Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cái miệng của hai đứa đều được đại tẩu chiều quá rồi.” Sau đó lại quay sang nhìn Sở Nguyệt, “Nguyệt nguyệt buổi sáng phải ra ruộng với Tinh Hà, trưa để ta làm cơm là được, con không cần sốt ruột chạy về, không thể lúc nào cũng để con vội vàng trở về được, bây giờ nương có thể làm một chút việc rồi.”
Sở Nguyệt nhìn Lục Tinh Hà, gật đầu: “Được”
Vân Thúy Hà nhìn trứng rán trong bát, bảo bà ăn một mình, thật sự ăn không vô.
Cuối cùng, bà chia trứng rán thành năm phần, gặp vào bát cho mỗi người một phần.
“Cùng nhau ăn.”
Mọi người nhìn nhau mỉm cười.
Cuộc sống như vậy tuy rất kham khổ nhưng người trong nhà luôn đoàn kết, trong lòng lại dạt dào ấm áp.
Ăn cơm xong, Sở Nguyệt cùng Lục Tinh Hà ra ruộng.
Hai anh em Lục Tinh Bình Lục Tinh An sau khi rửa sạch bát thì đi ra sau rừng tìm rau dại, nhân tiện tìm một ít thảo dược.
Vân Thúy Hà thì ở trong nhà làm quần áo, bà muốn làm xong kịp hai bộ quần áo cho Sở Nguyệt.
Lúc Sở Nguyệt và Lục Tinh Hà ra đến ruộng nhà mình thì thấy Lục Đại Quý đang lấp lại lỗ phía dưới ruộng, hiếm khi thấy hắn ta chịu khó như vậy.
Sở Nguyệt thấy thế, lại gần hỏi nhỏ bên tai Lục Tinh Hà: “Tướng công, buổi sáng chàng với hắn ta giải quyết như thế nào vậy?”
“Lục Đại Quý sợ bá bá hắn, hôm qua trước khi về nha ta đã đi tìm Lý Chính vì chuyện này” Lục Tinh Hà trả lời.
Trước kia nhà hắn có biếu một ít thịt lợn rừng cho Lý chính, ăn thịt người gia đích nhu nhược, hơn nữa việc này vốn cũng do Lục Đại Quý sai, đương nhiên ông ta không có lý do gì không đứng về phía Lục Tinh Hà.
Lục Đại Quý thấy hai người từ xa, buổi sáng hắn ta bị bá bá mắng bây giờ vẫn còn thấy tức.
“Lục Tinh Hà ngươi đúng là không biết xấu hổ! Đào ruộng nhà ta thành như vậy, còn dám cáo trạng trước, ngươi đúng là nham hiểm.”
Lục Tinh Hà không để ý mỉm cười, căn bản không muốn chấp nhặt với hắn.
Sở Nguyệt cũng không muốn Lục Tinh Hà bị hắn khi dễ.
“Ngươi còn mặt mũi nói ra lời này sao nếu ngươi không đào ruộng nhà ta trước, ai hơi đâu đến ruộng nhà ngươi gây chuyện? Ta nói cho ngươi biết, đó là do ngươi xứng đáng phải chịu!”
Lục Đại Quý tức giận ném cái cuộc trong tay đi: “Ngươi là ai? Dựa vào đâu mà xen vào chuyện của lão tử? Vậy việc cha ngươi làm vinh quang lắm sao?”
Lục Tinh Hà cau mày, kéo Sở Nguyệt ra phía sau.
“Nếu ngươi không phục, cứ việc tìm ta, gây chuyện cãi nhau với phụ nữ thì có ích gì?”
Sở Nguyệt biết, chuyện cha nàng trộm lợn khiến dân làng rất coi thường nhưng hai ngày trước nàng bị Lí bà tử mắng, nay lại bị Lục Đại Quý mắng thực sự khiến nàng vô cùng khó chịu.
Nàng cũng không phải người trộm lợn, dựa vào đâu mà lấy chuyện này mắng nàng?
Càng đáng giận hơn là chuyện cha nàng trộm lợn là thật, nàng cũng không có cách nào biện minh cho bản thân.