Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng đặt thỏi bạc vào trong tay Lục Tinh Hà.
“Tướng công, ngươi xem.”
Lục Tinh Hà vừa quan sát thỏi bạc này vừa cau mày.
“Nén bạc này hình như là từ trong ngân khố quốc gia.”
Đi trên đường núi mà còn có thể giẫm được vào nén bạc, vận may của tiểu nha đầu này thật không phải tốt một cách bình thường.
Mặt Sở Nguyệt lộ ra vẻ hoài nghi.
“Từ trong ngân khố quốc gia?”
Lục Tinh Hà gật đầu: “Chỉ có bạc ở trong ngân khố quốc gia mới được khắc lên bốn chữ kho bạc Nam Uyên, loại bạc này chủ yếu được dùng để trả binh lương, quan lương, chi tiêu trong hoàng cung, xây dựng kiến thiết khắp nơi, cứu tế, sẽ không dễ dàng trôi giạt trong tay của lão bách tính.”
Mặt Sở Nguyệt lộ ra vẻ tiếc nuối.
“Vây theo ý của tướng công thì thỏi bạc này chúng ta không thể dùng được sao?”
“Quan ngân đương nhiên là không thể dùng được, cho dù là bách tính bình thường hay là người làm quan, nếu dùng quan ngân vào việc riêng sẽ bị chém đầu, nhưng nếu biến nó thành bạc vụn thì không sao cả.” Lục Tinh Hà đặt thỏi bạc lại vào trong tay của Sở Nguyệt: “Nếu đã là vật vô chủ thì nàng cứ yên tâm giữ lấy trước đã, đợi hôm nào trời lạnh hơn một chút, lúc nào chúng ta tới lò nung thì đem nó đi nung là được, đừng để cho nương biết, tránh để bà ấy bận tâm, cũng đừng nói ra ngoài để tránh bị người ta tơ tưởng đến.”
Sở Nguyệt gật đầu, cất cẩn thận nén bạc 10 lượng vào trong tay áo của mình.
10 lượng đó!
Không phải một con số nhỏ.
Mặc dù không tham của rơi là một phẩm chất tốt, nhưng nén bạc sau khi được giao lên trên e rằng cuối cùng cũng không về lại được tay của người mất, nhà mình thì thiếu tiền như vậy, vẫn nên giữ lại để dùng.
Trì hoãn một một lúc rồi hai người lại tiếp tục lên đường.
Sở Nguyệt vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy thảo dược liền muốn tới để hái một ít.
Đi được khoảng nửa quãng đường thì cái chân vừa rồi Sở Nguyệt giẫm vào thỏi bạc bắt đầu hơi đau, đến cả đi bộ cũng có chút tốn sức.
Lục Tinh Hà nhìn thấy nàng đi khập khiễng thì vội đưa cái giỏ ở trong tay cho nàng.
“Cầm lấy.”
Sở Nguyệt xách lấy cái làn với vẻ mặt tràn đầy sự khó hiểu, lại thấy Lục Tinh Hà đi vòng ra trước người nàng cà quỳ xuống.
“Lên đi, ta cõng ngươi.”
Sở Nguyệt vội xua tay: “Không cần, ta có thể đi được.”
Lục Tinh Hà quay đầu lại nhìn nàng một cái: “Chân của ngươi không hợp để đi đường xa, chẳng lẽ ngươi muốn để ta ôm ngươi à?”
Mặt Sở Nguyệt cứng đờ, nàng ngoan ngoãn trèo lên lưng hắn.
“Vậy thì vẫn là cõng đi.”
Chí ít thì không nhìn thấy mặt, đỡ ngượng hơn một chút.
Lục Tinh Hà nhếch khóe miệng lên, cõng Sở Nguyệt đi như gió giữa núi, như thể không hề bị ảnh hưởng vậy, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn so với lúc vừa rồi đi cùng với Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt nằm trên tấm lưng rộng rãi của hắn, cảm nhận được đường nét cơ bắp rõ ràng chốc chốc lại nhô lên của người đàn ông khiến nàng cảm thấy vô cùng an toàn.