngon? (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lục Tinh Hà mở cửa ra, người nọ lập tức xông vào nhưng lại bị Lục Tinh Hà túm lấy cánh tay kéo ra.

“Đi ra ngoài nói, đừng làm phiền gia đình ta.”

Bời vì người nọ sức không bằng Lục Tinh Hà nên dưới cái nhìn của Lục Tinh Hà hắn ta chỉ có thể chấp nhận đi theo ra chân núi. L

Sở Nguyệt nhìn huynh đệ Lục Tinh Bình, nhỏ giọng hỏi: “Hai người có biết đó là ai không?”

“Là cháu trai của Lý Chính, tên là Lục Đại Quý, bởi vì vừa lười biếng lại thích chiếm tiện nghi, nên vừa mới thành thân liền bị cha mẹ hắn chia nhà.” Lục Tinh Bình khinh thường nhìn Lục Đại Quý, “Hạn hán hai tháng rôi nhưng ta chưa từng thấy hắn ta gánh nước một lần, hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên hắn ta đào ruộng xả nước.”

Sở Nguyệt gật đầu, thấy cách đó không xa Lục Đại Quý ở trước mặt Lục Tinh Hà không chiếm được chút ưu thế nào thì cũng không còn lo lắng nữa.

Kẻ yếu đuối như vậyi, làm sao có thể trở thành đối thủ của Lục Tinh Hà?

Rửa mặt xong, nàng phải vào bếp làm bữa sáng.

Sở Nguyệt lấy ba cân bột mì trong năm cân hôm qua chưởng quầy tặng ra, dự định làm mì cho cả nhà ăn.

Để bột đã nhồi sang một bên, đun nóng nồi rồi cho một ít mỡ lợn vào, sau đó đập hai quả trứng vào nồi chiên lên sau cho nước vào đun.

Sau khi mì chín, Sở Nguyệt cho tỏi băm, sau đó cho rau thơm đã rửa sạch vào đun sôi.

“Tinh An, tắt lửa được rồi, muội mau đi gọi nương và hai đại ca đến ăn cơm đi, mì này để lâu ăn sẽ không ăn ngon.”

“Vâng.”

Lục Tinh An vội vàng lấy củi trong bếp ra tưới nước, sau đó rời khỏi bếp đi gọi người.

Một lúc sau, mấy người cùng nhau vào bếp, Sở Nguyệt đặt tô mì duy nhất có trứng rán trước mặt Vân Thúy Hà.

“Nương, người ăn cái này đi, thân thể của người cần phải bồi bổ tốt một chút.”

“Ta đã lớn tuổi như vậy, bồi bổ hay không cũng không quan trọng, các con cần phải càng khỏe mạnh, cái này các con chia nhau ăn đi.”

Vân Thúy Hà lấy đũa gắp trứng, bà muốn gắp vào bát nhưng không biết phải gắp cho ai, vì người nào người lấy đều che kín bát của mình.

“Nương, sau này chúng con nhất định sẽ có cơ hội được ăn, một cái trứng chim mà thôi, người ăn đi.” Lục Tinh Bình nói.

Lục Tinh An nuốt mì trong miệng xuống: “Nương ăn trứng đu, chúng con ăn mì là được, mì đại tẩu làm rất ngon.”

Lục Tinh Bình cười lớn: “Đương nhiên, đại tẩu làm thì có cái gì không ngon?”

Hắn nói xong, gắp một đũa mì ăn, lúc này hai mắt đều sáng lên.

Cơm nương làm tuy không khó ăn nhưng đại tẩu làm lại ăn rất ngon!

Lục Tinh Hà không nói gì ăn mì trong bát, Vân Thúy Hà có chút bất đắc dĩ lắc đầu nhìn hai đứa con sinh đôi nhà mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.