Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vốn dĩ gia đình bọn họ sống dưới chân núi, dù có mang lợn rừng về thì cũng không ai biết. Lát nữa mượn một chiếc xe là có thể mang vào thị trấn bán vào rạng sáng mai. Nhưng khi Lý bà tử làm ầm ĩ như vậy, mọi người đều biết, tùy thời đi ra ngoài có chút không hợp lý. Lục Tinh Hà liên tục gật đầu để đáp lại lời chỉ dẫn của Vân Thúy Hà.
“Vâng ạ.”
Nói xong thì đi ra ngoài chia thịt, Lục Tinh Bình vội vàng chạy tới hỗ trợ, còn Lục Tinh An thì có ý thức bắt đầu thu dọn bát đĩa, bỏ vào chậu rồi lấy ra rửa. Sở Nguyệt từ trong bếp đi ra, lập tức nhìn thấy lòng lợn mà Lục Tinh Hà làm, chất thành đống trong góc cùng với lông lợn, giống như đang vứt rác vậy. Đây là thứ tốt, bọn họ muốn vứt nó đi sao? Sở Nguyệt lập tức đi tới đống rác ngồi xổm xuống, đưa tay moi ruột lợn ra, lại nghe thấy giọng nói của Lục Tinh Hà từ phía sau:
“Đừng động vào, bẩn lắm.”
Sở Nguyệt có chút mơ hồ, xoay người lại: “Ngươi không muốn những thứ này sao?”
Lục Tinh Hà hừ lạnh: “Đều là đồ bẩn thỉu, ngươi đừng đụng vào, lát nữa ta sẽ dọn dẹp.”
Sở Nguyệt cắn môi, giọng nói có chút ngập ngừng.
“Chúng ta có thể giữ lại phân lợn được không?”
Lục Tinh Bình ở bên cạnh đã bỏ thịt lợn chuẩn bị gửi đến nhà mấy cô dì vào một cái giỏ, nghe Sở Nguyệt nói, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường xen lẫn nghi ngờ.
“Những thứ bẩn thỉu hôi hám đó, thôn Bản Pha của chúng ta tuy nghèo nhưng không ai mua được. Tại sao đại tẩu lại giữ lại?”
Trên mặt Sở Nguyệt có chút tiếc nuối nói: “Vứt đi thì thật đáng tiếc, hay là chúng ta giữ lại đi, ta có thể làm cho nó ngon hơn.”
Suy nghĩ một lúc, Lục Tinh Hà gật đầu.
“Tạm thời giữ lại đi. “
Chỉ là lãng phí ít dầu và muối thôi, nếu thật sự không ăn được thì cho gà của ông bà ăn. Năm đó ông bà phân chia gia đình là vì thúc bá, thẩm tử và bá mẫu. Ba người họ có hiềm khích không thể làm việc chung, chỉ tiêu tiền, cãi vã lớn, không thể cứu vãn. Những năm sau khi phân chia, có chút đồ tốt họ đã chia sẻ với nhau, cũng không tệ lắm. Lục Tinh Hà dùng mấy cái lạt xoắn hai miếng thịt lớn, hắn đang định nhặt lòng lợn trong góc thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền đến.
“Tinh Hà, nghe nói hôm nay Lý bà tử tới cửa hàng gây chuyện?”
Lục Tinh Hà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy là nãi nãi Vương Tuyết Lan.
“Nãi nãi sao bà lại tới đây?”
Vương Tuyết Lan cau mày: “Con chưa nghe nói về Lý bà tử sao? Ba huynh đệ các con đều là con trai, với tính khí bướng bỉnh của mẹ con mà phải chịu đựng dưới bàn tay của người đàn bà đanh đá đó sao?”
Lục Tinh Hà nhớ lại cảnh Sở Nguyệt bảo vệ mẹ mình, vô cớ mím môi.
“Nãi nãi đừng lo lắng, nương con vẫn ổn.”
“Nương con có ở đây không?”