Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giữa trưa, Vân Thúy Hà im lặng, tranh thủ còn sớm về phòng nghỉ ngơi.
Sở Nguyệt thấy Vân Thúy Hà đang ngồi thêu trong phòng nên gõ cửa vào phòng bà.
Vân Thúy Hà thấy Sở Nguyệt, bà sắp xếp lại mấy cái đế giày: “Nguyệt nguyệt sao con vào đây?”
Do dự mãi, Sở Nguyệt cũng mở miệng.
“Nương, con thấy người cứ ngồi suốt, thật sự không tốt cho sức khỏe của người chutd nào. Không bằng để con dạy người một vài động tác để người tập luyện được không? Nghe nói có thể tăng cường sức khỏe.”
Ý của nàng, cũng là mong Vân Thúy Hà tốt lên, dù sao nàng cũng luôn nghĩ cho bà.
Cũng không biết lời nói của nàng có làm bà tức giận không.
Vân Thúy Hà không tức giận, bà buông cây kim trong tay xuống.
“Mấy động tác đó, cũng là bá bá cạnh nhà con dạy sao?”
Sở Nguyệt lắc đầu, mặt không đổi sắc nói: “Không phải, động tác này là do bá mẫu dạy, còn bá mẫu có phải được bá bá dạy hay không thì con không biết.”
Vân Thúy Hà thật cũng từng nghĩ tới việc luyện tập, chỉ là thân thể của bà không cho phép.
Bà ghé sát vào tai Sở Nguyệt nói mấy câu.
Sở Nguyệt nghe xong, khẽ nhướng mày.
Vừa rồi nương nói là di chứng sau sinh, xem ra lúc mang thai Tinh Bình Tinh An đã chịu không ít khổ cực, vậy nên bây giờ vẫn chưa hồi phục.
Có điều, đây đều là di chứng của một vài phụ nữ sau khi sinh.
Thật ra chuyện này lại tương đối dễ giải quyết.
“Nương, bệnh này của người triệu chứng có nghiêm trọng lắm không?” Sở Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Vân Thúy Hà lắc đầu.
“Thật cũng hoàn hảo, nhưng không thể vận động mạnh, cũng không có thể bê đồ nặng, và đặc biệt là xì hơi...” Bà nói xong, có chút ngại ngùng cúi đầu, “Xem ta này, ta nói với con chuyện này làm gì chứ? Để Nguyệt Nguyệt phải chê cười rồi.”
Sở Nguyệt tiến lên cầm tay Vân Thúy Hà, nàng không có ý xem thường bà vì việc này.
“Nương, thật ra cũng không có gì, con nghe bá mẫu nói, sinh sản gây tổn thương cho cơ thể, rất nhiều phụ nữ sau khi sinh xong đều gặp phải tình trạng như này nhưng sau đó chỉ cần kiên trì tập luyện thì có thể giảm bớt, thậm chí hồi phục rất tốt.
Vân Thúy Hà nghe xong, lúc này mới lấy lại tinh thần.
“Nguyệt nguyệt nói thật sao?”
Sở Nguyệt khẽ chớp mắt cười.
“Thật hay không, nương thử một chút chẳng phải sẽ biết sao? Con sẽ không hại nương.”
Trước hết nàng sẽ giải quyết vấn đề tiểu són, sau đón điều trị cơ thể thật tốt, bồi bổ cơ thế, từng bước từng bước một, nàng tin rằng sẽ có chuyển biến tốt đẹp.
Vân Thúy Hà bất đắc dĩ mỉm cười.
“Được được, dù sao mỗi ngày ta ở nhà cũng không làm gì, vậy nghe lời con, thử một lần.”
Nếu dựa theo biện pháp của Sở Nguyệt, cơ thể có thể tốt hơn thì bà cũng cảm thấy vui vẻ.
Được dưỡng bằng thuốc đắng nhiều năm như vậy, quả thật có chút chán chường.
“Nương, trước tiên người nằm lên giường đi.”
Sở Nguyệt đỡ Vân Thúy Hà nằm xuống, bắt đầu chỉ bà các động tác.