Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đây chính là ý của cha ngươi, để Nguyệt nha đầu cầm đi.” Bà đứng lên: “Nếu không có chuyện gì thì ta về trước, trong nhà còn có rất nhiều việc.”
Nhìn thấy Vương Tuyết Lan chuẩn bị rời đi, Vân Thúy Hà vội vàng kêu lên: “Tinh Hà, con hãy cắt thêm hai cân thịt cho nãi nãi mang theo.”
Cuối cùng, Vương Tuyết Lan không thể từ chối được, vui vẻ ôm bốn năm cân thịt lợn rừng và một bát tiết lợn về nhà. Khi đi ngang qua nhà Tôn Đại Trúc, thấy hắn ta đứng bên ngoài mắng Lý bà tử rất lâu. Lúc này Lý bà tử cũng muốn ra ngoài mắng bà, nhưng vì cơm tối chưa ăn nên không có khí thế, chỉ có thể nằm trên giường hờn dỗi.Sau khi Vương Tuyết Lan rời đi, Sở Nguyệt nhìn xuống cục bạc trong tay mình, sau đó chuyển hướng nhìn về phía Vân Thúy Hà, đưa nó cho bà.
“Mẹ, mẹ giữ thứ này đi.”
Vân Thúy Hà đẩy tay của Sở Nguyệt ra.
“Đây là của nương cho con, cứ giữ lấy đi, mai vào thành có nhiều chỗ phải tiêu tiền lắm.”
Sở Nguyệt mới rút tay lại, xem cục bạc nhỏ ấy như viên đá quý, cất nó vào trong túi áo ở ngực. Đối với cô bây giờ, đây là một khoản tiền rất lớn.
Lúc này Lục Tinh Bình vừa đi giao thịt lợn cho mấy người hàng xóm đã quay lại. Giỏ của hắn ta ngoài thịt heo còn có thêm vài quả trứng và một ít rau mà hàng xóm cho.
Hắn ta đổ hết toàn bộ đồ trong giỏ ra, đặt vào giỏ một miếng thịt lợn lớn hơn, rồi lại ra khỏi nhà, đi về hướng nhà họ Lý.
Lục Tinh Hà đã làm sạch lớp niêm mạc của ruột lợn nên Sở Nguyệt đặt chúng vào một cái chảo. Sau đó nàng lấy một ít tro cỏ sạch từ bếp lò và rót vào đó. Tro cỏ không chỉ giúp loại bỏ mùi tanh, mà còn có khả năng hấp thụ bụi bẩn, làm cho việc xử lý ruột heo trở nên tiết kiệm và hiệu quả hơn.
Khi Sở Nguyệt làm sạch ruột heo và treo chúng lên trần nhà bếp, bầu trời đã dần chuyển màu xám. Để tránh việc phải đi trong bóng tối, cả gia đình nhanh chóng tắm rửa rồi mỗi người quay về phòng của mình.
Nếu nói nghiêm túc, thì đây là đêm tân hôn của Sở Nguyệt và Lục Tinh Hà.
Tuy nhiên vì Sở Nguyệt còn quá nhỏ tuổi và vì Lục Tinh Hà cũng không có ý định đó, hai người bước vào phòng, một người ngồi ở góc phía trên giường, một người ngồi gần cửa sổ, tập trung chép chép vào cuốn sổ nhỏ dưới ánh đèn mờ nhạt.
Một khoảng thời gian dài trôi qua, đến mức Sở Nguyệt sắp chìm vào giấc ngủ, nàng mới kìm lại sự hồi hộp trong lòng, nhẹ nhàng gọi:
“Phu quân?”
“Ừ?”
Lục Tinh Hà, người đang ngồi học chép sách nhỏ, tự nhiên đáp lại.
Sở Nguyệt dũng cảm hỏi: “Chàng không ngủ à?”
Hắn quay đầu lại, nhìn cô gái nhỏ đang coi mình như con giun ngồi gọn trên chiếc giường, đột nhiên mới ý thức được rằng đây là đêm đầu tiên nàng ấy ở đây, lòng hắn không khỏi cảm thấy có chút xót xa.