Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cứ như nó biết mình bị người ta dẫm nên nó định vươn đầu cắn Sở Nguyệt, Sở Nguyệt sợ hãi kêu to, vội vàng nhổ một đám cỏ ra rồi cắm vào miệng nó.
Nó đột nhiên bị nhét cỏ vào mồm nên động tác định cắn kia ngừng lại.
Sở Nguyệt thấy thế, vội vàng đi tìm Lục Tinh Hà. Lúc này Lục Tinh Hà đang gánh nước từ bên kia qua thì nghe được tiếng kêu sợ hãi của Sở Nguyệt, bước chân chàng cũng nhanh hơn.
“Tướng công, chàng mau đến đây, ta dẫm phải một con rùa.”
Lục Tinh Hà lo con rùa sẽ cắn nàng, vội bỏ thùng nước xuống, cởi giày chạy về phía Sở Nguyệt.
“Cách con rùa này xa một chút, đừng để bị nó cắn.”
Bởi vì sợ con rùa chạy trốn, Sở Nguyệt vẫn chưa rời đi, chờ Lục Tinh Hà chạy đến bên Sở Nguyệt thì thấy con rùa dưới chân nàng đang cắn một nhánh cỏ to, tư thế cắn người thì vẫn giống như vừa rồi.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, xoay người cầm con rùa kia lên kiểm tra, đặt lên tay cân thử, đại khái khoảng ba cân.
Sau đó, hắn nhìn Sở Nguyệt một lượt từ trên xuống.
“Nàng không sao chứ?”
Sở Nguyệt nhìn con rùa trong tay Lục Tinh Hà, trên mặt mang theo một tia hưng phấn.
“Ta không sao.”
Sợ con rùa này chạy trốn, Lục Tinh Hà đổ nước trong thùng ra, sau đó đặt con rùa vào rồi cùng Sở Nguyệt làm cỏ.
Còn tre nước đã được Lục Tinh Hà cho vào một thùng khác.
Bởi vì có thêm Lục Tinh Hà, nên không mất bao lâu liền làm sạch hết cỏ dại.
Vào lúc Sở Nguyệt vừa làm cỏ xong, bước về phía bờ ruộng, lòng bàn chân nàng lại chạm vào vật tương tự, lại khiến cho nàng thêm hưng phấn.
Vì tránh để rùa cắn mình, nàng dùng sức ấn con rùa xuống bùn, sau đó ngẩng đầu lên gọi: “Tướng công mau tới đây, ở đây còn một con rùa nữa!”
Lục Tinh Hà kinh ngạc.
Vài năm nay đừng nói là có rùa, đến cả cá nhỏ cũng chẳng thấy mấy, vậy mà nha đầu này lại dẫm vào hai con liền.
Tuy rằng hắn không tin chuyện quỷ thần nhưng việc này cũng thật khó tin.
Hắn vội vàng chạy về phía Sở Nguyệt, đào con rùa bị nàng ấn xuống lên, đo thử một chút, khoảng hai cân, nhẹ hơn con kia một ít.
Sở Nguyệt mỉm cười, đôi mắt to tròn đầy sức sống.
“Lần sau đi trấn trên, đem hai con rùa này đi bán, chúng ta có thể kiếm được chút.”
Rùa là nguyên liệu nấu ăn các đại tửu lâu cần nhưng khó tìm mua được, vì rùa vô cùng bổ dưỡng và đáng giá.
Lục Tinh Hà nhìn về phía nàng.
Tiểu cô nương ngốc nghếch mỉm cười rực rỡ đã in sâu trong đáy mắt hắn.
Sở Nguyệt vẫn chưa thấy biểu tình của Lục Tinh Hà, nàng thúc giục nói: “Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi về đi.”
Nói xong, nàng liền xoay người đi về phía đôi giày, Lục Tinh Hà nhìn theo bóng dáng Sở Nguyệt, cũng xoay người đi đến chỗ thùng nước.