[Làm Giàu] Gả Cho Thủ Phụ Năm Mất Mùa, Cẩm Lý Kiều Thê Vượng Phu

Chương 36: Chương 36: Đại tẩu nhất định là tiên nữ trên trời (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Khi hắn xách thungd nước đến trước mặt Sở Nguyệt, thấy tiêu cô nương với đôi chân trắng nón, cúi đầu tìm kiếm cái gì đó ở xung quanh.

“Làm sao vậy?”

Nhìn thấy Lục Tinh Hà, Sở Nguyệt vội vàng ngồi xổm xuống thân, che đi hai chân của mình.

“Ta nhớ rõ đã để giày ở đây nhưng sao giờ tìm khắp nơi không thấy.”

Trong mắt nàng xuất hiện vẻ ảo não.

Nhìn trước cô gái nhỏ yếu đuối bắt lực, đáy lòng Lục Tinh Hà mềm nhũn, chàng cởi giày của mình ra đặt bên chân nàng.

“Dù sao đế giày kia của nàng cũng mòn nhiều rồi, mất rồi thì thôi, quay về ta sẽ bảo nương làm một đôi mới, còn giờ nàng đi của ta trước đi.”

Sở Nguyệt nhìn Lục Tinh Hà.

“Vậy còn chàng?”

“Ta da dày thịt béo, đi chân trần cũng không vấn đề, con gái da mềm hơn, không đi giày có thể không xuống được núi này.” Lục Tinh Hà nói xong, lại cầm thùng nước lên lần nữa, lướt qua Sở Nguyệt đi về phía trước, “Mau lên, bằng không ở trong núi gặp phải sói, nó sẽ bắt nàng đi đấy.”

Sở Nguyệt nhìn theo bóng dáng của Lục Tinh Hà, mím môi cười, vội vàng đi vào đôi giày rộng lớn của hắn.

....

Lúc hai người về đến nhà, Lục Tinh Bình và Lục Tinh An đang phơi thảo dược hôm nay hái được ở sân.

Vì rau dại bên núi đều bị hái hết nên huynh đệ hai người chỉ tìm hái được một ít thảo dược mà người trong thôn không biết rõ về.

Coi như vẫn có thu hoạch.

Quay đầu thấy Lục Tinh Hà và Sở Nguyệt từ xa đi tới, Lục Tinh Bình vội hô lên: “Đại ca đại tẩu đã về.”

Lục Tinh Hà ừ một tiếng: “Nương đâu?”

“Nương đang ở trong phòng tìm đế giày.” Lục Tinh Bình buột miệng nói.

Lục Tinh An trợn mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói thầm: “Nương đã bảo phải giữ bí mật, huynh đúng là lắm mồm.”

Lục Tinh Bình vội ngậm chặt miệng: nguy hiểm thật, thiếu chút nữa nói hết rồi.

“Tìm đế giày?” Lục Tinh Hà đặt thùng nước xuống.

Đúng lúc Vân Thúy Hà đi ra từ trong phòng: “Sao hôm nay về sớm vậy? Có đói bụng không để nương đi nấu cơm.”

Lục Tinh Hà vội nói: “Không vội, nương, hôm nay Nguyệt Nguyệt ra ruộng làm cỏ, lúc về lại không thấy giày, người có thể giúp nàng làm một đôi giày không?”

Vân Thúy Hà à một tiếng.

“Còn tưởng chuyện gì lớn, này không phải chỉ là làm một bộ đồ mới cho Nguyệt Nguyệt thôi sao, nương vốn định làm cho con bé một đôi giày mới, cũng vừa tìm được đế giày.”

Nhìn đôi giày to trên chân Sở Nguyệt, Vân Thúy Hà mím môi cười, vào trong nhà lấy một đôi giày bà làm trước kia ra cho Sở Nguyệt, “Đôi giày này nương làm xong cũng chưa từng đi qua, có thể sẽ không vừa nhưng Nguyệt Nguyệt đi tạm trước một thời gian, khoảng hai ngày nữa nương sẽ làm xong giày của con, khi đó con có thể đi giày mới của con.”

Sở Nguyệt từ chối không nhận.

“Nương, cái này con không thể nhận, người tìm cho con một đôi giày cũ đi tạm hai ngày là được.”

Vân Thúy Hà lại nói: “Ngày mai là ngày thứ ba con về đây, con phải làm lễ lại mặt, về nhà nương của con thấy đôi giày cũ chắc chắn sẽ rất đau lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.