Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sở Nguyệt cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Bọn họ sẽ không đau lòng cho con.”
Vân Thúy Hà nghe vậy, đáy lòng đau xót, nhưng cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào.
Nhưng thật ra Sở Nguyệt cũng không có để ý, nàng ngẩng đầu hỏi: “Nương, có thể không lại mặt không?”
Nhìn cô gái nhỏ với vẻ quật cường trên mặt, Vân Thúy Hà kiên nhẫn nói: “Như vậy sao được? Lại mặt là lễ tiết, dù họ có làm điều xấu thì cũng là cha mẹ con, không phải con còn có một muội muội sao?Đi gặp nàng cũng được.”
Nghĩ đến muội muội Tiểu Đào, Sở Nguyệt nhíu mày, trong lòng dường như không thoải mái.
Vân Thúy Hà nhét đôi giày vào trong tay Sở Nguyệt, thúc giục nói: “Đi thay giày đi, giày của Tinh Hà quá lớn, cẩn thận vấp ngã.”
Sở Nguyệt không lay chuyển được Vân Thúy Hà, chỉ đành đi thay giày.
Giày của Vân Thúy Hà tuy hơi rộng nhưng rất thoải mái, đi vào như bước trên mây vậy.
“Nương, đôi giày này của người thật thoải mái.” Sở Nguyệt cười nói.
Vân Thúy Hà đang vo gạo cười nói: “Thoải mái là tốt rồi.”
Lục Tinh Hà lấy hai con rùa từ trong thùng ra bỏ vào bể nước: “Nương, hai con rùa này để tạm trong bể nước trước, để nước nguội mới đổ vào bể, đừng làm chúng bỏng chết.”
Vân Thúy Hà nhìn vào bể hỏi: “Hai con rùa lớn bao nhiêu?”
Lục Tinh Bình và Lục Tinh An cũng chạy tới xem.
“Đại ca, huynh bắt được con rùa này sao?”
Lục Tinh Hà nhẹ giọng nói: “ Lúc đại tẩu người làm cỏ thì giẫm phải.”
Vân Thúy Hà nhướng mày: “Nghe nói rùa cắn người, phải chặt đầu mới buông ra, Nguyệt Nguyệt cũng thật dũng cảm, cũng may là con bé không bị cắn.”
Nghĩ đến thứ nhất con miết một miệng cây cỏ, đệ nhị con miết thải đích hãm sâu điền nê lý đích tình cảnh, Lục Tinh Hà chịu đựng cười sờ sờ cái mũi.
“Đúng vậy, lá gan nàng rất lớn.”
Lục Tinh Bình ghé vào bể nước, tấm tắc khen hai tiếng.
“Ta nói chứ, đại tẩu nhất định là tiên nữ ông trời phái xuống cứu vớt nhà chúng ta, mỗi lần ra ngoài đều vô cùng may mắn, nhà chúng ta ra ruộng cũng không ít, sao chưa bao giờ gặp được rùa?”
Lục Tinh An đảo mắt nhìn Lục Tinh Bình.
“Tính tình huynh thô bạo như vậy, chắc rùa phải sợ huynh mới đúng sợ?”
Bị Lục Tinh An trêu chọc, Lục Tinh Bình nghẹn lời phồng má nhìn về phía thùng nước.
“Đại ca? Chúng ta cũng không phải lợn, huynh mang cỏ về làm gì?”
Lục Tinh Hà lãnh đạm trả lời: “Của đại tẩu ngươi mang về.”
Lục Tinh Bình không nói thêm nữa cái gì.
Sở Nguyệt vừa từ trong phòng ra nghe thấy lời của Lục Tinh Bình, nàng nói: “Đây gọi là cây tre nước, người có thể ăn được, ta nghĩ nhà chúng ta nhiều người, có thể mang về ăn cũng được, ít nhất có thể đối phó được hai ba bữa cơm.”
Vân Thúy Hà ở bên cạnh mỉm cười.
“Vẫn là Nguyệt Nguyệt gặp qua ngày, bây giờ nhiều người cũng không được ăn no, ta cũng không thể kén cá chọn canh, nếu ăn được thì ăn, tóm lại không gây hại là được.”
Sở Nguyệt gật đầu: “Nương nói đúng ạ.”