Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe thấy giọng nói, Vân Thúy Hà đi từ trong nhà ra, vội vàng đón Vương Tuyết Lan ở cửa, rót nước cho bà.
“Vừa rồi con bảo Tinh Hà đưa cho hai người một miếng thịt. Bây giờ mẹ đã đến, đỡ phải đi thêm một chuyến nữa.”
Nói xong bà quay đầu nhìn về phía Lục Tinh Hà, bảo hắn mang thịt đã sơ chế ra và thuận tiện bên lên một bát tiết lợn.
Vương Tuyết Lan thở dài.
“Ta tới không phải đòi thịt của con, chỉ là nghe người ta nói Lý bà tử ức hiếp con đến cực điểm. Con thử nghĩ xem, nếu không phải lão đại, lão nhị, lão tứ đều kiên trì yêu cầu chia nhà, thì làm sao con có thể bị người đàn bà lưu manh đó bắt nạt?” Bà nhìn Vân Thúy Hà nói: “Sau này nếu chuyện như thế này lại xảy ra, chỉ cần kêu Tinh Bình vào thôn tìm ta. Gia đình con ở rất xa, ở đây có rất nhiều chuyện nương không thể quản.”
Cho dù người con trai thứ ba đã mất, nhưng ba đứa cháu vẫn là con cháu của nhà họ Lục từ xưa đến nay, làm sao có thể để người ngoài giẫm đạp lên đầu họ?
Vân Thúy Hà nghe và gật đầu.
“Con nhớ rồi, nhưng nương đừng nhắc lại những chuyện đã qua nữa, kẻo làm cho sau khi đại tẩu, nhị tẩu và đệ muội nghe được điều này sẽ không vui. Hôm nay không thua thiệt, lúc rời đi Lý bà tử đã bị bùn nước tạt vào.”
Vương Tuyết Lan thở dài đầy chán ghét
“Bà ta đáng bị như vậy! “
Sau đó bà quay đầu nhìn Sở Nguyệt đang im lặng đứng một bên.
“Đây có phải là thê tử của Tinh Hà không?”
“Đúng vậy.” Vân Thúy Hà vẫy tay với Sở Nguyệt và giới thiệu với Vương Tuyết Lan: “Nguyệt Nguyệt là con gái thứ hai của nhà họ Sở ở thôn Ngưu Đầu. Cuộc sống gia đình không dễ dàng, nhưng con bé rất may mắn, khi con bé vừa đến, Tinh Hà đã bắt được lợn rừng.”Nói xong, bà lại đánh mắt ra hiệu với Sở Nguyệt. Sở Nguyệt hiểu ý, đi tới chỗ Vương Tuyết Lan, gọi lớn: “Nãi nãi.”
Vì là lần đầu gặp nhau nên nhìn cô gái nhỏ trước mặt, tuy còn trẻ nhưng có ngũ quan nổi bật. Vương Tuyết Lan mặc dù không thể nói là rất thích, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói là không thích. Bà sờ tay áo lấy ra một miếng bạc nhỏ nhét vào tay Sở Nguyệt, ước tính nó nặng khoảng một xu.
“Con có thể dùng số tiền này để làm chi phí sinh hoạt trong nhà. Gia nãi đã già, trong nhà lại đông người, mấy năm nay cũng không tích lũy được thứ gì có giá trị. Từ giờ trở đi, con và Tinh Hà sẽ phải sống thật tốt, gia đình phải hòa thuận, đẹp đẽ thì mới có thể sống hạnh phúc mãi mãi được.”
Một xu bạc có thể đổi được một trăm đồng. Sở Nguyệt chưa bao giờ lấy nhiều tiền như vậy. Nàng ngơ ngác nhìn Vân Thúy Hà.
Dường như Vân Thúy Hà cũng cảm thấy mẹ chồng đã cho mình quá nhiều.
“Mẹ, cuộc sống của mẹ cũng khó khăn…”
Vương Tuyết Lan xua tay.